Thẩm Nặc Ngôn nói tên lái xe vu oan cho tôi chắc chắn còn có chứng cứ khác, nhưng hiện tại bọn tôi đều không đoán ra đó là gì.
Tôi nghĩ một lát, nói: “Chứng cứ, vậy thì chỉ có hai thứ, một là nhân chứng, hai là vật chứng. Đối phương sẽ chứng minh tôi là kẻ chủ mưu thế nào? Vậy thì phải xem xem đối phương là ai rồi mới tìm hiểu những cái khác.”
Nói xong, tôi gọi điện thoại cho Tam gia. Tam gia có một vài mối quan hệ ở cục cảnh sát, chuyện hỏi thăm cặn kẽ tin tức của nghi phạm không phải là chuyện gì khó khăn. Thực tế chứng minh tôi và Tam gia có thần giao cách cảm. Tôi vừa gọi thì Tam gia nói đã điều tra rõ tên vu oan tôi là ai. Anh ấy nói hắn tên Lưu Viễn Dương, hỏi tôi có quen không.
Vừa nghe thấy cái tên này, tôi hơi sững người. Bởi vì em nhà cô tôi cũng tên Lưu Viễn Dương. Nhưng, là cậu ấy sao? Tôi bảo Tam gia gửi ảnh và tư liệu của Lưu Viễn Dương cho tôi, Tam gia bảo tôi chờ một chút.
Một phút sau khi cúp điện thoại, Tam gia đã gửi sang cho tôi. Nhấn vào đọc tin nhắn, nhìn bức ảnh trong đó, tôi bỗng thấy lòng rối bời. Cậu con trai da dẻ trắng trẻo, gương mặt thanh tú này chính là em họ Lưu Viễn Dương của tôi. Dù thế nào tôi cũng không thể ngờ người vu oan cho tôi là kẻ chủ mưu lại là cậu ấy.
Tam gia nhắn tin hỏi tôi đã xác định thân phận người này chưa? Tôi trả lời là đúng. Anh ấy không nhắn lại nữa. Tôi dựa vào lưng ghế, nhìn cảnh thành phố về đêm vẫn náo nhiệt, ồn ào như thế, trong lòng rối như tơ vò.
Advertisement
Em họ Lưu Viễn Dương bằng tuổi tôi, chính xác là bé hơn tôi bảy tháng. Hai bọn tôi thân nhau từ bé. Nhưng sau đó vì gia đình xảy ra biến cố, tôi nghỉ học ở nhà còn cậu ấy là một học sinh xuất sắc đích thực. Càng ngày bọn tôi càng xa cạc, tình anh em phai nhạt dần. Nhưng dù có vậy tôi vẫn luôn nghĩ rằng vì bọn tôi ít qua lại nên mới xa cách. Mỗi dịp Tết đến, nếu gặp nhau, hai bọn tôi vẫn vui vẻ, ai ngờ… có một ngày cậu ấy lại trở thành kẻ vu oan cho tôi là kẻ gϊếŧ người?
Quan trọng hơn cả, trước khi vu oan cho tôi, cậu ấy đã lái xe đâm chết người có máu mặt như Diệp Vân Sơn. Điều này khiến tôi vô cùng sửng sốt. Tuy rằng tính tình cậu ấy dễ cáu gắt nhưng thực ra lại là người nhát gan như thỏ đế. Bảo cậu ấy đẩy một người bình thường thôi cậu ấy cũng không dám, huống hồ là gϊếŧ một người máu mặt như Diệp Vân Sơn? Trong chuyện này chắc chắn có điều gì đó kì lạ. Chẳng lẽ Diệp Phong lấy gia đình cô ra uy hϊếp cậu ấy?
Đang nghĩ thì Thẩm Nặc Ngôn dừng xe, nói: “Đến rồi. Trần Danh, anh đừng nghĩ ngợi nữa. Vào trong rồi cùng bàn bạc.”
Tôi gật đầu, vội vã bước vào khách sạn. Mạt Tang dẫn tôi lên tầng hai, vào trong căn phòng làm việc mà trước đó bọn tôi đã tới, tôi nói: “Nam Bắc, anh mau bảo mấy anh em đi ngay tới nhà cô tôi bất kể ngày đêm. Xem xem nhà bọn họ có xảy ra chuyện gì không.”
Advertisement
Tôn Nam Bắc đi làm ngay. Tôi ngồi xuống sô pha, nhìn tư liệu về em họ trong điện thoại, tôi trầm giọng: “Đối phương định dùng em họ tôi để ép tôi nhận tội? Nếu tôi không thừa nhận do mình là kẻ chủ mưu, cậu ấy sẽ bị xử tử hình. Nếu tôi thừa nhận, đối phương chắc chắn sẽ cho cậu ấy một cơ hội sống.”
Thẩm Nặc Ngôn và Mạt Tang bất ngờ nhìn nhau, anh ấy hỏi: “Chẳng lẽ người hành hung kia là…”
Tôi gật đầu nói: “Đúng thế. Đó là em họ tôi.”
Thẩm Nặc Ngôn đanh mặt, lạnh lùng nói: “Thủ đoạn của bọn chúng trước nay vẫn bỉ ổi như thế.”
Nói tới đây, anh ấy lo lắng nhìn tôi: “Trần Danh, tôi biết anh trọng tình trọng nghĩa nhưng mà…”
Tôi giơ tay lên, ý bảo anh ấy đừng nói nữa. Tôi đứng lên, từ từ đi tới cửa sổ, vắt hai tay ra sau lưng, nhìn thành phố lạnh lẽo, nhà cao tầng nhiều như núi này, nói: “Tôi biết mọi người lo lắng điều gì, đúng là tôi xấu hổ với nhà cô, nhưng tôi hiểu món nợ này không đến mức phải dùng sự nghiệp của tôi để bù đắp. Nếu không sao tôi có thể xứng với sự đồng hành của mọi người?”
Thẩm Nặc Ngôn đến bên cạnh tôi, vỗ vai tôi nói: “Thực ra lúc anh đến, chị Tống đã nhờ tôi nói với anh một câu, nhưng tôi vẫn chưa nói với anh mà thôi.”
Tôi hoài nghi nhìn anh ấy, anh ấy nói: “Chị Tống bảo “cho dù anh có mềm lòng, nhưng nếu người phạm vào ta thì kể cả là người thân hay anh em cũng đều phải cứng rắn, xử lý triệt để. Cho dù anh có làm gì, cho dù bọn họ có oán hận anh như thế nào thì cô ấy đều hiểu anh.” Trần Danh, anh em chúng tôi đều hiểu anh.”
Nghe xong tôi không nhịn nổi cười to: “Mọi người yên tâm, tôi đã có kế hoạch.”
Tôi đã không còn là Trần Danh của trước kia nữa. Trần Danh bây giờ có mục tiêu kiên định, cho dù là ai ngăn cản mục tiêu này tôi đều sẽ không tha thứ.
Lúc này, điện thoại của tôi reo lên. Tôi cầm lên xem thì lại là cô gọi cho tôi. Trong lòng chợt bất an, ấn nút nghe, tôi nói: “Cô ạ?”
Trong điện thoại là tiếng khóc đau đớn của cô tôi. Cô nói cô và chú đều đang ở Nam Kinh, mong tôi tới gặp cô.
Bởi vì tôi để loa ngoài nên tất cả đều nghe được, hai người bọn họ nhìn tôi lắc đầu. Tôi biết bọn họ đang lo lắng cô tôi sẽ dẫn theo cảnh sát tới. Với tình hình bây giờ, e là chỉ cần tôi bước vào đồn cảnh sát thì đừng mơ tới cơ hội rửa oan. Điện thoại của tôi đã được Tiểu Thái lắp đặt hệ thống chặn, vì thế tạm thời cảnh sát sẽ không định vị được tôi.
Tôi thở dài, hỏi bây giờ cô tôi đang ở đâu? Cô tôi nói, cô đang ở ga tàu. Tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Cô, những lời này cháu chỉ nói với cô một lần. Cháu sẽ để mấy anh em đi đón cô. Nhưng cô phải làm theo những gì họ nói. Nếu như cô dẫn người tới, hoặc là có mang theo thứ không nên mang trên người thì cháu sẽ không gặp cô chú đâu. Cháu biết vì sao cô lại tới gặp cháu. Cháu mong cô sẽ cho chúng ta một cơ hội để nói chuyện.”
Có vẻ cô tôi không ngờ tôi sẽ nói thế, im lặng một lúc cô mới đáp: “Được, cô nghe cháu hết.”
Cúp điện thoại, tôi nhìn Thẩm Nặc Ngôn, nói: “Dù thế nào tôi cũng phải gặp cô một lần. Chúng tôi dù sao cũng phải làm rõ chuyện này mới được. Anh nói xem có phải không?”
Thẩm Nặc Ngôn gật đầu, nói: “Cũng phải, hai người họ cho dù không biết sự thật nhưng ít nhất anh có thể đảm bảo bọn họ an toàn, đúng không?”
Tôi không nói gì, Thẩm Nặc Ngôn vỗ vai tôi, bảo tôi đừng nghĩ nhiều. Anh ấy và Mạt Tang sẽ đích thân tới đón cô chú tôi, bảo tôi ở đây đợi tin tức là được.
Tôi tin tưởng năng lực của hai người họ, cũng không dặn dò gì nữa. Đợi hai người đi rồi, phòng làm việc rộng rãi chỉ còn lại một mình tôi. Tôi mở máy tính bàn, lên mạng tra thông tin. Tuy rằng chỉ trong thời gian ngắn nhưng tin tức Diệp Vân Sơn qua đời như đã mọc cánh, nhảy hết lên đầu các trang báo mạng. Hơn nữa có thể là do đây là chuyện lớn, phía cảnh sát cũng không hề tiết lộ quá nhiều chi tiết, chỉ nói hung thủ đã tự thú, có lẽ là gϊếŧ người thuê, vẫn đang tiếp tục điều tra nguyên nhân.
Cũng may cảnh sát thận trọng, nếu không một khi tôi bị xác định là kẻ tình nghi, cho dù là sau đó tôi có chứng minh được bản thân trong sạch thì vẫn sẽ có những kẻ ngu ngốc không rõ chuyện gì, vẫn sẽ nghĩ rằng tôi lấy tiền và quyền để đổi lấy sự trong sạch. Dù sao đây là một xã hội mà tất cả ai cũng thích làm Sherlock Holmes. Chỉ một chút lời đồn vô căn cứ, một chút khúc mắc cũng đủ trở thành lí do bạn chính là hung thủ gϊếŧ người.
Tuy rằng tôi không quan tâm người khác nghĩ tôi thế nào, nhưng tôi cũng không muốn mình trở thành hung thủ gϊếŧ người, bị người ta chỉ trỏ cả đời.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Tôi cảnh giác nhìn ra cửa, chỉ thấy Đoàn Thanh Hồ đi vào. Nhìn thấy chị ấy, tôi thả lỏng, hỏi: “Sao muộn thế này mà vẫn đến?”
Đoàn Thanh Hồ đi vào, đằng sau là Tam gia và Tôn Nam Bắc. Xem ra bọn họ đều lo lắng cho tôi, tất cả đều đến. Tôi kéo tay Đoàn Thanh Hồ, chị ấy nắm tay tôi, dịu dàng nói: “Chị vẫn không yên tâm nên tới đây xem thế nào.”
Tôi nói: “Em không sao. Muộn lắm rồi. Chị về nghỉ ngơi đi.”
Đoàn Thanh Hồ không nói gì, chỉ nhìn tôi với đôi mắt ầng ậc nước. Tôi thở dài, để chị ấy ngồi bên cạnh tôi, nói: “Thế chị ở lại đây với em, lát nữa xử lý xong mọi chuyện em bảo Mạt Tang chuẩn bị phòng cho chị ngủ.”
Đoàn Thanh Hồ gật đầu. Tôi Tam gia và Tôn Nam Bắc với vẻ xin lỗi, nói: “Nam Bắc, Nặc Ngôn đã nói chuyện về cô tôi với anh rồi chứ?”
Tôn Nam Bắc gật đầu, nói: “Ừ. Tôi đã cho mấy anh em đi cùng bọn họ. Một đội đi theo công khai, một đội âm thầm đi theo. Đảm bảo không có sơ suất gì.”
Tôi thở dài, Tam gia nói: “Cậu cũng không cần quá lo. Bạn của tôi ở cục cảnh sát nói, cấp trên có lệnh bảo phải điều tra kĩ càng vụ này. Không thể bỏ qua bất kì kẻ xấu nào, cũng không thể vu oan cho bất kì người tốt nào. Nghe nói, cục trưởng sau khi nghe xong đã lập tức hủy bỏ thông cáo liên quan tới việc cậu là hung thủ gϊếŧ người thật sự. Đây cũng là lý do tất cả tin tin tức đều không có tên cậu.”
Tôi hơi bất ngờ, hỏi: “Nói vậy tức là cấp trên có người giúp tôi?”
Tam gia ngồi xuống, chống cằm bằng một tay, ngồi nghiêng người, lười biếng nói: “Người có khả năng làm thế còn có ai nữa?”
Tống Giai Âm.
Trong đầu tôi nghĩ tới ba chữ này, lòng cảm thấy ấm áp. Phải, ngoài cô ấy ra còn có ai có thể ra mặt giúp tôi? Thì ra cô ấy vẫn quan sát mọi việc ở Nam Kinh.
Khoảng hai mươi phút sau, Mạt Tang và Nặc Ngôn về, đằng sau hai người họ là cô và chú tôi.
Tướng mặt cô tôi có vẻ hơi khó tính, nhưng lại là điển hình cho kiểu người khẩu xà tâm phật. Bao nhiêu năm nay, cô vẫn luôn chăm lo cho em gái tôi. Còn về chú thì vẻ ngoài luôn hiền lành, vừa nhìn đã biết ngay đây là một người đàn ông chất phác. Thực tế cũng vậy. Chú thường đi biển liên miên, chưa bao giờ nỡ tiêu linh tinh một đồng. Chú không chỉ đối xử tốt với cô tôi và em họ, mà ngay cả em gái tôi cũng vậy. Chú là một người vô cùng lương thiện.
Sau khi hai vợ chồng cô chú đi vào, nhìn đám người Đoàn Thanh Hồ một cái, rồi tầm nhìn rơi xuống người tôi, người đang đi về phía họ, ngay lúc tôi định mở miệng nói thì hai người đồng thời quỳ xuống.