Thẩm Nặc Ngôn trở về rồi!
Tôi vỗ lưng Thẩm Nặc Ngôn, vui mừng nói: "Nặc Ngôn, tôi tưởng sau chia tay lần trước, phải rất lâu nữa chúng ta mới gặp lại nhau chứ!"
Nói xong thì tôi thả Thẩm Nặc Ngôn ra rồi quan sát anh ấy, thấy anh ấy không thay đổi gì thì tôi cũng yên tâm. Tôi hỏi anh ấy có chịu nhiều khổ cực ở thủ đô không? Anh ấy lắc đầu nói không, ở bên đó rất ổn, nói trông tôi gầy hơn, mặt mũi cũng không đẹp trai bằng trước đây, còn nói anh ấy đã nghe bọn Tôn Nam Bắc kể chuyện rồi, bảo tôi nén đau buồn.
Tôi thở dài rồi nói: "Mấy ngày em gái tôi vừa đi, tôi cảm thấy như trời đất sụp đổ nhưng một câu nói của Giai Âm đã khiến tôi bừng tỉnh ngộ, tôi biết phải vực dậy thì mới xứng đáng với người đã mất, xứng đáng với người còn sống, vì vậy anh yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu."
Thẩm Nặc Ngôn vỗ vai tôi nói: "Anh hiểu thì tốt."
Tôi với anh ấy cùng đi ra ngoài, thấy Tôn Nam Bắc thật sự đang cầm một lá bài muốn chơi đấu địa chủ với đám người Tam gia, chán nản hỏi: "Vừa nãy đến giờ hai người vẫn luôn nói chuyện với nhau à?"
Advertisement
Thẩm Nặc Ngôn gật đầu, vẻ mặt Tôn Nam Bắc gian manh cười nói: "Anh Danh, bọn tôi có một bất ngờ, thế nào, bất ngờ không?"
Tôi nói: "Nếu anh cởi truồng nằm trên giường tôi thì mới là bất ngờ."
Tôn Nam Bắc lập tức ôm lấy mông mình, sắc mặt hoảng sợ hỏi tôi là nam nữ tôi đều chơi à? Mạt Tang không chịu được nữa lấy gối đập vào mặt anh ấy rồi dè bỉu: "Diễn xuất quá tệ."
Tôn Nam Bắc đón lấy cái gối, tràn ngập vẻ hạnh phúc nói: "Tiểu Tang Tang, sao em lại chu đáo thế này chứ, biết tôi cần một chiếc gối để an ủi cái eo nhức mỏi của mình, tôi thật sự yêu em chết mất."
Advertisement
Nghe thấy như vậy, cho dù thường ngày có lạnh lùng cao ngạo thế nào, Mạt Tang cũng không khỏi đỏ mặt, chị ấy đứng dậy tức giận đấm Tôn Nam Bắc, Tôn Nam Bắc lập tức né sang một bên, cười đùa hí hửng: "Ôi chao, đánh là thương, mắng là yêu, Tiểu Tang Tang, em bày tỏ tình yêu với tôi vội vàng quá rồi đấy nhỉ?"
Mạt Tang mắng một câu: "Khốn kiếp, hôm nay tôi đánh anh rụng hết răng luôn."
Vậy là hai người kẻ đuổi người chạy khiến cả căn phòng náo loạn cả lên, mọi người đều không thấy phiền mà ai nấy đều bật cười ha ha, tôi trầm giọng hỏi: "Tôn Nam Bắc để mắt tới chị Tang rồi à?"
Tôn Nam Bắc trong trí nhớ của tôi mặc dù tính tình cởi mở nhưng rất lạnh lùng với phụ nữ, sao hôm nay cứ như tiêm máu gà vậy chứ.
Thẩm Nặc Ngôn gật đầu nói với tôi rằng lúc nãy Tôn Nam Bắc đã lén nói với anh ấy rằng mình thích Mạt Tang, hỏi anh ấy làm cách nào theo đuổi được Mạt Tang. Tôi rất tò mò về câu trả lời của anh ấy, anh ấy nhìn tôi nhíu mày rồi cười gian: "Tôi nói với anh ấy là tính cách của chị Tang lạnh lùng, phải liên tục trêu ghẹo chị ấy, chọc chị ấy giận, phải khiến trong mắt chị ấy có anh ấy trước đã thì mới đi được bước tiếp theo."
Ngay lúc này, dường như tôi nghe thấy một đám người tí hon đang đứng trên đầu Thẩm Nặc Ngôn ra sức hát: "Quẩy lên đi!"
Tôi: "..."
Nhìn Tôn Nam Bắc chẳng phát hiện ra đồng đội heo đã bán đứng mình mà còn thật sự tin lời đó? Tôi không khỏi toát mồ hôi hột thay cho anh ấy, cảm thấy anh ấy khó thoát khỏi cái vận đen bị Mạt Tang chà đạp. Không ngoài dự liệu, tôi vừa nghĩ thế thì Tôn Nam Bắc đã bị Mạt Tang quật xuống đất, rồi sau đó ăn một trận đòn nhừ tử, cuối cùng chỉ còn lại tiếng van xin tha mạng.
Thẩm Nặc Ngôn nhịn cười, Tam gia xưa nay luôn nghiêm túc cũng không nhịn được đang dựa vào sofa nở một nụ cười khẽ, Tiểu Thái thì lại vừa chụp lại tình hình vừa cười lớn. Nhìn cảnh tượng hài hòa này tôi thổn thức, nếu như mỗi ngày đều có thể không lo nghĩ gì như thế này thì tốt biết bao.
Dường như biết được tôi đang nghĩ gì, Thẩm Nặc Ngôn nói: "Trần Danh, đợi mọi chuyện qua đi, ngày nào chúng ta cũng hưởng thụ vui vẻ như thế này."
"Mong là vậy, nhưng có một số người cuối cùng không đợi được ngày đó nữa rồi."
Ví như em gái tôi, ví như anh Đậu...
Thẩm Nặc Ngôn vỗ vai tôi, rồi chúng tôi lại ghế sofa ngồi. Tôi hỏi không phải anh ấy phải bị giam rất lâu sao? Sao bây giờ đã quay về rồi?
Thẩm Nặc Ngôn nói: "Chuyện này tôi phải cảm ơn chị Tống."
"Giai Âm?" Trước tiên tôi hơi bất ngờ, sau đó thì hiểu ra ngay. Chắc chắn Tống Giai Âm lo lắng tôi sẽ mãi đau lòng nên mới nghĩ cách lôi Thẩm Nặc Ngôn ra ngoài để anh ấy về bên cạnh tôi. Nhưng chuyện này nói thì dễ làm thì khó, dù sao Thẩm Nặc Ngôn cũng đã "làm sai" nên mới bị giam lại, theo quy củ quân đội thì dù thế nào cũng không được thả ra mới đúng, không biết Tống Giai Ấm cứu anh ấy ra bằng cách nào, đã tốn biết bao công sức.
Nghĩ vậy, lòng tôi cảm thấy ấm áp, những điều Tống Giai Âm làm cho tôi, những người phụ nữ khác mãi mãi cũng không làm được, điều này thì không còn nghi ngờ gì nữa rồi.
Tôi hỏi Thẩm Nặc Ngôn: "Giai Âm làm như vậy không tự rước phiền phức gì đó chứ?"
Thẩm Nặc Ngôn lắc đầu nói không có, nói chỉ là lãng phí mất một công trạng thôi, Tống Giai Âm lấy công trạng của cô ấy để đổi tự do cho anh ấy.
Nghe như vậy trong lòng tôi rung động.
Bấy giờ, Tam gia nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta bàn chút về tình thế hiện nay đi."
Tôi nghiêm túc lại, trịnh trọng nói: "Tam gia, anh nói đi."
Những người khác cũng ngồi xuống chỉnh tề, đến Đoàn Thanh Hồ cũng ra ngoài. Chị ấy vừa tắm xong, tóc còn ẩm ướt khoác một chiếc váy dài màu xanh da trời khiến người khác cảm thấy chị ấy như có tiên khí, tạo cho người ta cảm giác khác hẳn người thường.
Thẩm Nặc Ngôn tự biết đứng lên đi chỗ khác ngồi, nhường vị trí lại cho chị ấy. Chị ấy chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt tôi trượt từ gương mặt xinh đẹp xuống chiếc cổ mảnh khảnh của chị ấy, lúc tôi nhìn thấy chị ấy vẫn đeo sợi dây chuyền của tôi tặng thì những ngọt ngào trong lòng cứ như tràn cả ra ngoài.
Tam gia nói: "Mấy hôm nay Côn Bằng vẫn luôn theo dõi bên Bào Văn, cuối cùng điều tra được người đàn ông giao dịch với Bào Văn tên là Vương Khải Uy bên Thượng Hải, người đàn ông đó là đại gia ngầm ở Thượng Hải, nghe nói tính tình khiêm tốn, là một tên thích đầu tư mạo hiểm nhưng là nhà thế nào, có sản nghiệp gì thì người khác hoàn toàn không biết."
Vương Khải Uy, Vương Hiểu, Vương Lộ Lộ, thế lực bên Thượng Hải thích liên kết với những người họ Vương sao?
Tôi nói: "Tú Xuân Đao bên Thượng Hải mới vừa bắt cóc gϊếŧ hại em gái tôi thì đã có người bên Thượng Hải tới làm ăn với Bào Văn, muốn mở đường đến Nam Kinh tạo chỗ đứng, độc chiếm thế lực một phương, nếu nói không có liên quan gì thì tôi tuyệt đối không tin. Tên Vương Khải Uy này kiểu gì cũng có liên quan tới Tú Xuân Đao, xem ra bọn chúng đang định xử chúng ta ngay trên chính địa bàn của chúng ta."
Nói tới đây, tôi hỏi Tiểu Thái có điều tra được tin tức nào liên quan tới Tú Xuân Đao hay không.
Tiểu Thái gật đầu nói điều tra được một ít. Tiền thân của Tú Xuân Đao này là thế lực ngầm lớn nhất của những năm 1990 ở Thượng Hải, sau đó vì tranh giành lợi ích mà chia năm xẻ bảy, Tú Xuân Đao là nhánh có thực lực mạnh nhất trong đó, phát triển cũng thuận lợi nhất, nó gần như nắm gần một phần ba thế lực ngầm ở Thượng Hải. Tổ chức này thực sự lũng đoạn hết tất cả những nơi ăn chơi giải trí như quán bar, hộp đêm, thậm chí sàn đấu quyền Anh ngầm và sòng bạc ngầm đều do bọn chúng phụ trách vận hành.
Nghe xong tôi nói: "Như Tam gia đã nói, Thượng Hải khác Nam Kinh, tình hình của nó phức tạp hơn nhiều, có thể nắm thế lực lớn như thế ở bên đó có thể thấy Tú Xuân Đao lợi hại đến mức nào. Nhưng dù nó lợi hại đến đâu, phép vua thua lệ làng, tên Vương Khải Uy này đi đến Nam Kinh, tôi sẽ cho hắn bò về Thượng Hải."
Ngừng một chút rồi tôi lại nói: "Chỉ có điều không biết Diệp Phong có hợp tác với Tú Xuân Đao không, nếu có thì tôi nghĩ điều chúng ta sắp đối mặt còn nhiều hơn trước khi Lý Cô Tiếu chết. Nếu như vậy chẳng phải tôi tự nhấc đá đập chân mình sao? Điều quan trọng hơn là người của Tú Xuân Đao dường như rất hận tôi, tôi rất muốn biết tôi với bọn chúng có khúc mắc gì? Hoặc là bố tôi có xích mích gì với bọn chúng?"
Vẻ mặt của đám người Tam gia cũng nghiêm túc hơn, rất rõ ràng, mọi người đều nhận ra tình hình trước mắt không mấy lạc quan.
Suy nghĩ một lát rồi tôi nói: "Đêm nay đến đây thôi, mọi người cũng mệt rồi, đi ngủ cả đi. Bây giờ tôi đi gọi điện thoại cho Diệp Vân Sơn để nhắc nhở ông ta một chút. Tuy là không chắc ông ta có thể quản được Diệp Phong hay không nhưng chỉ cần ông ta còn là người đứng đầu của đất Nam Kinh này ngày nào, chỉ cần ông ta cùng hội cùng thuyền với chúng ta thì tên Vương Khải Uy đó đừng mơ kiếm chác được gì ở địa bàn của chúng ta."
Mọi người đều gật đầu rồi giải tán, tôi và Thẩm Nặc Ngôn về phòng. Tôi lập tức gọi điện cho Diệp Vân Sơn bảo ông ta xác nhận xem có phải Diệp Phong tìm người ám sát tôi hay không, còn cả thế lực gia cảnh của Vương Khải Uy nữa. Diệp Vân Sơn vội vàng nhận lời, còn hỏi tôi có rảnh không, nói ông ta muốn mời tôi dùng cơm để xúc tiến tình cảm. Tôi nói rảnh rồi chúng tôi hẹn thời gian dùng cơm, sau đó tôi cúp máy rồi chạy đi tắm.
Lúc tôi ra ngoài thì Thẩm Nặc Ngôn đang nằm trên giường bên cạnh đọc sách. Thấy tôi ra, anh ấy nói: "Vừa nãy anh có điện thoại đấy, hình như là cô Tống gọi đấy."
Tôi hậm hực nói: "Sao anh không nói sớm."
Nói xong thì tôi gấp rút cầm điện thoại lên, cũng vừa hay lúc này nó lại reo, Thẩm Nặc Ngôn cười hì hì nói: "Ôi chao, bây giờ chị Tống nhiệt tình thật đấy, hết lần này tới lần khác gọi cho anh."
Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, tôi cau mày: "Không phải cô ấy mà là... Bào Văn."