Tống Giai Âm nói muốn nói cho tôi bí mật trước kia cô ấy tới Nam Kinh tìm tôi, chuyện này khiến tôi thấy vô cùng bất ngờ.
Tôi từ từ xoay người lại, nhìn đôi mắt trong veo nhưng lại sâu không thấy đáy của Tống Giai Âm, hỏi: “Tại sao?”
Tống Giai Âm hờ hững nói: “Việc này phải nói từ giao tình giữa nhà họ Tống bọn em và bố mẹ anh, bố em và bố anh tuy là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, nhưng tính cách lại hợp nhau vô cùng, tình cảm lại tốt, vậy nên khi đó sau khi có được tin tức của anh, bố em đã sai em tới Nam Kinh một chuyến, là để bảo vệ tính mạng của anh, giữ lại đời sau cho nhà họ Trần. Nhưng bố cũng đưa ra yêu cầu với em, ông ấy nói nhà họ Tống chúng em vẫn không thể can thiệp quá nhiều vào việc tranh đấu bên ngoài được, còn cả các cuộc tranh đấu của thế lực ngầm nữa, vậy nên, em chỉ cần giữ được mạng sống của anh là được, còn số phận của anh ra sao, thì phải xem bản thân anh rồi.”
Thì ra là vậy. Tôi cảm kích trong lòng nói: “Bác Tống làm như vậy, đã tận tình tận nghĩa với nhà họ Trần bọn anh rồi, nhìn cả cái đất nước Hoa Hạ này, người đồng ý đưa tay ra giúp đỡ anh, cũng chỉ có bác Tống mà thôi.”
Nói xong, tôi nhìn về phía Tống Giai Âm, nghiêm túc nói: “Giai Âm, nhờ em giúp anh gửi lời cảm ơn tới bác Tống. Ơn cứu mạng của bác, anh nhớ mãi không quên.”
Advertisement
Tống Giai Âm nhìn tôi có chút suy nghĩ, tôi hỏi cô ấy nhìn tôi như vậy làm gì, cô ấy nói: “Em sợ không cách nào giúp anh cảm ơn bố em rồi, vì ông ấy rất không hài lòng về những vướng mắc giữa hai chúng ta, vậy nên… hiện giờ ông ấy không muốn nói chuyện với em, lời cảm ơn này, anh nói với em được rồi.”
Nghe thấy câu này, trong lòng tôi bỗng nhiên thấy thoải mái vô cùng, tôi nhìn Tống Giai Âm, chậm rãi thâm tình nói: “Em là quý nhân của anh, gặp được em là chuyện may mắn nhất đời Trần Danh anh. Giai Âm, anh không biết tại sao mình xứng để em đối xử tình thâm nghĩa trọng như vậy, nhưng anh nhất định không phụ sự kì vọng của em đối với anh đâu.”
Nói tới đây, tôi nắm tay Tống Giai Âm, trầm giọng nói: “Từ nay về sau, anh sẽ không còn nghi ngờ gì đối với em nữa.”
Advertisement
Tống Giai Âm nhìn tôi, nói: “Em tin anh.” Tôi nhìn cô ấy, cười rồi nói: “Cảm ơn em vẫn chịu tin anh.”
Mưa càng lúc càng lớn, tôi vái lạy bia mộ của em gái, nói: “Em à, tuy đã đồng ý với cô sẽ không tới đây nữa, nhưng em yên tâm, anh sẽ chỉ không tới ban ngày để tránh làm cô tức giận, sau này khi nào nhớ em, nửa đêm anh sẽ chạy tới đây, chỉ là em đừng trách anh làm phiền giấc mơ của em là được.”
Nói xong, tôi lại dập đầu với mộ bố mẹ nuôi, nói: “Bố mẹ, con sẽ ghi lòng tạc dạ ân tình của hai người, con sẽ báo thù cho hai người, tuyệt đối sẽ không để cho bố mẹ phải chết một cách vô ích.”
Sau khi đứng dậy, tôi quay người nói với Tống Giai Âm: “Chúng ta đi thôi.”
Tống Giai Âm gật đầu, hai chúng tôi cứ giẫm lên con đường đầy bùn đất trong màn mưa dày không ngừng rơi mà đi về phía trước như thế, nhìn Tống Giai Âm xinh đẹp rạng ngời, không ăn nhập với cảnh vật nơi đây xíu nào, trong lòng tôi lại cảm thấy kì diệu ghê, nếu là lần đầu tiên gặp mặt, chắc ai cũng không thể tin, một tiên nữ xinh đẹp, kiêu xa như thế này, có thể tới nhà tôi ở nơi mà đâu đâu cũng toàn phòng gạch ngói bụi bặm, có thể thuần thục dùng cái nồi gỉ sét và cái bếp đen xì nhà tôi để làm cơm, có thể nghỉ ngơi rất thoải mái trên chiếc giường cứng kia của nhà tôi, có thể thoải mái tự do như hạc cưỡi mây để đi cùng tôi trên con đường bùn đất này.
Tống Giai Âm đột nhiên hỏi tôi đang nghĩ gì, tôi nói: “Anh ích kỉ nghĩ, nếu con đường này không có điểm cuối thì tốt biết mấy, nếu như vậy, hai chúng ta có thể đi mãi, đi mãi. Anh không cần lo lắng đột nhiên em quyết định ra đi, không cần lo lắng mình sẽ không tìm thấy em nữa.”
Nghe thấy câu nói của tôi, Tống Gia Âm khẽ nhoẻn miệng cười, nói: “Em lại không muốn.” Tôi nhìn cô ấy, cô ấy dí dỏm chớp mắt với tôi, nói: “Vì nếu cứ đi mãi như thế này, không tới vài ngày chúng ta sẽ chết đói hoặc chết khát, anh nói có phải không?”
Tuy trong lòng tôi thấy rất buồn, nhưng thấy bộ dạng dí dỏm của cô ấy, đột nhiên tôi lại thấy ấm áp hẳn lên, Tống Giai Âm nhìn tôi nói: “Vậy nên, có lúc một vài người anh không muốn gặp, một vài chuyện không muốn quan tâm, cũng buộc phải xen vào thế giới của anh, vì chúng sẽ cho anh chất dinh dưỡng, khiến anh lớn mạnh, khiến anh có thể sống một cách có tôn nghiêm hơn, anh nói có phải không?”
“Đúng.” Lời của Tống Giai Âm giống như một ngọn đèn sáng, chiếu rõ đường phía trước của tôi, dọn sạch sương mù trong lòng tôi. Tôi dừng lại, nhìn phía trước, thông qua ngôi làng hẻo lánh này dường như nhìn thấy được thành phố rực rỡ, từ cố đô Nam Kinh, nhìn thấy được thủ đô phồn hoa nguy hiểm rình rập khắp nơi, tôi nhìn thấy người đã đi cùng tôi cả quãng đường, nhìn thấy được đám người cản trở tôi, đã ngã xuống, chưa ngã xuống. Im lặng hồi lâu, tôi nói: “Em nói đúng, vậy nên anh không nên bài xích bất kì người nào đã mang lại gian khổ cho anh, vì không có bọn họ, anh cũng không có cách nào lên được vị trí cao, từ nay về sau, anh sẽ không tiếp tục mù quáng, không tiếp tục oán trách nữa.”
Tống Giai Âm nói: “Đi thôi.”
Cô ấy đi lên phía trước tôi, tôi cứ thế mà đi theo cô ấy, muốn đuổi theo từng bước chân của cô ấy tới chân trời góc bể. Lúc gần tới nhà tôi, Tống Giai Âm đột nhiên hỏi: “Trần Anh, anh có biết vì sao em… thích anh không?”
Trái tim tôi run lên, lần đầu tên nghe thấy cô ấy nói thẳng tình cảm dành cho tôi như vậy, tôi còn có chút chưa thích ứng kịp. Tôi nắm chặt tay, hỏi cô ấy tại sao?
Tống Giai Âm thản nhiên nói: “Lần đầu tiên em nhìn thấy anh, cách cư xử của anh tuy rất tầm thường, nhưng em thấy đó chính là tư thái mà bản thân anh cần thể hiện trong hoàn cảnh đó, vậy nên không coi thường anh, nhưng cũng không xem trọng anh, nói mấy lời để anh trèo lên cao đó, cũng chỉ là vì trong lòng thấy tiếc thay cho chú Trần mà em chưa từng gặp mặt kia, không muốn người như chú ấy, cả đời lẫy lừng bị hủy hoại trong tay của con trai mình. Chỉ là sau này, em thấy anh thay đổi từng chút từng chút một, trong lòng đột nhiên có hứng thú với anh. Trần Danh, loại đàn ông như thế nào Tống Giai Âm em cũng đã từng gặp, tất cả những thứ trên người đám cậu ấm cao ngạo kia, em đều không thiếu, cũng không thích, đám người tầm thường không tiếc thủ đoạn để trèo lên cao kia, em cũng rất ít khi đếm xỉa tới, anh biết tại sao không?”
Cô ấy nói rồi, quay mặt lại, tóc cô ấy bay bay, mái tóc màu đen tôn làn da như ngọc của cô ấy càng thêm trắng trẻo, cô ấy lúc này, cùng với phong cảnh tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ. Tôi đứng đấy, ngây người nhìn dung mạo của cô ấy, rất lâu mới nói: “Vì em ghét bọn họ không từ thủ đoạn, tuy tính em lạnh nhạt, nhìn có vẻ như chẳng để ý tới chuyện gì, nhưng thật ra lại là người rất có nguyên tắc, có rất nhiều thứ nhìn không thuận mắt, chỉ là em không muốn nói ra, không muốn bị tham dự vào cuộc sống của người khác, rồi đánh giá người khác như thế nào mà thôi. Phải không?”
Tống Giai Âm gật đầu, nói: “Đúng vậy, em có thể hiểu được tâm tư của một người vì để thoát nghèo, thoát khỏi tầng lớp thấp hèn, cố gắng vươn lên, nhưng em không thể hiểu được hành vi của một người vì để đạt được mục đích, có thể chỉ nghĩ tới lợi ích bản thân mà không màng tới những thứ khác, mất đi lương tâm, mất lí trí. Anh thì khác, rõ ràng anh khát khao cái cảnh lên cao hơn bất cứ ai, nhưng trước giờ anh vẫn không quên được mơ ước ban đầu. Em thích nhìn dáng vẻ mãi không bỏ cuộc của anh, nhìn anh cười, nhìn anh khóc, nhìn dáng vẻ vì thắng lợi mà hơi có chút đắc ý của anh, nhìn bộ dạng vì buồn bực mà không che đậy tâm trạng của anh, em thích sự chân thật của anh.”
Tôi bước tới bên cạnh Tống Giai Âm, sánh vai cùng cô ấy, cô ấy nhìn tôi, nói: “Cảm ơn em đã thích sự chân thật của anh, chỉ là sự chân thật này, có lẽ căn bản không đáng được nhắc tới trong mắt người khác.”
“Vậy thì đã sao?” Tống Giai Âm mỉm cười nói, vẻ mặt đắc ý: “Người khác nhìn anh thế nào thì có liên quan gì tới em, em chỉ biết, anh là người đàn ông đầu tiên Tống Giai Âm em có hứng thú, anh là người em ưng, vậy nên em phải giúp anh, không chỉ là giúp anh leo được lên từng ngọn núi cao, mà càng phải giúp anh đòi được công bằng về cho người bố phải chịu oan ức kia của anh, em phải để cho tất cả mọi người trên thế giới này biết, anh là viên trân châu phủ bụi, anh là con trai của anh hùng, anh là người đàn ông có thể sánh ngang với em, anh là người em lựa chọn, ai cũng không có tư cách chỉ tay năm ngón.”
Nghe thấy lời này, trong lòng tôi rung động, nhìn cô ấy nói: “Vậy nên em nghĩ mọi cách để đưa anh vào Phi Ưng, không phải là vì nhiệm vụ, mà là muốn dùng nhiệm vụ để che chắn cho anh, để anh có cơ hội điều tra rõ ràng rốt cuộc bố anh đã trải qua chuyện gì, phải không? Vậy nên em mới nhất định muốn anh phải lấy được quán quân bộ đội đặc nhiệm vào năm sau, mà không phải giống những người ở thủ đô kia, muốn lợi dụng anh xong thì đá anh về Nam Kinh, có phải không?”
Tuy sớm biết rằng tôi hiểu lầm Tống Giai Âm, nhưng cho tới hôm nay tôi mới phát hiện, tôi không đơn giản chỉ là hiểu lầm cô ấy, mà căn bản tôi đang hổ thẹn với sự hao tâm tổn trí của cô gái này.
Nếu nói Tô Nhược Thủy dùng tính mạng để yêu tôi, Đoàn Thanh Hồ dùng tính mạng để bảo vệ tôi, vậy thì Tống Giai Âm còn cao hơn bọn họ một bậc, cô ấy đã vì tôi mà trả giá, khiêm nhường nhưng lại sâu sắc nhất. Cái cô ấy muốn, không chỉ là tôi đội trời đạp đất, cái cô ấy muốn, là tôi có thể rửa sạch vết nhơ trên người mình, là tôi có thể quang minh chính đại đứng trước mặt những người đã từng làm nhục tôi, từng đổ oan cho bố tôi, cô ấy muốn để người trên toàn thế giới biết, tôi tên Trần Danh.
Tống Giai Âm nhìn chằm chằm vào tôi, nói: “Em muốn để tất cả mọi người biết rằng, anh là Trần Danh, anh là con trai của Trần Phật Thủ, và anh, cũng là một anh hùng.”
“Giai Âm…”, tôi nhìn Tống Giai Âm, ôm chặt lấy cô ấy vào lòng, nhắm mắt lại, áy náy nói: “Anh xin lỗi, anh thật sự không biết thì ra em đã nghĩ cho anh nhiều như vậy, anh xin lỗi, anh đã hẹp hòi mà hiểu lầm em, anh xin lỗi…”
Tống Giai Âm bình thản nói: “Em nói rồi, cái mà Tống Giai Âm em trước giờ cần không phải là ‘xin lỗi’, cái em cần, là anh vang danh thiên hạ, sau đó, trở thành người đàn ông của em.”
Tôi đột nhiên đứng thẳng người, nói vang: “Rõ!”
Tống Giai Âm cười, cười tươi như hoa, khoảnh khắc này, sự do dự, tổn thương trước kia tất cả đều tan thành mây khói, trong mắt tôi, trong đầu tôi, trong lòng tôi, tất cả đều là nụ cười thanh tao như hoa cúc mà lại chất chứa thâm tình của cô ấy lúc này.
Tống Giai Âm điềm tĩnh nói: “Trần Danh, em đã từng nói, Trần Danh anh còn, Tống Giai Âm em còn, Trần Danh anh chết, Tống Giai Âm em cũng sẽ chết, câu này tuyệt đối không chỉ là nói suông, em hi vọng anh nhớ kĩ.”
Tôi nghiêm túc gật đầu, nắm chặt lấy tay cô ấy, nói: “Anh nhớ rồi, anh sẽ ghi nhớ mãi mãi.”
Tống Giai Âm nói: “Vậy nên, vì em, phải tiếp tục sống. Em vẫn nói câu nói đó, em sẽ ở thủ đô, cái thế giới phồn hoa kia chờ anh, chờ anh phục sinh từ cõi niết bàn, chờ anh vụt sáng, chờ anh vang danh thủ đô!”