"Trần Danh, bên ngoài có một chiếc xe, nếu như mày muốn cứu em gái mày thì một mình mày hãy lên chiếc xe đó. Nếu không nửa tiếng sau đến nhặt xác cho em mày là vừa."
Kẻ thần bí này nói xong câu đó liền dập máy luôn, xem ra hắn không hề có ý muốn thương lượng gì hết. Tôi cầm điện thoại nhìn máu tươi chưa kịp làm sạch vẫn còn đầy trên mặt đất, tôi cân nhắc một lúc rồi nói: "Tam gia, phiền anh đưa điện thoại của anh đây."
Tam gia không hỏi gì, đưa điện thoại của mình cho tôi. Tôi chỉnh điện thoại của anh ấy về chế độ im lặng rồi xoay người đặt điện thoại vào một nơi không thể nào lục soát được. Sau đó tôi nói với Mạt Tang: "Chị Tang, bảo Tiểu Thái theo dõi điện thoại của Tam gia theo thời gian thực, em đi cứu em gái em trước. Mọi người phân thành hai tốp, một tốp truy tìm công khai, tốp còn lại âm thầm tìm kiếm và ‘tập hợp’ lại với em."
Mạt Tang gật đầu và ngay lập tức đi gọi điện cho Tiểu Thái.
Tam gia đưa cho tôi một cái túi và nói: "Trần Danh, mặc bộ đồ này vào."
Tôi nhìn cái túi một cách tò mò, không ngờ trong túi lại là độ đồ chống đạn của tôi. Tôi có chút ngạc nhiên, Tam gia khẽ cười nói: "Nghe nói Bào Văn đã nổ súng với cậu, tôi sợ tiếp theo cậu sẽ còn gặp nguy hiểm nên trước khi tới đây tôi đã đến Cẩm Tú một chuyến mang bộ đồ này qua cho cậu. Cậu mặc nó lên cũng sẽ an toàn hơn. Có điều, nếu như đối phương đúng là đến để trả thù thì tôi sợ rằng khi cậu vừa bước vào trong bọn chúng sẽ động thủ với cậu ngay. Cho nên trước tiên cậu bắt buộc phải chế ngự được chúng, bắt người của chúng cũng được, dùng cách nào đó để kéo dài thời gian cũng tốt, tóm lại không được để đối phương có cơ hội ra tay."
Tôi gật đầu và mặc bộ đồ đó lên, sau đó vỗ vỗ vai Tam gia và nói: "Tam gia, yên tâm đi, tuy rằng quyết định trước đây là do không còn lựa chọn nào khác nhưng trong đầu tôi đã có kế sách ứng phó rồi. Kiểu gì tôi cũng có thể kéo dài được chút thời gian, có điều những chuyện sau đó thì phải nhờ anh rồi."
Advertisement
Tam gia cười và nói với tôi: “Cậu cứ yên tâm đi đi!”
Tôi nhìn sang Mạt Tang. Chị ấy cũng gật đầu với tôi thể hiện rằng chị ấy đã thông báo cho Tiểu Thái rồi. Lúc này tôi mới tiến về phía cửa. Sau khi ra ngoài, tôi nghe thấy tiếng còi, tiếp đó tôi nhìn thấy một chiếc xe màu nâu không có biển số đỗ ở cách đó không xa. Tôi đi về phía chiếc xe đó, vừa mới tới chỗ chiếc xe thì cánh cửa xe đã mở ra đồng thời có hai tên lôi tuột tôi lên xe, chúng nhanh chóng gí súng vào đầu tôi. Tôi ngoan ngoãn không làm gì cả, ánh mắt đảo một lượt quan sát những kẻ trong xe. Có tất cả ba tên, hai tên đang gí súng vào đầu tôi và một tên lái xe.
Chúng thấy tôi bị khống chế một cách dễ dàng như thế, tên ngồi bên trái tôi liền nói với một giọng khinh bỉ: "Cái gì thế này? Tao còn tưởng rằng tên này phải là một cao thủ, té ra chỉ là một thằng bị thịt".
Tên còn lại cười nói: "Vương Hiểu, em đã nói với anh rồi là anh không cần phải quá lo lắng làm gì. Đại ca đã từng tìm người điều tra thông tin về hắn này rồi, hắn là tên chỉ biết bám váy đàn bà. Cho dù hắn có thể đánh đấm thì cũng chỉ gọi là khoa chân múa tay, làm sao so với chúng ta được."
Advertisement
Cái tên được gọi là Vương Hiểu kia là một gã xấu xí với đôi mắt ti hí, cái miệng như lạp xưởng, nhìn qua đã biết là phường gian manh xảo quyệt. Hắn chau mày nói: "Vương Lộ Lộ, không phải đại ca đã nói rồi sao, tuyệt đối không được khinh địch, đừng quên là mấy anh em của chúng ta khi nãy bị tên này gϊếŧ chết như thế nào."
Miệng nói là anh em nhưng nét mặt Vương Hiểu chả có vẻ gì là đau lòng cả, hắn nói giống như là những người anh em đó chết rồi cũng chả có xi nhê gì hết.
Tên được gọi Vương Lộ Lộ là một gã mập có làn da đen thui và mặt thì đầy mụn, gã cũng có đôi mắt ti hí, cái miệng lạp xưởng, trông còn xấu hơn cả Vương Hiểu nữa. Hắn nghe Vương Hiểu nói xong thì phản bác một cách giận dữ: "Cái lũ ngu ngốc đó yếu ớt như vậy chết đi cho sạch sẽ. Có điều thực sự không ngờ trong tay tên này lại có tay súng bắn tỉa."
Vương Lộ Lộ nói xong liền đẩy tôi một phát và hỏi: "Này, tao hỏi mày, những tay súng bắn tỉa kia ở đâu ra?"
Tôi nói: "Là tao bỏ tiền ra thuê đấy."
Nghe tôi nói xong bọn chúng có vẻ hơi thất vọng, bĩu môi nói: "Tao đã nói rồi mà, nhìn bộ dạng mày bình thường vô dụng thế thì làm sao có thể có đám cao thủ như vậy giúp mày. Hóa ra là bỏ tiền ra thuê người ta đến giúp. Chỉ tiếc là đêm nay mày chỉ có nước gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay rồi."
Hắn nói xong thì bắt đầu lục soát người tôi. Chẳng bao lâu hắn lôi ra được điện thoại di động của tôi, cả khẩu súng và dao găm trong túi. Hắn cầm chiếc súng của tôi săm soi một lúc và nói: "Tên này được lắm, khẩu súng này tốt đấy, có vẻ đẳng cấp hơn hẳn súng của chúng ta."
Vương Hiểu cau mày nói: "Đưa tao xem xem."
Vương Lộ Lộ đưa khẩu súng cho hắn, tôi thót tim, liếc nhìn Vương Hiểu đang săm soi khẩu súng một cách cẩn thận, sợ rằng hắn ta sẽ phát hiện ra điều gì. Quả không sai, ngay sau đó tôi liền nghe hắn nói: "Nguồn gốc của khẩu súng này có lẽ không đơn giản. Những khẩu súng bình thường sẽ không có ký hiệu gì hết, nhưng khẩu súng này ở bên trên có một dấu ấn rất nhỏ."
Nói xong hắn tháo viên đạn ra và cầm nó trong tay rồi chăm chú quan sát, hắn nói: "Trên viên đạn này cũng có ký hiệu. Như tao được biết chỉ có những người cấp bậc địa vị rất cao mới dùng loại súng có ký hiệu như thế này."
Tôi đã nói là tên Vương Hiểu này là loại xảo quyệt rồi mà, đến điều này mà hắn cũng nhìn ra được. Nhưng điều này liệu có nghĩa rằng hắn cũng có thể là một tồn tại như bộ đội đặc nhiệm hay không? Đang nghĩ ngợi thì Vương Hiểu chợt dùng súng gõ đầu tôi và nói: "Này, khẩu súng này của mày từ đâu mà có?"
Tôi nói một cách như không: "Người ta tặng cho tao."
"Câu này để lừa thằng ngu à?" Vương Lộ Lộ tức giận nói: "Anh Hiểu đã nói là khẩu súng này có lai lịch không nhỏ rồi thì làm sao có thể là do người khác tặng mày được. Loại súng có ký hiệu như loại này có lẽ được thiết kế riêng thì đúng hơn."
Tôi còn chưa kịp nói gì thì tên Vương Hiểu kia đã ngậm điếu thuốc và chửi: "Mẹ mày nữa Vương Lộ Lộ, mày chửi ai ngu đấy hả?"
Vương Lộ Lộ vội vàng xin lỗi Vương Hiểu trong khi Vương Hiểu thì di chuyển khẩu súng từ đỉnh đầu xuống cánh tay tôi và nói: "Nói thật nhé, tuy rằng bây giờ tao không thể gϊếŧ mày ngay nhưng tao vẫn có thể cho mày hai cái lỗ trên người được đấy."
Tôi cười khẩy và nói: "Tin hay không là tùy mày, chúng mày thậm chí có thể gọi điện để hỏi Diệp Vân Sơn xem rốt cục khẩu súng này có phải là ông ta đêm nay mới tặng cho tao không."
Ngay từ đầu, tôi đã nghĩ đến việc sử dụng Diệp Vân Sơn để làm lá chắn. Dù sao, bây giờ lão họ Diệp kia chắc chắn không dám trái lại ý của tôi, cho dù biết tôi bị bắt hay thậm chí là biết rằng tôi sẽ chết đi chăng nữa. Miễn là các anh em của tôi có thể đem bằng chứng ra thì ông ta chắc chắn không dám tơ tưởng đến chuyện phản bội tôi. Hơn nữa, những gã này không đời nào lại đi gọi điện thoại cho Diệp Vân Sơn.
"Không phải là mày với Diệp Vân Sơn là phe đối lập với nhau sao? Theo như tài liệu thì mày với ông ta còn có mối hận thù sâu sắc kia mà." Vương Hiểu hỏi thăm dò.
Có vẻ như đối phương biết rất rõ chi tiết về tôi ở Nam Kinh này. Có điều những gì tôi đã trải qua ở thủ đô và cả những chuyện đã xảy ra tối nay thì có lẽ bọn chúng không được rõ lắm. Nghĩ đến đây tôi liền nói: "Xem ra tin tức của chúng mày cũng không được nhạy bén lắm nhỉ, tao khuyên chúng mày nên nói lại với đại ca của chúng mày bảo hắn tự mình đi hỏi Diệp Vân Sơn xem bây giờ mối quan hệ của tao với Diệp Vân Sơn như thế nào."
Vương Hiểu chau mày nhìn tôi vẻ mặt đầy nghi hoặc nói: "Ý của mày là, mày chỉ dùng thời gian một buổi tối ngắn ngủi đã có thể khiến Diệp Vân Sơn trở thành đồng minh của mày rồi à?"
"Đồng minh?" Tôi mỉm cười đầy thâm ý và nói: "Không phải là đồng minh, mà là một con chó. Bây giờ Diệp Vân Sơn chỉ như một con chó của tao mà thôi, ông ta có thể trông nhà giúp tao, cũng có thể thay tao đi cắn người."
Tôi nói xong liền quay mặt đi và hướng ánh mắt vào chiếc điện thoại di động của mình. Lúc này tên Vương Hiểu đang cầm nó. Vì để ngăn người khác có thể thông qua điện thoại định vị tôi nên vừa rút điện thoại của tôi ra là hắn đã tắt nguồn luôn rồi.
Vương Hiểu hỏi tôi nhìn cái gì thế? Tôi trả lời: "Nếu như mày không tin những gì tao nói thì có thể mở điện thoại lên, có lẽ trên điện thoại vẫn còn cuộc gọi nhỡ của Diệp Vân Sơn đấy, hoặc cũng có thể một lát nữa ông ta sẽ gọi điện đến. Sau đó ông ta sẽ nói cho tao biết rằng ông ta đã điều tra được là có một nhóm người từ nơi khác đến, biển số xe là bao nhiêu, đi về hướng nào rồi. Cho dù là ông ta không điều tra ra được gì, một khi người của tao biết được tao bị bắt đi rồi thì ông ta nhất định sẽ nghĩ cách để chặn hết tất cả các con đường rời khỏi Nam Kinh. Đến lúc đó cho dù chúng mày gϊếŧ tao rồi thì cũng đừng hòng rời khỏi đây."
Sau khi tôi nói xong những lời đó một cách bình tĩnh thì biểu cảm của Vương Hiểu và Vương Lộ Lộ trở nên rất nặng nề. Vương Hiểu nhìn vào mắt tôi và nói: "Mày đừng có khiêu khích tao nữa, tao sẽ không mở điện thoại của mày lên để anh em của mày có cơ hội theo dõi mày đâu. Ngoài ra, tao có thể nói rõ cho mày hay này, các anh em lén lút theo mày đã bị chúng tao dùng thuật che mắt giải quyết xong rồi, đêm nay mày sẽ không thể trốn thoát được đâu."
Tôi cười nói: "Vậy chúng ta cứ thử xem, thế nào?"
Vương Hiểu thấy tôi vẫn giữ thái độ bình tĩnh như vậy thì lông mày hắn càng nhíu chặt hơn. Vương Lộ Lộ với vẻ đầy lo lắng, hắn hỏi: "Vương Hiểu, liệu những gì hắn nói có thật không?"
Vương Hiểu không nói gì còn tên lái xe từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng thì chợt lên tiếng: "E rằng là sự thật."
"Nói rõ hơn xem?" Vương Hiểu hỏi với chút lo lắng.
Tên lái xe đó nói: "Hình như tình hình quản lý giao thông ở Nam Kinh đang trở nên nghiêm ngặt hơn, ở mỗi giao lộ đều có thêm hai tên cảnh sát. Chúng ta phải nhanh chóng trốn thôi nếu không xe của chúng ta không có biển số rất dễ bị chúng để ý."
Tôi đoán rằng Diệp Vân Sơn đã biết tin tức tôi xảy ra chuyện rồi, chỉ là ông ta có thể hành động nhanh như vậy quả thực làm tôi cảm thấy ngạc nhiên.
"Làm thế nào bây giờ?" Vương Lộ Lộ lo lắng hỏi.
Vương Hiểu không nói gì mà ngay lập tức lôi điện thoại ra, chắc là định gọi điện thoại cho đại ca của chúng.
Quả không sai, sau khi đầu điện thoại bên kia được kết nối thì hắn liền nói rõ tình hình. Tôi không biết bên kia đã nói những gì, chỉ thấy hắn gọi xong điện thoại thì nói rằng: "Đại ca nói rồi, kiếm một chỗ vắng vẻ rồi quẳng nó xuống."
Nói xong hắn nhìn tôi chằm chằm và nói: "Trần Danh, đại ca chúng tao nói rồi, nếu như mày dám để người của mày đuổi theo chúng tao thì mày cứ đợi đó mà nhặt xác cho em gái mày đi. Sau khi rời khỏi Nam Kinh, chúng tao sẽ thả em gái mày ở một nơi an toàn, mày có thể đến đón nó."
Chiếc ô tô đột nhiên rẽ vào một con hẻm nhỏ. Đột nhiên tôi cảm thấy có một nhát dao đâm sau lưng. Tuy rằng nhát dao này đâm rất mạnh nhưng đối với tôi mà nói thì căn bản là không có lực sát thương. Chỉ là muốn nhanh chóng thoát khỏi sự kìm kẹp của bọn chúng nên tôi giả vờ mềm oặt người và ngã xuống. Sau đó chúng ném tôi ra khỏi xe rồi nhanh chóng lái xe chuồn mất.
Đợi sau khi chúng đi rồi tôi liền mở trừng mắt và móc điện thoại giấu ở háng ra sau đó tìm số của Triệu Côn Bằng rồi gọi điện thoại cho anh ấy. Tôi nói với họ rằng họ lập tức đem người đến những lối ra của Nam Kinh và đợi ở đó.
Không lâu sau, Tam gia lái xe đến tìm tôi, sau khi lên xe thì điện thoại của tôi vang lên. Tôi mở điện thoại ra xem thì thấy có tin nhắn của một số điện thoại lạ. Nội dung tin nhắn khiến tôi như bị sét đánh ngang tai.
Nội dung tin nhắn là: "Mày và em gái mày chỉ có một người được sống, mày vẫn còn sống, vậy thì..."