Khoảnh khắc nhìn thấy Đoàn Thanh Hồ, tôi còn tưởng mình đang nằm mơ, chị ấy thế mà lại ngồi cùng với Diệp Phong kẻ đối đầu với tôi, đúng là quá kì lạ. Thậm chí tôi còn nghĩ, liệu có phải vì chị ấy giận tôi, nên chạy đến bên Diệp Phong để chọc tức tôi không? Nhưng ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu được phút chốc thì liền bị tôi dập tắt, vì tôi cảm thấy người chị tôi chắc chắn không phải người như vậy.
Đoàn Thanh Hồ nhìn về phía tôi, trong đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh ấy lại mang một chút lạnh lùng, chị ấy mặc sườn xám, cổ áo đứng màu đỏ đã che đi chiếc cổ ngọc ngà trắng muốt, khoác một chiếc áo khoác màu trắng bên ngoài, trong sự xinh tươi lại toát lên vẻ thông minh và có chút lười biếng, đẹp đến nỗi nhìn không muốn rời mắt.
Tôi nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, rồi nói: “Chị, em tìm chị mấy ngày hôm nay rồi, sao chị lại ở đây chứ?”
Đoàn Thanh Hồ hạ mí mắt, rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi ở đâu, đâu cần phải nói cho cậu biết.”
Tôi cảm thấy hơi bị tổn tương, hướng mắt vào Diệp Phong đang vô cùng đắc ý, lúc này anh ta như con chó đực thắng trận vậy, nghểnh cổ lên với bộ dạng vô cùng mãn nguyện, anh ta nhìn về phía tôi nói: “Trần Danh, lại gặp nhau rồi.”
Tôi bước tới rồi kéo lấy chiếc ghế đi vào, tôi nói: “Đúng thế, lại gặp nhau rồi, anh vẫn nham hiểm đáng thương như vậy, giống như một thằng hề.”
Sắc mặt Diệp Phong đột nhiên lạnh đi, anh ta lạnh lùng nói: “Giữa hai chúng ta, ai là thằng hề, cậu còn chưa nhìn ra sao?”
Anh ta nói xong, nhìn sang bên Đoàn Thanh Hồ đang ngồi cạnh mình, rồi nói: “Thanh Hồ bây giờ đang ở bên cạnh tôi, còn cậu thì sao?”
Tôi cười khẩy đáp: “Ở bên cạnh anh thì là anh thắng rồi sao? Vậy chị ấy có nói là thích anh chưa? Chị ấy đồng ý lấy anh chưa? Chị ấy đã vì anh mà bất chấp tính mạng, chỉ vì muốn bảo vệ anh được an toàn chưa?”
Advertisement
Tôi càng nói, sắc mặt của Diệp Phong càng khó chịu, tôi lập tức cảm thấy yên tâm, thực ra lúc nhìn thấy Đoàn Thanh Hồ xuất hiện bên cạnh anh ta, trong lòng tôi vô cùng hoảng loạn, nhưng sau đó thấy chị ấy không để ý gì đến anh ta, tôi liền yên tâm được phần nào, giờ tôi khích anh ta, cũng chỉ là muốn xác nhận lần nữa một việc, đó chính là chị ấy tuy ngồi bên cạnh anh ta, nhưng trái tim của chị ấy thì cách anh ta mười vạn tám nghìn dặm.
Nhưng mà, nếu chị ấy vẫn ghét anh ta, vậy vì sao lại đến đây chứ?
Diệp Phong là người vô cùng thận trọng, nếu không nắm chắc, nếu không khiến anh ta chắc chắn Đoàn Thanh Hồ sẽ không giúp tôi trong trường hợp này, anh ta sẽ tuyệt đối không đưa chị ấy đến. Vậy thì, vậy điều khiến anh ta chắc chắn như vậy rốt cuộc là gì?
Không để tôi nghĩ nhiều, Lý Cô Tiếu đóng cửa lại, như thế này thì người của tôi bị nhốt ở bên ngoài, nhưng tôi không để ý, mà hỏi luôn: “Nói đi, hôm nay gọi tôi đến đây là muốn làm gì? Là muốn lấy em gái tôi, hai mẹ con Trần Nhã ra để uy hϊếp tôi, muốn lấy mạng tôi?”
Diệp Vân Sơn lạnh lùng nói: “Oắt con, đã biết người mà mày quan tâm đang ở trong tay chúng tao, mà mày còn dám ngạo mạn như vậy?”
Tôi nhìn Diệp Vân Sơn, rồi châm điếu thuốc, nói: “Chú Vân, một thời gian không gặp, nhìn tinh thần chú rất tốt đấy, cũng phải, nghe nói ở Nam Kinh này bây giờ không có ai dám đối đầu với chú cả, chú vẫn là một ông vua làng, sao rồi, thời gian này sống rất sướng đúng không?”
Advertisement
Diệp Vân Sơn nheo mắt, hỏi tôi rốt cuộc muốn nói gì, tôi đưa USB ra, bảo Tôn Nam Bắc đi vào cùng tôi lấy máy tính ra, rồi nói: “Chúng ta xem một đoạn phim giải trí tí nhỉ?”
Tôi mở clip trong USB ra, rồi quay máy tính đối diện Diệp Vân Sơn. Diệp Vân Sơn thấy cảnh mình nhận hối lộ được ghi lại một cách rõ nét, sắc mặt hơi tái, tôi gập máy tính lại, rồi cười khẩy: “Diệp Vân Sơn, ông hỏi tôi muốn nói gì? Vậy được, tôi nói cho ông biết, điều tôi muốn nói là, trước đây Trần Danh tôi có thể uy hϊếp ông, thì bây giờ vẫn có thể uy hϊếp ông.”
Nói xong, tôi đột ngột cao giọng nói: “Biết điều thì thả em gái tôi ra, nếu không, tối nay tôi sẽ cho clip này hiện lên trang nhất của các trang web của thành phố, để nhân dân toàn quốc, để những đồng nghiệp của ông, cũng để cấp trên nhìn xem rốt cuộc ông là người như thế nào, đừng nghi ngờ năng lực của tôi, những hacker dưới trướng tôi hoàn toàn có thể làm được chuyện này.”
Nghe thấy câu này, mặt Diệp Vân Sơn tái mét, ông ta tức giận nói: “Có phải mày đã mua chuộc tên đê tiện Triệu Kiến Hoa đó? Hai bọn mày thông đồng gài bẫy tao!”
Tôi cười khẩy nói: “Tôi chỉ hỏi ông một câu, thả, hay là không thả!”
Diệp Vân Sơn vừa xấu hổ vừa giận dữ, ông ra rõ ràng có chút lung lay, đúng lúc ông ta định mở miệng nói thì Diệp Phong nắm lấy cổ tay ông ấy rồi nói: “Bố, đừng có bị cậu ta lừa, cậu ta cố tình khích bố như vậy đó, bố nghĩ xem, người mà cậu ta yêu thương nhất trong tay chúng ta, là tính mạng của em gái cậu ta quan trọng, hay là tội của bố quan trọng?”
Tôi có chút suy sụp, cảm thấy Diệp Phong đúng là không hề đơn giản, ngay lập tức tìm ra mấu chốt vấn đề. Quả thực, clip này không đủ nặng, hơn nữa clip thứ hai tôi định chờ đến khi Diệp Vân Sơn và Triệu Kiến Hoa xử nhau đến khi cả hai đều thiệt hại nặng nề, rồi ra một đòn quyết định. Bây giờ xem ra, tôi đúng là đánh giá thấp năng lực của bọn họ.
Nghĩ đến đây, tôi cho tay vào túi quần, suy nghĩ xem có cần lấy chiếc USB thứ hai ra không, chiếc USB thứ hai này chính là clip thứ hai. Đang nghĩ, thì Diệp Phong mang ra một chiếc máy tính ra, rồi lạnh lùng nói: “Trần Danh, mày chắc cũng rất nhớ em gái của mày nhỉ? Hay là xem xem hiện giờ em gái mày ra sao.”
Tôi hơi căng thẳng, chỉ thấy Diệp Phong mở máy tính ra, quay về phía tôi, sau đó, tôi nhìn thấy màn hình có ba người phụ nữ, ba người phụ nữ này chính là Bào Văn, Trần Vi - em gái tôi và Trần Nhã.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ là, Trần Vi và Trần Nhã bị trói trên một cái cột, trên người của hai người đó đều buộc một thứ gì đó, thứ đó đang kêu tít tít, tôi đưa mắt nhìn kĩ, thoáng cái bàng hoàng, vì tôi nhận ra thứ trên người họ chính là hai quả bom…
Mà khác với hai người họ chính là Bào Văn bị trói tay đứng ở đó, trong tay cầm một cái điều khiển, trên đầu bị người ta cầm súng dí vào, nét mặt cô ấy rất đau khổ, mặt Trần Nhã và Trần Vi thì tái mét, sắc mặt của Trần vi cực kì bơ phờ, tôi thực sự rất lo lắng cho nó, sợ nó đột nhiên phát bệnh, ngay lập tức lòng tôi như lửa đốt.
Lúc này, tôi cảm giác được bố con nhà họ Diệp đang nhìn chằm chằm vào tôi, dường như là đang quan sát biểu cảm của tôi, tôi biết mình tuyệt đối không thể để lộ ra một chút lo lắng hay sợ hãi gì, cho nên tôi nói với giọng vô cùng bình thản: “Sao? Các người đang chơi trò chơi à? Để tôi đoán xem, các người muốn Bào Văn phải lựa chọn giữa em gái tôi và Trần Nhã ai sẽ phát nổ? Là một trò chơi chỉ tồn tại một người được sống, nếu người có quyền lựa chọn không muốn đưa ra lựa chọn, các người có phải sẽ khiến tất cả đều phải chết đúng không?”
Thấy tôi có thể nói ta những lời này với giọng bình thản như vậy, bố con nhà họ Diệp đều lộ ra vẻ mặt hơi ngạc nhiên, Lý Cô Tiếu sầm mặt nói: “Không sai, mày nghĩ xem giữa mẹ ruột và em gái mày, Bào Văn sẽ chọn ai?”
Tôi nhìn Lý Cô Tiếu rồi cười nói: “Tôi không biết, nhưng tôi biết ông nhất định sẽ cho rằng Bào Văn sẽ chọn dì Trần, ông dám chắc là như vậy, cho nên mới dám chơi trò ấu trĩ này với bố con nhà họ Diệp”.
“Mày nói gì? Trò chơi này ấu trĩ? Trần Danh, đừng giả vờ nữa, thực ra trong lòng đang vô cùng lo sợ đúng không?” Lý Cô Tiếu cười khẩy nói: “Mày nói không sai, tao quả thực cũng nghĩ như vậy, và Văn Văn cũng nhất định sẽ đưa ra lựa chọn đó, trong mắt nó em gái mày có quan trọng đến mấy thì cũng không quan trọng bằng mẹ ruột nó.”
Tôi cười khẩy nói: “Cứ cho rằng cô ấy thật sự sẽ như ông nghĩ, chọn em gái tôi phải chết, vậy thì ông sẽ thắng sao? Lý Cô Tiếu, tôi có thể vỗ ngực bảo đảm với ông, kể cả Bào Văn có chọn em gái tôi, sau khi việc này kết thúc, cô ấy tuyệt đối cũng sẽ không sống nữa, cô ấy sẽ chọn tự sát.”
Lý Cô Tiếu im bặt không nói gì, tôi chỉ vào ông ta nói: “Chính là ông đang ép con gái ông phải tự sát! Loại đàn ông như ông, thảo nào dì Trần cả đời này chỉ có hận ông, thảo nào con gái ông từ bênh vực ông trở thành bênh vực dì Trần, bởi vì loại người như ông, căn bản không xứng làm người, ông chỉ là một súc sinh mà thôi!”
Lý Cô Tiếu bị tôi chọc giận, muốn đánh tôi, tôi cười khẩy nói: “Muốn động tay? Tôi thấy có phải ông đã quên, ông hết lần này đến lần khác thất bại dưới tay tôi như thế nào?”
Diệp Phong lúc này giễu cợt nói: “Chú Lý, việc gì chú phải tức giận như vậy? Thằng hề này đang chơi trò chiến thuật tâm lí với chú đó, cậu ta muốn thuyết phục chú bỏ cái kế hoạch này, muốn khiến tâm lý chú sụp đổ. Nếu chú tức giận, chính là đã trúng kế của cậu ta, là thua cậu ta.”
Nghe thấy lời nói này, Lý Cô Tiếu vốn đang tức giận, liền khôi phục thần thái bình thản, ông ta cười nói: “Cậu nói không sai, bây giờ tên oắt con này không biết đang lo lắng đến mức nào ấy chứ, tôi không dễ trúng kế của nó đâu.”
Ông ta vừa nói vừa chỉ vào mặt tôi, nhếch mép một cách vô cùng hống hách, rồi nói: “Trần Danh, bố mày không mắc lừa mày đâu, đồ sao chổi như mày, mày đã hại chết bố mẹ nuôi của mày, hại chết anh em của mày, giờ lại hại chết em gái mày, mẹ kiếp ai quen mày thì người đó đen đủi tám đời, ha ha ha!”
Trong lòng tôi vô cùng phẫn nộ, cũng vô cùng đau xót, lời của Lý Cô Tiếu như đâm thẳng vào tim tôi vậy, tôi cắn răng, nghĩ tôi không được rối loạn, không được tức giận, tôi không thể trúng kế của bọn họ.
Lấy chiếc USB từ trong túi ra, tôi đập mạnh lên mặt bàn, nhìn Diệp Vân Sơn nói: “Diệp Vân Sơn, vốn dĩ tôi định cho ông một con đường sống, giờ xem ra không cần thiết nữa rồi!”
Nói xong, tôi liền cắm chiếc USB vào máy tính, mở clip ra, đẩy về phía trước mặt Diệp Vân Sơn, để ông ta nhìn kĩ màn hình đang chiếu cái gì, lúc này, Diệp Vân Sơn hoàn toàn hoảng sợ, ông ta toát mồ hôi, nhìn tôi nói: “Trần Danh, mày… mày làm sao mà có được nó?”
Tôi hỏi ông ta: “Có quan trọng không?”
Diệp Phong sầm mặt, Diệp Vân Sơn nuốt nước bọt, không dám nhìn con trai mình.
Diệp Phong đột nhiên cười lên, anh ta nói: “Mày uy hϊếp bố tao thì có tác dụng gì?”
Diệp Vân Sơn nhìn Diệp Phong với vẻ mặt không dám tin, tôi cũng nhìn anh ta một cách hoài nghi, anh ta nhìn tôi, cười khẩy nói: “Bố tao nếu chết thì đã làm sao? Chỉ cần đưa mày xuống suối vàng, tao có thể chôn bố tao theo mày.”
Nghe thấy câu này, Diệp Vân Sơn liền tức giận, hét lên: “Cái gì đấy?”
Tôi cũng rất kinh ngạc, theo như tôi thấy, bố con nhà họ Diệp xưa nay luôn đồng lòng, chẳng lẽ Diệp Phong đang lừa gạt tôi? Anh ta cố tình nói những lời không quan tấm đến cái chết của bố mình, là để khiến tôi bỏ cái ý nghĩ uy hϊếp bọn họ, không còn đường lui, là như vậy sao?
Đang nghĩ, thì Diệp Phong liền nói: “Bây giờ, trò chơi bắt đầu, Trần Danh, mày muốn tận mắt nhìn em gái mày chết, hay là tự mình chết ở đây? Lấy tính mạng của mày đổi lấy tính mạng của ba người họ?”
Tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ, chị ấy không nói câu nào, thậm chí khi Diệp Phong nói muốn tôi phải chết, chị ấy cũng vẫn im lặng, trong lòng tôi đột nhiên có chút khó chịu.
Thấy tôi nhìn chị ấy, Đoàn Thanh Hồ đưa mắt nhìn tôi, rồi từ từ đứng lên.
Tôi thở phào, tưởng chị ấy muốn giúp tôi, ai ngờ chị ấy lại đi thẳng ra cửa, Diệp Phong vội vàng hỏi chị ấy muốn đi đâu? Chị ấy dửng dưng nhả ra ba từ: “Nhà vệ sinh”.
Đoàn Thanh Hồ nói xong liền đi ra khỏi phòng, còn cuộc đàm phán trong phòng vẫn tiếp tục diễn ra.
Tôi nhìn về phía Diệp Phong, nói: “Mày chắc chắn là mày không quan tâm đến sự sống chết của bố mình? Nếu đã như vậy, để tao cho đàn em của mình đưa hai clip đặc sắc này lên mạng, để cho tất cả mọi người cùng được thưởng thức.”
Nghe thấy như vậy, Diệp Vân Sơn căng thẳng vô cùng, ông ta vội nói: “Không, không, không, Trần Danh, đừng làm như vậy!”
Tôi nói: “Ông cầu xin tôi vô ích, ông nên cầu xin con trai ông.”
Diệp Vân Sơn nhìn Diệp Phong một cách căm phẫn, Diệp Phong lạnh lùng nói: “Diệp Vân Sơn, ông cho rằng xem xong clip này tôi sẽ giúp ông sao? Ông tưởng là tôi không nhận ra người trong clip này chính là người con gái mà trước đây tôi yêu nhất sao? Ông đến cả người phụ nữ của con trai mình cũng không buông tha, ông hại chết cô ấy, lại tự tạo hiện trường giả, để cho tôi tin rằng cô ấy bị người khác cưỡиɠ ɧϊếp đến chết, ông... ông đúng là một người bố tốt đó!”
Tôi vô cùng ngạc nhiên, không ngờ người phụ nữ trong clip này lại có mối quan hệ như vậy với Diệp Phong, đây đúng là mèo mù vớ phải cá rán rồi.
Diệp Vân Sơn mếu máo nói: “Vì một con đàn bà như vậy, mà mày lại muốn tao phải chết sao?”
Ông ta nói xong, thì nhìn về phía Lý Cô Tiếu đang đứng im ở đó, rồi nói: “Cô Tiếu, ông hiện giờ vẫn đang cần sự giúp đỡ từ tôi đó, ông...”
Ai ngờ Lý Cô Tiếu chỉ nói một cách dửng dưng: “Xin lỗi nhé, anh Diệp, người hợp tác với tôi xưa nay đều là con trai của anh.”
Diệp Vân Sơn đột nhiên bơ phờ, ánh mắt của tôi nhìn qua phía bố con nhà họ Diệp, rồi nói: “Nam Bắc, nói với Tiểu Thái, tung hai clip đó lên mạng đi.”
Diệp Vân Sơn nghe đến đây hoàn toàn hoảng sợ, ông ta nhìn tôi nói: “Đừng mà! Trần Danh, chỉ cần cậu không tung hai clip lên mạng, tối nay rời khỏi chỗ này, tôi có thể giúp cậu đối phó với Lý Cô Tiếu!”
Tôi cười rồi nói: “Nhưng con trai ông dường như...”
Diệp Phong lạnh lùng nhìn Diệp Vân Sơn, rồi nói: “Trần Danh, tao có thể nói rõ cho mày biết, loại cặn bã như Diệp Vân Sơn không có quyền chi phối trò chơi ngày hôm nay. Diệp Vân Sơn, ông tưởng tôi chỉ vì người phụ nữ này mà không quản sự sống chết của ông sao? Ông đừng tưởng tôi không biết mẹ tôi bị ông và con đàn bà khốn kiếp đó ép đến mức phải nhảy lầu!”
Trời đất, xem ra việc trong nhà của Diệp Phong không hề ít, hôm nay tôi được mở mang tầm mắt rồi, tôi nói: “Diệp Phong, ông ta dù sao cũng là bố mày, có phạm nhiều tội đến đâu mày cũng không nên lấy mạng ông ta mới phải.”
Tất nhiên là, trong lòng tôi không nghĩ như vậy, Diệp Vân Sơn loại cặn bã này, có chết hàng vạn lần cũng không đủ. Tôi chỉ đang cố tình ba phải mà thôi, như vậy hai người họ sẽ cãi nhau, tôi cũng có thể kéo dài thời gian. Thực ra từ đầu đến giờ, là tôi cố tình kéo dài thời gian, mục đích là hi vọng thông qua hình ảnh của bọn họ, khiến người của tôi có thể tìm được em gái tôi đang bị nhốt ở đâu, rất rõ ràng rằng, kế hoạch của tôi đã thành công, chỉ là không biết người của tôi rốt cuộc có thể tìm ra được chỗ đó không.
Đúng như dự đoán, Diệp Phong và Diệp Vân Sơn đúng là cãi nhau rất ác liệt, xem ra, clip này đã hoàn toàn kích động được sự phẫn nộ trong lòng Diệp Phong, khiến anh ta mất đi sự bình tĩnh ban đầu.
Lý Cô Tiếu thấy bọn họ cãi nhau đến mức không thể can nổi, liền hạ giọng nói: “Hai người, đừng có quên việc chúng ta cần làm bây giờ là gì? Diệp thiếu gia, đừng để bọn họ kéo dài thời gian thêm nữa, trò chơi bắt đầu.”
Trong lòng tôi có chút căng thẳng, Diệp Phong nhìn tôi, rồi cười khẩy nói: “Kéo dài thời gian, xem ra tôi suýt nữa thì bị trúng kế của Trần Danh rồi.”
Anh ta nói xong, màn hình máy tính của bọn họ đột nhiên có thay đổi, chỉ nghe thấy hai tiếng súng nổ, hai người khống chế Bào Văn chắc là đã nằm gục...
Trong lòng tôi, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm…