Bào Văn vậy mà nói em gái tôi đã uống thuốc nên ngủ rồi, còn nói em gái tôi sẽ không nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, tôi bỗng thấy căng thẳng, chắc không phải cô ấy cho em gái tôi uống thuốc ngủ đấy chứ? Chẳng lẽ là tôi đoán đúng rồi? Sự việc tối nay là do Lý Cô Tiếu một tay sắp đặt, còn Bào Văn đã biết trước chuyện này, cô ấy quyết định lựa chọn cứu tôi, lại không nói cho tôi biết sự thật, bởi vì trong mắt cô ấy, tôi và Lý Cô Tiếu quan trọng như nhau, cô ấy muốn cứu tôi, lại không muốn ngăn cản Lý Cô Tiếu, chỉ có điều không biết cô ấy có biết quan hệ của tôi và Giang Nam hay không.
Đang suy nghĩ, tôi nhìn thấy Lý Cô Tiếu tát Bào Văn một bạt tai. Cái tát này rất vang, cách cửa sổ tôi vẫn nghe thấy rõ ràng. Tôi hơi kinh ngạc, trong trí nhớ của tôi, Lý Cô Tiếu thực sự rất thương Bào Văn, từ trước đến nay không nỡ đụng vào cô ấy một cái, cho dù Trần Nhã nói với tôi rằng Bào Văn vì bảo vệ em gái tôi mà bị ông ta đánh một trận tàn nhẫn, tôi vẫn nghĩ rằng đó là do ông ta quá tức giận, lúc này thấy ông ta không chút nương tay, lông mày không nhăn lấy một cái, tôi chợt nhận ra rằng có lẽ ông ta đã vô cùng thất vọng với Bào Văn, cũng mất đi phần thương yêu trước kia, vì vậy mới có thể tát Bào Văn một bạt tai "thành thạo" bình tĩnh như vậy.
Bào Văn ôm mặt và không nói gì.
Lý Cô Tiếu hổn hển nói: "Trương Lăng và Lưu Đào đều chết rồi, nói đi, con còn sắp xếp tai mắt nào bên cạnh bố? Đừng để bố điều tra ra được, nếu không bố sẽ cho chúng có kết cục giống Trương Lăng, Lưu Đào."
Bào Văn cau mày trầm giọng nói: "Bố, sao bố có thế làm vậy chứ? Hai người họ vô cùng trung thành với bố."
"Nếu trung thành thì đã không báo tin cho con. Đừng tưởng bố không biết con lợi dụng họ cung cấp tin tức cho con, trước khi bố thực hiện kế hoạch, con đã gọi Trần Danh đi. Nếu không thì thằng ranh đó đã chết rồi!" Khi Lý Cô Tiếu nhắc đến tôi, thì cứ như một con chó hoang, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Advertisement
Bào Văn nhìn Lý Cô Tiếu và hỏi: "Bố không thể tha cho cậu ấy sao? Nếu con nói cậu ấy chết rồi, con cũng không muốn sống nữa, bố vẫn muốn gϊếŧ cậu ấy sao?"
Lý Cô Tiếu lại tát Bào Văn một cái nữa, mắng cô ấy không biết xấu hổ, còn hỏi cô ấy thực sự có ý định ở bên tôi? Nói rằng tôi và Trần Nhã đã làm chuyện đó, Trần Nhã còn thừa nhận mình là người phụ nữ của tôi, chẳng lẽ cô ấy muốn hầu hạ một người đàn ông với mẹ mình?
Lời này khiến Bào Văn sững sờ ngay tại chỗ, không biết trả lời thế nào, yên lặng hồi lâu, cô ấy hỏi: "Tại sao mẹ lại đột nhiên nói những lời này, còn nói với bố?"
Lý Cô Tiếu lạnh mặt nói: "Việc này con không cần phải quan tâm, con chỉ cần biết mẹ con thực sự đã nói lời này."
Advertisement
Bào Văn tức giận nói: "Bố không muốn nói với con, nhưng bố không nói con cũng biết, bố đã hết kiên nhẫn với mẹ rồi, bây giờ suy nghĩ muốn có được mẹ của bố, lớn hơn nhiều so với tình yêu với bà ấy, vì vậy bố muốn sử dụng thủ đoạn bỉ ổi để uy hϊếp ép buộc bà ấy, muốn bà ấy đi vào khuôn khổ, nhưng Trần Danh đã cứu bà ấy, bà ấy nói vậy để chọ giận bố, đúng không? "
Lý Cô Tiếu lạnh lùng nói: "Cho dù đúng thế thì sao? Chẳng lẽ con không hi vọng bố và mẹ ở bên nhau sao?"
"Lúc trước con đã từng hi vọng, thậm chí cả ngày lẫn đêm đều trông đợi, vì con muốn có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng bây giờ, con không muốn nữa rồi, vì con biết bố không phải là người đàn ông của mẹ, bố không hề yêu bà ấy, thay vì ép bà ấy ở bên bố, thì để bố mẹ ai sống phần đời của người ấy tốt hơn."
Lý Cô Tiếu giận dữ hét lên: "Con hiểu yêu là gì không? Người phụ nữ đó, bố đã từng điên cuồng vì bà ấy!"
"Phải, bố đã từng điên cuồng vì mẹ con, nhưng loại tình yêu này là gì chứ? Bố, lúc đầu con cũng đối xử với Trần Danh như vậy, vì vậy con có thể hiểu bố, cũng biết rằng đây là một loại tình yêu biếи ŧɦái, không được người ta chấp nhận. Yêu một người chính là vì người ấy mà trở nên tốt hơn, cho dù bản thân đã trở thành ma quỷ, nhưng phải là một người tốt trước mặt người ấy, đây mới là tình yêu, còn bố thì sao? Bố luôn mồm nói yêu mẹ, lại để bà ấy mất chồng sớm, để bà ấy cô đơn một mình trong mấy chục năm trời. Bây giờ, lại ép bà phải chấp nhận bố, không hề thấy hổ thẹn với chuyện năm đó. Bố, bố thực sự yêu mẹ sao?"
Từng chữ của Bào Văn như châu như ngọc, chất vấn Lý Cô Tiếu, trong lòng tôi thấy vui thay cho Trần Nhã, bởi vì con gái bà ấy cuối cùng cũng trưởng thành, cuối cùng cũng hiểu bà ấy, cuối cùng đã buông bỏ được khúc mắc trong lòng trước kia. Nhưng Bào Văn thế này thực sự khiến người khác đau lòng, cô ấy rất quan tâm Lý Cô Tiếu, nhìn ông ta sai lầm nối tiếp sai lầm, cô ấy đau lòng hơn bất cứ ai.
Lý Cô Tiếu cau mày, bực bội muốn cô ấy câm miệng, nói rằng cô ấy không hiểu gì cả, còn nói cô ấy bị tình yêu làm cho mờ mắt, bị tôi lừa nên mới thành ra thế này, nói rằng ông ta sẽ bắt em gái tôi, tôi vội vã lao đến cửa, mở cửa ra thì thấy Bào Văn chắn trước mặt em gái tôi và nói: "Bố, bố đã đồng ý với con sẽ không động vào Trần Vi."
Lý Cô Tiếu nghiến răng nghiến lợi nói: "Với điều kiện Trần Danh đã chết. Bố nghĩ rằng nó đã chết, một ngày nào đó con sẽ quên nó, ngoài việc bảo vệ người của nó ra, thì con sẽ không chống lại bố nữa, nhưng bây giờ bố mới biết nó chưa chết, mà mọi việc đều do con giở trò! Con vì nó, dám lừa dối bố, qua mặt bố, biết đâu một ngày nào đó con sẽ phản bội bố, đối phó với bố vì nó, bố sẽ không để ngày đó đến. Vì vậy, bố phải nhổ cỏ tận gốc ngay. Có Trần Vi, bố không lo nó không đi vào khuôn khổ.”
"Nếu bố nhất định muốn làm như vậy, thì hãy bước qua xác con trước!" Bào Văn nói một cách dứt khoát.
Lý Cô Tiếu thực sự tức giận rồi, hỏi: "Con có tránh ra không? Nếu con không tránh ra, bố sẽ đánh con thật đấy!"
Tôi bước vào, trầm giọng nói: "Đánh cô ấy? Ông có tư cách gì đánh cô ấy? Nếu không phải nhờ cô ấy, thì lần trước tôi đã lấy mạng ông."
Nghe thấy thế, Lý Cô Tiếu đột nhiên xoay người lại. Ông ta nhìn thấy tôi, lạnh lùng nói: "Trần Danh, mày vẫn có tâm trạng đến đây. Tao tưởng chuyện xảy ra ở Giang Nam sẽ khiến mày đau buồn một thời gian chứ. "
Tôi vừa đến gần ông ta vừa hỏi: "Lý Cô Tiếu, ông rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện liên quan đến tôi và Giang Nam? Sao ông lại biết?"
Lý Cô Tiếu lạnh lùng nói: "Những thứ này cần nói với mày không? Mày chỉ cần biết tối hôm nay tao muốn lấy mạng của mày là được rồi!"
Lý Cô Tiếu nói xong, thì thô lỗ đẩy Bào Văn ra. Bào Văn bị thương, đi đứng không linh hoạt. Bị ông ta đẩy như thế, trong nháy mắt đã ngã xuống đất. Lý Cô Tiếu nắm lấy cổ em gái tôi, muốn xách nó lên, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, tôi vội chạy tới, rút con dao găm trong túi ra và đâm thẳng vào lưng ông ta. Tốc độ của tôi quá nhanh, cho dù ông ta có quan sát và tránh sang bên cạnh, vẫn bị tôi đâm vào cánh tay, cơ thể ông ta lăn một vòng trên giường và ngã xuống cửa sổ ở đối diện.
Tôi lạnh lùng nhìn ông ta, trầm giọng nói: "Lý Cô Tiếu, lúc ra vẻ thì nên nhớ lại cảnh lần trước ông bị tôi bóp cổ chờ chết ấy!”
Mặt Lý Cô Tiếu đỏ bừng, không biết là tức giận, hay là cảm thấy sự việc lần trước quá mất mặt, ông ta nghiến răng nghiến lợi lườm tôi nói: "Mày không thể lần nào cũng may mắn như vậy."
Lúc ông ta nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tôi biết có lẽ ông ta đã gọi người mai phục quanh bệnh viện từ trước rồi, nhưng ông ta có người, thì tôi cũng có người.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên âm thanh đánh nhau kịch liệt, tôi nhìn Lý Cô Tiếu, chế nhạo: "Câu này tôi sẽ trả lại cho ông nguyên vẹn, đi chết đi! Lần này, tôi sẽ không bỏ qua cho ông."
"Trần Danh!" Sau lưng truyền đến tiếng hét đau khổ của Bào Văn.
Tôi không quay đầu lại, phải gϊếŧ chết bố Bào Văn trước mặt cô ấy, thực sự trong lòng tôi vẫn hơi áy náy, nhưng những chuyện xảy ra tối nay đã chọc giận tôi, tôi không muốn để ông ta sống dù chỉ một giây, một phút.
Tôi nói: “Bào Văn, ân oán giữa tôi và bố cô, không chết thì sẽ không hết, tôi xin lỗi.”
“Trần Danh, xin cậu đó, nể tình tôi giúp cậu, đừng hại bố tôi.” Bào Văn đau khổ khẩn cầu: “Hơn nữa đây là bệnh viện, hai người đánh nhau như vậy, chỉ khiến ngư ông đắc lợi thôi, hai người cần tỉnh táo lại.”
“Im miệng!” Lý Cô Tiếu thấy Bào Văn cầu xin cho ông ta, không những không cảm động mà còn thấy vô cùng nhục nhã, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Bố từ trước đến nay chưa bao giờ cầu xin bất kì người nào, dáng vẻ này của con, khiến bố quá mất mặt!”
Ông ta nói xong thì tấn công tôi trước. Lúc này trên tay ông ta có thêm hai lưỡi lê, thế tấn công dữ dội, như sông lớn cuồn cuộn, tôi vừa né, vừa tìm kiếm sơ hở trong đòn tấn công của ông ta, dao găm trong tay tôi nhiều lần ma sát với lưỡi lê của ông ta đến mức tóe lửa.
Cứ quần nhau như vậy mười mấy phút, tôi dùng một động tác giả, khiến Lý Cô Tiếu rơi vào bẫy của tôi, sau đó dùng Thϊếp Sơn Kháo dứt điểm trận đánh này.
Lý Cô Tiếu va phải cái TV, chật vật ngồi bệt xuống đất. Tôi lao tới, hai tay nắm lấy cổ tay ông ta, đồng thời vận sức kéo ra ngoài,, chỉ nghe thấy một tiếng "răng rắc", sắc mặt ông ta đau đớn, rêи ɾỉ. Lưỡi lê trong tay rơi xuống đất.
Tôi buông tay ông ta ra, cầm dao găm kề vào cổ ông ta, lạnh lùng nói: "Nói, tại sao ông muốn đối phó với Giang Nam? Ông rốt cuộc biết những gì?"
Lý Cô Tiếu nhìn tôi, dáng vẻ khinh thường, ông ta hỏi tôi muốn biết à? Nhưng ông ta cứ không nói cho tôi biết đấy. Điều này càng khiến tôi hoài nghi những gì ông ta biết, lại liên tưởng đến việc ngay từ đầu đã có người cố ý khiến chúng tôi gây thù chuốc oán với nhau, lòng tôi chợt xuất hiện một suy nghĩ kì lạ chưa bao giờ có. Tôi hỏi: "Có phải có người nói với ông về quan hệ giữa tôi và Giang Nam?"
Lý Cô Tiếu gật đầu, nói “đúng” chắc như đinh đóng cột, còn nói rằng ông ta sẽ không nói cho tôi biết người đó là ai.
Tôi lạnh lùng nói: "Không cần ông nói tôi cũng biết, người đó chắc chắn là một người bí ẩn ở thủ đô. Ông không biết thân phận của hắn, nhưng thông tin hắn cung cấp cho ông đều là thứ ông cần, vì vậy ông tin tưởng hắn, dù biết hắn đang lợi dụng ông, nhưng chỉ cần có thể gϊếŧ tôi, thì ông cũng cảm thấy không sao cả, nhưng hắn rất thận trọng, vì vậy đến giờ ông vẫn không biết hắn là ai, đúng không? "
Lý Cô Tiếu cười khẩy nói: "Hắn là ai quan trọng không? Chỉ cần hắn có thể cho tao tin tức quan trọng là được rồi, mày nói hắn lợi dụng tao? Thực ra là tao đang lợi dụng hắn, tao lợi dụng thông tin hắn cung cấp để gϊếŧ mày, phá hủy thế lực của mày, sau khi gϊếŧ được mày, tao sẽ bắt tay điều tra hắn, lôi hắn ra và gϊếŧ hắn. "
Thấy ông ta tự tin như vậy, tôi sắp rớt nước mắt vì sợ ngu xuẩn của ông ta rồi, tôi nói: "Ngay cả cấp trên cũng không xác định được hắn là ai, một Lý Cô Tiếu nhỏ bé như ông còn muốn điều tra ra hắn? Không hiểu ông lấy đâu ra sự tự tin đó."
Nói xong, con dao găm của tôi cọ vào cổ Lý Cô Tiếu một cái, ông ta lạnh lùng nhìn tôi, tôi nói: "Tôi nói thật cho ông biết, người đó lợi dụng ông để gϊếŧ tôi không chỉ đơn giản là muốn tôi chết, mà là muốn dụ thế lực đằng sau tôi, ông chỉ là vật hi sinh mà thôi."
Gương mặt vốn dĩ đang tươi cười của Lý Cô Tiếu trong nháy mắt lạnh hẳn đi, có vẻ ông ta thực sự không biết điều này. Tôi nắm chặt con dao găm, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ hỏi ông câu hỏi cuối cùng, ông biết Trần Phật Thủ không?"
Tất cả những gì tôi nói ban nãy chỉ là đang thăm dò. Tôi chỉ muốn xem Lý Cô Tiếu rốt cuộc có biết mục đích của người kia không. Nếu ông ta biết, ông ta cùng lắm thì là gã lính vô dụng của hắn, còn nếu không biết, đối phương hết lần này đến lần khác khơi mào mâu thuẫn giữa tôi và Lý Cô Tiếu, đẩy hai người chúng tôi đến tình cảnh không chết không ngừng, nhất định có lí do nào đó, bây giờ, tôi nghi ngờ rằng lí do này có liên quan đến bố tôi.
Khi tôi nhắc đến ba chữ “Trần Phật Thủ”, Lý Cô Tiếu sững người, hơi kích động hỏi: "Sao mày lại biết cái tên này?"