Vốn tôi chỉ muốn “thoát tội”, để mình khỏi bị loại khỏi hàng ngũ, nào ngờ bỗng nhiên trung tướng nói sẽ cho tôi một cơ hội báo đáp Tổ quốc! Nghe xong tôi ngơ ngác luôn. Chẳng lẽ muốn giao nhiệm vụ cho tôi ư?
Trong lúc tôi vẫn đang suy nghĩ, Tô Cảnh Hoa cất tiếng với giọng hơi căng thẳng: “Thủ trưởng, chuyện này… e là không hay lắm? Trần Danh vừa mới vào mà đã để cậu ấy làm nhiệm vụ độc lập thì không đúng với quy tắc. Hơn nữa, cậu ấy cũng chưa chắc có đủ năng lực. Tuy rằng cậu ấy giỏi võ nhưng khả năng bắn súng, nghị lực, mức độ trung thành thì vẫn chưa được rèn luyện kỹ càng.”
Trung tướng vắt tay ra sau, thản nhiên nói: “Mức độ trung thành và nghị lực? Hai thứ này cần rèn luyện sao? Thằng nhóc này có tình có nghĩa, nhiệt huyết, không có tính khôn vặt, thậm chí còn có thể thoải mái giao chức đội phó ra, tôi cho rằng cậu ấy phù hợp. Với lại, lúc tôi đến đã điều tra thằng nhóc này, thời gian huấn luyện ngắn nhất trong số tất cả những người cùng khóa nhưng lại có thể đánh bại lính chủ chốt của Phi Ưng. Cậu cho rằng nếu không có đủ nghị lực, thời gian rèn luyện khổ cực không ngừng nghỉ cộng với tài năng thiên bẩm thì trong thời gian ngắn cậu ấy có thể làm được như vậy sao?”
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn về phía trung tướng, thầm nghĩ ông ấy đang nói tôi ư? Vừa nãy ông ấy vẫn còn dìm tôi xuống, sao bây giờ lại cho tôi lên tận mây xanh thế này? Nhưng ánh mắt của tôi đã bán đứng suy nghĩ của mình, trung tướng ngượng ngùng ho một tiếng, tiếp: “Còn về kỹ năng bắn súng… Trần Danh, cậu chưa cầm súng bao giờ ư?
Tôi gãi mũi tỏ vẻ bối rối: “Báo cáo, hồi bé tôi chỉ từng dùng súng săn để đi săn.”
Đương nhiên là bốc phét rồi. Thực ra hai tháng nay, ngoài việc được ông Nhĩ huấn luyện, còn được luyện bắn súng, người phụ trách dạy tôi là ông chú vệ sĩ của Tống Giai Âm. Kỹ năng bắn súng của ông chú vệ sĩ vô cùng điêu luyện, có thể coi là “thiện xạ”. Về phần tôi, không biết có phải do hồi nhỏ thường đi săn hay là do tài năng thiên bẩm mà kỹ năng bắn súng của tôi cũng không tệ. Nhưng tôi sẽ không nói những điều này ra kẻo Tô Cảnh Hoa lại gắn cho tôi cái mác gì nữa thì mệt.
Tô Cảnh Hoa ném cho tôi một ánh nhìn khinh bỉ: “Thủ trưởng, nhiệm vụ đâu phải trò trẻ con, không biết sử dụng súng sẽ là nhược điểm chí mạng.”
Trung tướng ra vẻ lo lắng bảo “Đúng vậy”, Tô Cảnh Hoa nói ngay mình có thể nhận nhiệm vụ này. Vốn tôi cũng không hứng thú gì với cái nhiệm vụ này, nhưng khi nghe thấy anh ta nói vậy tôi bỗng cảm thấy hơi tức tối bảo: “Ai bảo tôi không biết dùng súng? Súng săn không phải là súng à? Hơn nữa, khi chơi trò ngắm bắn trúng thưởng ở ngoài hàng thì bách phát bách trúng đấy.”
Advertisement
Nghe tôi nói xong, rất nhiều người đều cười ồ lên, ngay cả trung tướng cũng không nhịn cười được, lắc đầu bảo: “Giống nhau được sao?”
Tôi bĩu môi, cố ý bảo có gì khác đâu. Tôi không tin, người đã được qua huấn luyện liệu giỏi hơn tôi được bao nhiêu.
Vốn Tô Cảnh Hoa từ lâu đã muốn xử lý tôi, đang lúc đau đầu vì không có cách nào liền phấn chấn hẳn lên. Anh ta ra vẻ lão làng, nói với tôi: “Trần Danh, cậu nói thế là đang nhục mạ người làm lính như chúng tôi đấy. Cái trò trẻ con đó của cậu sao có thể mang ra so với kỹ thuật bắn súng trong quân đội được? Khi luyện tập bắn súng, một ngày chúng tôi bắn tới 600 viên đạn, nhiều gấp đôi so với bộ đội đặc nhiệm. Tần suất sử dụng một khẩu súng lục khi luyện tập chỉ có năm ngày.”
Tôi cố ý ra vẻ ngạc nhiên: “Khủng khϊếp vậy sao?”
Tô Cảnh Hoa gật đầu lộ rõ vẻ ngạo mạn trên mặt. Tôi vẫn cố ý chọc tức nói: “Nhưng tôi cảm thấy mình có tài năng thiên phú, hay là chúng ta thử so tài xem sao? Đương nhiên, tôi không thể nào thắng anh được nhưng anh cũng phải để tôi thua một cách tâm phục khẩu phục chứ?”
Tất cả đều nhìn tôi với vẻ mặt hạn hán lời. Trung tướng thì lại cười ha ha bảo: “Đúng là một chàng trai thẳng thắn. Thế này đi, tiểu Tô, cậu cứ cho cậu ấy xem khả năng bắn súng của các cậu đi.”
Advertisement
Tô Cảnh Hoa đáp “Rõ!” theo nghi thức quân đội.
Nói đoạn, anh ta bắt đầu chỉ huy hàng ngũ: “Di chuyển tới sân tập. Hôm nay chúng ta sẽ sử dụng bia tập bắn di động để luyện tập. Mọi người hãy cho Trần Danh thấy năng lực của mình.”
Tất cả vô cùng phấn khởi đáp: “Rõ thưa đội trưởng!”
Tô Cảnh Hoa dẫn theo quân của mình tới sân tập. Trung tướng gọi giật tôi lại, xem ra là có gì đó muốn căn dặn tôi.
Tôi đứng sau trung tướng, đi theo sát ông ấy. Ông ấy nói với tôi: “Trần Danh, cậu có oán giận không?”
Tôi biết ông ấy đang muốn nói tới việc Tô Cảnh Hoa đối xử với tôi, tôi nhún vai bảo: “Nói không giận thì là nói dối. Dù sao anh ta cũng là đội trưởng, gánh trên vai trách nhiệm nặng nề hơn bọn tôi. Nếu ngay cả một đội viên nhỏ bé cũng không tha thì anh ta sao có thể đủ tư cách để giữ vị trí đội trưởng được? Đúng thật năng lực của anh ta rất tốt. Nhưng ai quy định người có năng lực tốt nhất là được làm đội trưởng? Bây giờ đâu phải thời anh hùng sinh ra trong thời loạn lạc. Điều dân tộc Hoa Hạ chúng ta coi trọng không phải là khiến người khác phục tùng bằng vũ lực mà là tài đức vẹn toàn. Giận thì giận nhưng chỉ cần anh ta không làm gì tổn hại tới tôi thì vì đồng đội, vì hòa khí tôi có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua.”
Nghe tôi nói xong, trung tướng bật ngón trỏ khen: “Nhóc con, còn trẻ mà đã biết suy nghĩ có chiều sâu như thế. Được lắm. Nhưng tôi có thể chắc chắn nói với cậu rằng, Tô Cảnh Hoa phải làm đội trưởng. Nên là có oan ức gì cậu khoan dung nhé. Lát nữa, tôi sẽ nói chuyện với tiểu Tô để cậu ấy không làm khó cậu nữa.”
Tôi cười xòa đáp: “Cảm ơn ý tốt của trung tướng. Nhưng cũng chẳng phải chuyện to tát gì, không đến mức phải đề cao vấn đề quá. Bỏ đi thì hơn.”
Trung tướng gật đầu khen tôi tấm tắc: “Cậu hay lắm, có chí khí.”
Nói xong, ông ấy nhìn về phía đám người Tô Cảnh Hoa, hỏi thầm tôi chưa luyện bắn súng bao giờ thật à? Tôi biết giở trò khôn vặt với ông ấy là điều không nên, tôi nói: “Báo cáo thủ trưởng, đương nhiên là không phải ạ. Nếu không tôi nào dám khiêu khích đội trưởng Tô ạ?”
Trung tướng không hề tức giận mà còn vỗ vai tôi nói: “Đi thôi nhóc con láu cá.”
Tôi đi theo sau trung tướng, ngoài mặt thì vẫn thản nhiên nhưng lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Thực ra vừa nãy tôi vẫn sợ rằng trung tướng sẽ không hài lòng với trò mánh khóe của tôi. Nhưng nếu nói dối, lát nữa bị ông ấy phát hiện ra thì càng tệ hơn. Huống hồ, ông ấy nói giao nhiệm vụ cho tôi một cách dễ dàng như vậy thì thật sự là qua loa quá.
Thế nên, tôi đoán rằng ông ấy đã muốn tôi làm nhiệm vụ từ lâu, mà từ lúc có mặt tại đây ông ấy đều đang diễn, một là để thử tôi, xem xem rốt cuộc tôi có đáng để ông ấy “phó thác” hay không, hai là để không khiến Tô Cảnh Hoa nghi ngờ.
Lý do tôi nghĩ vậy là vì nhìn vẻ mặt của Tô Cảnh Hoa, có vẻ anh ta rất muốn nhận nhiệm vụ này. Nhớ lại lời Tống Giai Âm nói với tôi trước đó thì không khó để đoán rằng nhiệm vụ này vốn dĩ sẽ giao cho anh ta, nhưng quốc gia đã không còn tin tưởng anh ta nữa, muốn thay thế người khác mà lại không muốn đánh rắn động cỏ. Vì vậy mới dùng cách này.
Bây giờ xem ra cho dù trung tướng có giao nhiệm vụ cho người khác thì Tô Cảnh Hoa cũng sẽ cho là vì tôi hợp ý của trung tướng và chuyện anh ta lợi dụng chức vụ phó đội trưởng để gây khó khăn cho tôi khiến trung tướng không hài lòng chứ không hề nghi ngờ rằng anh ta đã bị lộ.
Có thể nói, Tô Cảnh Hoa tưởng rằng mọi thứ đều nắm chắc trong lòng bàn tay, ngay cả trung tướng anh ta cũng tính toán trước nhưng lại không biết rằng người nắm chắc mọi thứ trong tay lại là trung tướng tính tình nóng nảy, trông có vẻ vô hại này. Tôi không biết Tô Cảnh Hoa nghĩ gì. Có lẽ do anh ta quá tự phụ lại cho rằng mình có thể lừa được cả trung tướng. Nếu như trung tướng là một người “ngây thơ” thì liệu ở tuổi này có thể ngồi chắc cái ghế lãnh đạo bốn đoàn binh đặc nhiệm này sao?
Đương nhiên, tôi cũng không tốt đẹp hơn Tô Cảnh Hoa là bao. Nhưng tôi có dự cảm rằng nhiệm vụ lần này không hề đơn giản, hơn nữa rất có khả năng nguy hiểm tới tính mạng. Nếu không phải tôi biết mình không có quyền lựa chọn thì tôi mới chẳng thèm “tranh đấu” với Tô Cảnh Hoa làm gì.
Tôi vừa nghĩ, vừa đi tới sân tập bắn bia di động.
Lúc này mọi người đã cầm súng trên tay. Khẩu súng dùng để huấn luyện là loại súng trường 5.8 mm kiểu 92. Tô Cảnh Hoa đứng giữa nổi bật ngời ngời. Khi những tấm bia di động bắt đầu xuất hiện, Tô Cảnh Hoa cầm súng, lên đạn, đóng khóa an toàn, bóp cò. Tất cả động tác làm trong một mạch, vô cùng dứt khoát. Theo đó là hàng loạt tiếng súng liên tiếp vang lên, gương mặt lộ rõ nụ cười đắc ý.
Sau khi kết thúc lượt bắn, có người nhanh nhảu chạy lại xem kết quả. Chỉ phút chốc, người đó phấn chấn hét lên: “Tất cả đều trúng hồng tâm!”
Tất cả đều hô “Đội trưởng uy vũ” một cách kính phục.
Tôi cười nói: “Đội trưởng Tô quả thực là xuất sắc.”
Tục ngữ có câu “một nghề cho chín, còn hơn chín nghề”. Có những bộ đội đặc nhiệm ngoài rèn luyện thể chất thì chỉ cần rèn luyện bắn súng. Kiểu lính đặc nhiệm này có thể coi là những xạ thủ xuất sắc nhất nhưng lại không phải là lính thực chiến xuất sắc nhất. Lính đặc nhiệm mà Phi Ưng yêu cầu là lính đặc nhiệm chất lượng cao, phải biết về nhiều mặt nhưng không chuyên sâu, yêu cầu rất khắt khe về yếu tố tổng hợp. Vì vậy tuy rằng kỹ năng bắn súng của họ giỏi nhưng lại không phải tất cả đều có khả năng bắn trăm phát trăm trúng. Thế nên tôi mới khen Tô Cảnh Hoa xuất sắc.
Tô Cảnh Hoa lắp đạn vào súng, ý bảo tôi qua đó bắn thử. Ngoài mặt là để cho tôi thấy sự khác biệt giữa kỹ năng bắn súng săn của tôi và kỹ năng bắn súng của bọn họ nhưng thực chất là muốn làm tôi mất mặt. Dù sao cũng là lính đặc nhiệm mà ngay cả bắn súng cũng không biết thì nói ra người ta lại cười rụng răng. Đến lúc đó, tôi sao còn dám muốn ngồi lên chức “đội phó”, càng không dám nhận “nhiệm vụ” này nọ. Thế nên, tất cả đều gài sẵn cái bẫy cho tôi nhảy vào. Mục đích là muốn một mũi tên trúng hai đích, vừa khiến tôi muối mặt, vừa mất đi chức vị.
Tôi thong thả qua đón lấy súng của Tô Cảnh Hoa, hít thở sâu một hơi, cười đùa: “Nếu mà tôi có bắn lệch hay không trúng bia thì mọi người đừng cười tôi đấy.”
Mọi người đều đã công nhận tôi nên đều vui vẻ đồng ý.
Tôi gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Tôi thu lại nụ cười, nhấc súng lên, ngắm chuẩn những tấm bia đang di chuyển kia, kéo chốt an toàn, lên đạn, bóp cò. Sau một tiếng súng, vốn đám người đang hả hê cười đợi tôi bắn trúng vòng ba hay vòng năm của tấm bia phút chốc im bặt.
Tôi tiếp tục kéo chốt an toàn, lên đạn, bắn phát súng thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Đợi sau khi bắn hết đạn trong băng tôi mới nhẹ nhàng thở phào hỏi: “Tôi bắn thế nào?”
Đội viên phụ trách báo cáo điểm số chạy tới bia đầu tiên, nhìn chằm chằm một hồi lâu không nói gì, tới khi mọi người mất kiên nhẫn giục cậu ấy thì cậu ấy mới hét lên trong sự kinh ngạc: “Vòng mười! Cậu ấy bắn trúng hồng tâm!”
Tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả Tô Cảnh Hoa cũng lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Không thể nào!”
Nói đoạn, anh ta xông về phía tấm bia, tôi thì cười xòa bảo: “Chó ngáp phải ruồi ấy mà! Chó ngáp phải ruồi ấy mà!”
Đội viên kiểm tra điểm ngay sau đó chạy tới tấm bia thứ hai, sau đó thốt ra một câu khiến tất cả mắt chữ O mồm chữ A: “Tấm này cũng bắn trúng hồng tâm!”
“Cái đệch! Đừng kinh dị thế chứ!” Có người bi phẫn kêu lên:“Ngày nào tôi cũng tập mà sao không được thế!”
Kết quả, từ phía những tấm bia vọng tới tiếng hét ngày càng hưng phấn của người nọ: “Trúng hồng tâm! Trúng hồng tâm! Lại trúng nữa! Trần Danh cũng giống như đội trưởng, tất cả đều bắn trúng hồng tâm!”
Đám người như bùng nổ, tôi ngại ngùng bảo: “Ôi, nay ngáp phải con ruồi to quá.”
Mọi người thì chạy tới khiêng tôi lên, bọn họ đều là người kính phục những người tài giỏi. Thấy tôi giỏi cả đấu vật, cả bắn súng, ai nấy đều nhìn tôi nể phục. Bọn họ khiêng tôi lên, hất bổng lên trời rồi đồng thanh hét: “Thiện xạ! Thiện xạ!”
Được bao vây bởi sự nhiệt tình của bọn họ tôi ha ha cười lớn. Đợi sau khi mọi người bình tĩnh trở lại, tôi bắt gặp đôi mắt ngấn lệ của trung tướng khiến tôi ngây người. Tôi bước tới hỏi: “Trung tướng đang khóc vì mừng đấy à? Tôi biết, trung tướng cảm thấy vui vì trong quân đội có người xuất sắc như tôi đây. Nhưng cũng không đến mức khó thế đâu.”
Trung tướng trợn mắt nhìn tôi, nói: “Cậu thì biết cái gì? Tôi đang nghĩ tới một cậu lính hồi xưa tôi từng dẫn dắt.”
Nói tới đây, ông nhìn tôi trầm ngâm, bảo: “Cậu quá giống cậu ấy, ngay cả khả năng thiên phú cũng giống.”
Tôi cười, hỏi ông ấy tôi giống ai? Ông ấy hít một hơi thật sâu đáp: “Mất rồi, mất nơi đất khách quê người, ngay cả thi hài cũng không tìm thấy.”
Nghe xong tôi mới hiểu được nỗi buồn của trung tướng. Tôi bảo: “Nhất định là anh ấy hy sinh vì tổ quốc, sinh ra một cách vĩ đại, hy sinh một cách vinh quang, trung tướng đừng quá đau buồn.”
Trung tướng lắc đầu nói: “Cậu ấy không phải anh hùng, cậu ấy… thôi bỏ đi, không nói nữa. Trần Danh, nếu cậu đã giỏi như vậy rồi thì qua đây để tôi bàn về nhiệm vụ của cậu.”
Tôi gật đầu, đến bên cạnh ông ấy. Ông ấy rút một bức ảnh từ trong túi áo đưa cho tôi: “Nhiệm vụ của cậu là theo dõi người phụ nữ này. Xem xem có ai đang ngầm theo dõi cô ấy và giải quyết hết bọn chúng. Nhớ kỹ mặt cô ấy rồi đốt ảnh đi.”
Lúc sau, ông ấy nói với tôi với giọng rất lạ: “Tôi đoán chắc cậu chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhớ mặt cô ấy cả đời.”
Tôi cầm lấy ảnh, khi nhìn thấy người trong tấm hình tôi ngây người. Dù thế nào tôi cũng không ngờ rằng người trong ảnh lại là Phương Nhược Thủy.