Ông Nhĩ trước nay luôn yêu quý Đoàn Thanh Hồ vậy mà lại lạnh lùng bảo tôi đừng nghĩ tới Đoàn Thanh Hồ nữa, bảo tôi với chị ấy không liên quan khiến tôi rất ngạc nhiên.
Có vẻ ông Nhĩ biết lời mình nói không phải cho lắm, ông quay sang nhìn tôi, bảo: “Ý của tôi là, cậu có Tống Giai Âm rồi còn nghĩ tới con bé làm gì nữa. Khó khăn lắm con bé mới có cuộc sống tự do. Chẳng lẽ cậu lại muốn trói buộc nó lại? Cậu làm vậy thì ích kỷ quá.”
Nghe xong, tôi ngượng chín người. Đương nhiên tôi biết ông nói đúng, cũng biết Đoàn Thanh Hồ ở bên cạnh tôi chỉ toàn bị tôi liên lụy, lúc nào cũng bị thương. Rời xa tôi là lựa chọn tốt hơn. Tôi ảo não nói: “Cháu chỉ muốn biết chị ấy có bình an hay không thôi.”
Ông Nhĩ dường như còn muốn nói gì nữa nhưng thấy tôi ủ rũ ông lại thở dài, cầm đơn thuốc vừa viết xong đi ra ngoài. Ông Nhĩ đi rồi tôi nghĩ lại lời ông đã nói, tự lẩm bẩm: “Trần Danh, trái tim không đủ lớn, mày đừng quá tham lam.”
Sau một thời gian tĩnh dưỡng, đến khi tôi cũng sắp khỏe lại thì ông Nhĩ bắt đầu cho tôi luyện tập hồi phục. Khoảng thời gian này, Tống Giai Âm thường xuyên tới thăm tôi, nấu các loại món ngon cho tôi và ông Nhĩ thưởng thức. Nhưng có vẻ ông Nhĩ vẫn còn giận cô ấy chuyện bắt ép ông tới, vẫn mặt nặng mày nhẹ với cô ấy. Tôi hơi tò mò, ông Nhĩ vốn đâu phải người nhỏ mọn như thế đâu.
Hôm nay, nhân lúc ông Nhĩ ra ngoài đi dạo, tôi nói với Tống Giai Âm: “Giai Âm, lúc cô ép ông cụ tới đây, có phải có chuyện gì không?
“Bắt ép tới?” Tống Giai Âm chớp mắt, cô ấy nhìn tôi cười: “Ông nói với cậu thế à?”
Advertisement
Nhìn vẻ mặt cô ấy, tôi nghĩ ông Nhĩ sẽ không lừa mình đâu nhỉ? Tôi gật đầu, Tống Giai Âm hờ hững nói: “Cứ coi như là tôi đã làm gì đó khiến ông không vui là được.”
Nghe xong, tôi cảm giác rõ ràng Tống Giai Âm đang nói cho có lệ. Nhưng tôi cũng không hỏi nhiều, tôi chỉ hỏi chuyện phía cô ấy sao rồi.
Tống Giai Âm đáp: “Đợi thêm một tháng nữa, chúng ta sẽ đáp trả. Có một quân cờ quan trọng phải chuẩn bị kỹ lưỡng.”
“Quân cờ quan trọng?” Tôi nghĩ một lúc rồi hỏi: “Là Hà Tịch hoặc Lại Tử?”
Advertisement
Tống Giai Âm gật đầu, hỏi làm sao tôi đoán ra được. Tôi đáp: “Việc tối hôm đó chỉ có tôi và hai người họ biết. Tôi không có chứng cứ chứng minh mình trong sạch. Khả năng lật ngược tình thế duy nhất là để một trong hai người họ phản bội, nói ra sự thật.”
Tôi không có bản ghi âm, cũng không có video. Con dao găm trong tay Lại Tử có dấu vân tay của tôi. Nếu cậu ta nói tôi đâm cậu ta bị thương thì hoàn toàn có cơ sở. Còn áo khoác của tôi vẫn ở chỗ Hà Tịch. Vì thế nếu chỉ là giằng co đơn giản thì tôi có trăm cái miệng cũng không biện bạch được, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận tội. Mà nếu cứng rắn, uy hϊếp bọn họ thì cũng không được. Bởi vì bọn họ vô cùng trung thành với Tô Cảnh Hoa. Nếu không bọn họ cũng sẽ không hại tôi như thế. Dù sao hại tôi cũng chẳng có lợi gì cho họ. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng Lại Tử vẫn thù hằn tôi.
Tống Giai Âm láu cá nhìn tôi, nói: “Cậu đoán xem, tôi sẽ để ai là kẻ phản bội?”
Tôi lắc đầu đoán không ra. Lại Tử và Hà Tịch tuy rằng làm việc theo chỉ thị của Tô Cảnh Hoa, nhưng có vẻ bọn họ cũng không có chứng cứ xác thực nào chứng minh tất cả là do Tô Cảnh Hoa chỉ đạo. Vì thế cuối cùng phần lớn là hai người bọn họ sẽ gánh tội hại tôi, bọn họ ngu thế sao
Nghĩ tới đây, tôi dè dặt hỏi Tống Giai Âm: “Không lẽ… các cô động tới người nhà của bọn họ ư?”
Tống Giai Âm hơi nhíu mày, nghiêm túc, đanh mặt giáo huấn tôi: “Cậu coi tôi là loại người gì? Tôi là kẻ nông cạn bỉ ổi thế sao? Không bao giờ động tới người nhà, đây là nguyên tắc từ trước tới nay của tôi.”
Thật sự là vẻ mặt nghiêm túc của Tống Giai Âm rất đáng yêu. Tôi trêu cô ấy: “Phải, phải. Nữ thần Tống của chúng ta sao có thể là loại người đó chứ? Nữ thần Tống của chúng ta là sao trên trời, là thần tiên thoát tục, là hoa sen trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, là…”
Chẳng đợi tôi nói hết, Tống Giai Âm cười rộ lên, giơ tay đánh vào gáy tôi: “Được rồi. Đừng có nịnh hót. Tôi không phải người dễ dàng bị lời ngon ngọt làm mê muội đâu.”
Nói xong, ngoắc ngoắc tay bảo tôi ghé người sang, cô ấy nói thầm vào tai thôi: “Là Lại Tử.”
Tôi hơi ngạc nhiên nói: “Là cậu ta sao? Tôi còn tưởng là Hà Tịch cơ đấy.”
Vốn tôi nghĩ là, nếu để Hà Tịch biết chuyện mình bị cưỡиɠ ɧϊếp là do một tay người đàn ông cô ta yêu sâu đậm gây nên, chắc chắn cô ta sẽ giận dữ điên cuồng và nuôi chí báo thù. Từ đó có ác cảm với Tô Cảnh Hoa. Ai ngờ mục tiêu của Tống Giai Âm lại là Lại Tử.
Tống Giai Âm thấy tôi khó hiểu, hỏi tôi vì sao Lại Tử lại muốn hại tôi không? Tôi bảo là trước tới nay cậu ta luôn rất kính trọng, ngưỡng mộ Tô Cảnh Hoa, nghe lời vị đội trưởng này răm rắp. Thứ hai, cậu ta vẫn thù tôi vụ quyết đấu ngày đầu tiên ấy, thua tôi nên cậu ta rất nhục nhã, vì thế muốn báo thù tôi.
Tống Giai Âm cười nói: “Tất cả những lý do này đều đúng. Nhưng lý do lớn nhất là, cậu ta muốn trèo lên cao. Trần Danh, có lẽ cậu vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết góc khuất trong nhân cách con người, không hiểu được khi một người muốn trèo lên cao thì sẽ đáng sợ đến mức nào. Để đi lên, bọn họ sẽ không màng hi sinh cả tính mạng và danh dự. Bọn họ có thể mặc kệ tất cả hãm hại người khác. Mà Lại Tử lại chính là loại người này.”
“Tức là Tô Cảnh Hoa đã hứa hẹn điều gì đó?” Tôi hỏi.
Tống Giai Âm gật đầu nói: “Mấy ngày trước, Tô Cảnh Hoa bổ nhiệm Lại Tử làm đội phó. Lại Tử rất vui mừng. Nhưng điều này lại khiến cho các thành viên khác trong đội bất mãn. Cậu biết đấy, quân nhân đều tôn trọng kẻ mạnh. Nhưng Lại Tử lại là người kém cỏi nhất trong đội. Cậu ta hoàn toàn không có tư cách ngồi vào vị trí đó.”
Tôi nói: “Tô Cảnh Hoa… là người thông minh, sao anh ta lại để cho các thành viên trong đội bất mãn được?”
Tống Giai Âm cười nói: “Đúng thế. Vậy nên Lại Tử giữ chức đội phó chưa được mấy hôm mà đã bị cách chức vì một vài ‘sai lầm’.”
Tôi biết ngay Tô Cảnh Hoa không thể vì một mình Lại Tử mà mất lòng cả đội. Nếu tôi đoán đúng, chuyện này chắc chắn là do anh ta làm. Lại Tử đáng thương, có lẽ đến bây giờ vẫn chưa biết là mình bị gài. Nghĩ tới đây, tôi cười nói: “Không lẽ cô có trong tay chứng cứ chứng minh Tô Cảnh Hoa cố ý kéo Lại Tử xuống rồi à?”
Tống Giai Âm nhướn mày, nói: “Trông tôi giống loại người sẽ dùng cái chiêu gãi ngứa này à? Chút chuyện đó không đủ để Lại Tử phản bội anh ta, chỉ khiến Lại Tử nảy sinh ý nghĩ phản bội anh ta. Muốn Lại Tử hoàn toàn đứng về phía chúng ta thì phải bắt đầu nói từ động lực để cậu ta thăng tiến. Dã tâm của ai cũng đều có mục đích cả. Có người muốn trèo lên cao hơn chỉ đơn thuần do khát vọng quyền lực và tiền tài. Có người là vì người mình yêu sâu đậm, có người là vì con gái, cũng có người là vì muốn nở mày nở mặt. Lại Tử chính là loại người thứ hai.”
Loại thứ hai? Tức là vì người mình yêu sâu đậm, chẳng lẽ…
Một ý nghĩ lướt qua đầu tôi, tôi nhìn Tống Giai Âm, hỏi: “Chẳng lẽ…”
Tống Giai Âm gật đầu, nói: “Đúng như cậu nghĩ.”
Nhìn điệu cười xấu xa của Tống Giai Âm, tôi biết ngay chắc chắn cô ấy đã có cách tốt nhất, tôi liền nói: “Tống nữ thần, tôi phải phối hợp với cô thế nào, xin chỉ dạy.”
Tống Giai Âm nhướn mày, nói: “Đợi tin tức là được.
Tôi đáp: “Rõ.” Cô ấy đứng dậy chuẩn bị đi, tôi lấy hết dũng khí giữ lấy tay cô ấy. Tống Giai Âm quay lại nhìn tôi, ánh mắt mang theo ý cười nhưng lại khiến người ta sợ hãi. Tôi vội buông tay ra, nhìn cô ấy, nói: “Dã tâm thăng tiến của đàn ông đều có mục đích cả. Còn dã tâm lớn nhất của tôi là có một ngày có thể cùng cô kề vai sát cách, ngắm nhìn cảnh đẹp thế giới, cùng ngắm hoa cỏ, trời mây.”
Tống Giai Âm cười nói: “Thế này là đang tỏ tình à?”
Tôi nuốt ngụm nước bọt, nhìn vào đôi môi căng mọng kia, nói: “Đúng. Giai Âm, ước hẹn nửa năm đã hết lâu rồi. Hình như cô vẫn nợ tôi một câu trả lời.”
Tôi nói xong, hai tay xoắn lại, vô cùng căng thẳng.
Tống Giai Âm quay người lại, nhìn tôi và hỏi: “Chẳng lẽ cậu không hiểu đáp án của tôi sao?”
Khi nói câu này, ánh mắt cô ấy dừng lại trên cổ tôi nói: “Dây chuyền của Tô Nhược Thủy rất đẹp.”
Nói rồi Tống Giai Âm quay người đi. Nhìn theo bóng lưng ấy, tôi bi thương dựa vào sô pha. Tuy cô ấy không nói rõ ràng nhưng tôi hiểu rõ ý cô ấy. Cô ấy để ý việc trong lòng tôi có người con gái khác. Cô ấy không cho tôi câu trả lời thì đó chính là từ chối. Là tôi quá ngu ngốc. Tôi coi sự quan tâm và chăm sóc của cô ấy thành sự ngầm thừa nhận tình cảm của hai chúng tôi, mà quên mất rằng cô ấy là Tống Giai Âm. Là tiểu thư được chiều chuộng yêu thương hết mực, sao cô ấy lại không bận tâm tôi trăng hoa cho được?
Tôi chậm chạp nhắm mắt lại, đưa tay lên cổ, suy nghĩ trong đầu rối như tơ vò.
Chẳng lẽ số phận của tôi định sẵn không có được Đoàn Thanh Hồ, cũng không có được Tống Giai Âm sao?
Từ hôm tỏ tình, tôi luôn ngượng ngập khi đối mặt với Tống Giai Âm. Còn cô ấy thì như chẳng có chuyện gì, vẫn thi thoảng tới thăm tôi, vẫn nói với tôi chuyện Lại Tử. Ngày tháng trôi qua, chớp mắt đã một tháng. Hôm nay, Tống Giai Âm gọi điện thoại tới cho tôi, điện thoại nhà cô ấy, không phải lo lắng chuyện bị nghe lén.
Tôi nghe điện thoại, cô ấy chỉ nói đúng ba chữ: “Đi dạo phố.”
Tôi biết kế hoạch đã bắt đầu. Chuẩn bị xong tôi rời khỏi nhà và lên phố. Ông Nhĩ cũng chỉ nhìn tôi từ xa.
Nửa tiếng sau, có mấy chiếc xe chặn tôi lại. Một người bước xuống xe, là Tô Cảnh Hoa, anh ta nhìn tôi, nói: “Trần Danh, cuối cùng cậu cũng xuất hiện. Đi với tôi một chuyến.”