Tôi ngẩn ngơ ngẩng đầu, trước mặt làm gì có cô gái nào gọi tôi, chỉ có một cánh cửa sắt lạnh băng.
Tôi thở dài một cái, thầm nghĩ mình sao lại sinh ảo giác như vậy? Nhất định là muốn gặp Tô Nhược Thủy quá rồi.
Tôi biết tôi của hiện tại tốt nhất là không nên chạm mặt với Tô Nhược Thủy, nhưng tôi vẫn mong chờ được gặp mặt cô ấy, không phải là đối diện là chỉ là đứng từ xa nhìn cô ấy một cái, chỉ cần xác định cô ấy vẫn ổn, là tôi mãn nguyện lắm rồi.
Phía sau, Hà Tịch mất kiên nhẫn hỏi tôi làm gì vậy? Tôi nén lại cảm xúc đang trào dâng trong lòng, đưa giấy chứng nhận cho bảo vệ, bảo vệ nhìn giấy chứng nhận một cái, rồi cho chúng tôi vào trong. Thật ra đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu, vì sao nhà họ Tô lại canh phòng nghiêm ngặt như vậy, còn phải ba chúng tôi tới tuần tra nữa?
Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, lấy điện thoại Tô Cảnh Hoa phát cho chúng tôi lúc xuống xe ra, tôi thầm nghĩ điện thoại này chắc là anh ta dùng để liên hệ với tôi, nói với tôi nên làm những gì, không biết điện thoại này có thể liên hệ được Thẩm Nặc Ngôn đang thực hiện cùng nhiệm vụ không?
Sau khi vào trong, Hà Tịch nói: “Chúng ta chia nhau ra hành động đi, đội trưởng nói chúng ta tuần tra ở đại viện nhà họ Tô, chúng ta phải thực hiện tốt nhiệm vụ mới được.”
Advertisement
Tôi không thèm để ý đến cô ta, Lại Tử thì mặt nịnh bợ nói: “Tôi biết rồi, chị Tịch, liên hệ bất cứ lúc nào.”
Lại Tử nói xong, lắc điện thoại trong tay, lộ ra một miệng đầy răng, một khuôn mặt cười xấu nhất trần gian.
Hà Tịch rùng mình một cái, mặt ghét bỏ rời đi. Tôi và Lại Tử trước giờ vẫn luôn không ưa nhau, nên chờ Hà Tịch đi xong, cậu ta cũng không nhìn tôi, đi về một hướng khác.
Advertisement
Tôi châm điếu thuốc, men theo con đường nhỏ rợp bóng cây tiến về phía trước, xung quanh truyền tới âm thanh rì rào của lá cây, đèn của cả biệt thự mờ mờ chiếu vào tầm mắt, ở nơi không xa truyền tới hàng loạt tiếng cười nói vui vẻ, sau khi tôi tới một cái chòi, từ góc của tôi vừa hay có thể nhìn thấy một bãi cỏ xanh rộng mênh mông, trên bãi cỏ đầy những đàn ông mặc áo vest, và phụ nữ mặc váy trang điểm xúng xính, một đợt gió thổi qua, dường như tôi có thể ngửi được mùi hương thấm vào lòng người trên người của những cô gái kia.
Xem ra tối nay nhà họ Tô chuẩn bị cho Tô Nhược Thủy một bữa tiệc ngoài trời.
Tôi tới gần một chút, thấy xung quanh căn phòng thủy tinh đều là ống nhị cái hoa, vòng hoa được kết từ cánh hoa hồng, trên đầu tất cả cô gái đều đeo vòng hoa, cảnh này không khỏi khiến tôi nghĩ tới trước kia Tô Nhược Thủy đã trang trí cho tôi một biển hoa hồng ở Bản Sắc.
Trái tim như bị cái gì đó giằng xé, rất đau rất đau.
Trên bãi cỏ đột nhiên truyền tới một giọng hát du dương, ngay sau đó tôi thấy tất cả mọi người đều vỗ tay, rồi một cô gái mặc chiếc váy dài màu hồng bó ngực, áo choàng màu trắng đi ra cùng một nam một nữ, tuy cách rất xa, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra ngay cô gái đó chính là Tô Nhược Thủy. Lúc này cô ấy đứng dưới ánh đèn, được mọi người chú ý ngắm nhìn, ngẩng đầu ưỡn ngực, mái tóc đen búi lên, nhìn tràn trề sức sống, lại uyển chuyển yêu kiều.
Tôi đứng xa xa, nhìn cô ấy tới trước bàn đặt bánh kem, cảm ơn lời chúc của người khác, cùng với đôi nam nữ trung niên kia cắt bánh kem, dáng vẻ hạnh phúc đó của cô ấy, hạnh phúc tới khóe miệng tôi cũng không nhịn được mà nhoẻn cười.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên, tôi ấn nút nghe, thấy Hà Tịch vội vàng nói: “Trần Danh mau tới chỗ hồ sen, có phát hiện quan trọng.”
Cô ta nói xong tắt ngay điện thoại. Tôi lấy bản vẽ nhà Tô Cảnh Hoa đưa cho, tìm vị trí của hồ sen, tham lam nhìn thêm Tô Nhược Thủy đang được mọi người vây quanh một cái nữa, quay người không chút do dự đi nhanh về hồ sen.
Tôi sẽ không quên mình tới đây để hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không quên mình là một quân nhân.
Lúc tôi tới hồ sen, từ xa nghe thấy bụi cỏ cạnh hồ sen truyền tới một âm thanh kỳ quái, trước kia tôi thường được lãnh hội các loại âm thanh của nữ giới phát ra trong phim, dĩ nhiên nghe ra được đây là âm thanh gì, chỉ là trong âm thanh này sự đau khổ nhiều hơn là suиɠ sướиɠ, còn ẩn khuất lẫn tiếng khóc, hơn nữa nghe hình như là tiếng của Hà Tịch, tôi chột dạ, vội vàng lao về phía phát ra âm thanh đó.
Nhưng vì là ngày đông giá rét, hồ sen bên này ít người qua lại, cỏ trong bãi mọc cao chót vót, cao hơn tầm nhìn của người. Lúc tôi xông vào tận trong bãi cỏ, cảnh tượng lọt vào mắt tôi là cảnh tượng vừa ngạc nhiên mà lại trong dự liệu của tôi, chỉ thấy quần áo Hà Tịch lộn xộn nằm trên đất, Lại Tử đang ngồi trên người cô ta làm động tác kịch liệt, miệng cô ta bị chặn lại, khuôn mặt đẫm nước mắt tủi nhục, trên cổ một mảng xanh tím.
Tuy nói tôi sớm đã đoán được Hà Tịch gặp phải tình huống gì, nhưng có thế nào tôi cũng không ngờ được kẻ xâm hại cô ta lại là Lại Tử. Bọn họ không phải là đồng đội có quan hệ rất tốt sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc nhìn thấy tôi, Hà Tịch đau đớn òa khóc, Lại Tử mặt hoảng hốt sợ hãi, kéo vội quần lên định chạy.
Cơ thể Hà Tịch bỗng phơi bày trước mắt tôi, tôi không nhìn nhiều, cởi chiếc áo khoác trên người ra đắp lên người cô ta, đồng thời lao nhanh về phía Lại Tử. Có thể vì vừa làm chuyện kia tốn không ít thể lực, nên nhất thời Lại Tử hơi yếu ớt, chạy không nhanh không nói, còn suýt chút nữa vấp ngã, nên tôi dễ dàng đuổi kịp được cậu ta.
Tôi phi người đè cậu ta xuống đất, sau đó ấn vai cậu ta, lật người lại, để mặt cậu ta đối diện với tôi, sau đó đấm một đấm thật đau lên mặt cậu ta, chửi: “Mẹ kiếp, mày bụng đói ăn quàng hả? Đến cả đồng đội mình cũng không tha!”
Tuy tôi không thích Hà Tịch, nhưng dù sao cô ta cũng là con gái, hơn nữa ngoài độc miệng ra, cô ta cũng không làm chuyện gì thực sự hại tới tôi, nên tôi không hận cô ta, tôi tin chỉ cần là người có lương tri thấy một cô gái bị làm nhục, nhất định sẽ tức giận.
Lại Tử sầm mặt lại nhìn tôi, nói: “Trần Danh, tốt nhất cậu đừng lo chuyện bao đồng, nếu không cái giá phải trả sẽ rất đắt đó.”
Tôi cười khẩy nói: “Được lắm, để tôi xem mình sẽ phải trả cái giá thế nào!”
Lại Tử lập tức đấm lại, tôi dùng một tay bọc lấy nắm đấm của cậu ta, dùng lực thật mạnh, bàn tay cậu ta truyền tới một tiếng “răng rắc”, cậu ta đau đớn kêu lên, nhưng vẫn không chịu từ bỏ chống trả, mà dùng một tay khác rút nhanh con dao găm, đâm mạnh về phía ngực tôi, một tay tôi đỡ lấy, trốn nhanh qua một bên, cậu ta cầm con dao găm đâm thẳng phía sau lưng tôi, tôi lăn trên đất, né cậu ta tấn công, ngay sau đó bật dậy, tức giận lao về phía cậu ta, một chân giẫm nhanh lên con dao găm trên tay cậu ta, đấm một cái thật đau lên mặt, cậu ta lảo đảo lùi về sau mấy bước, tôi thừa thắng xông lên, hai chân đạp lên ngực cậu ta, cậu ta hoàn toàn mất đi trọng tâm, rơi xuống đất.
Tôi lao tới, chuẩn bị đoạt lấy con dao găm của cậu ta, trói cậu ta lại, ai ngờ lúc tôi cầm con dao găm lên, đột nhiên cậu ta cầm chặt lấy hai tay tôi, lao mạnh cơ thể về phía dao găm, loại tự sát kiểu “đột kích” này khiến tôi sững sờ, ngay sau đó, một dự cảm không lành dấy lên trong lòng.
Dường như tôi theo bản năng lao về phía bên cạnh, cùng lúc vai bị người khác bắn trúng, một cơn đau đớn truyền tới, tôi quay mặt lại, kinh ngạc nhìn thấy Hà Tịch đang cầm súng, nước mắt nơi khóe mắt còn chưa lau.
Cái gì vậy? Tôi cứu cô gái này, cô ta lại “lấy oán báo ân” sao? Tôi phẫn nộ hỏi có phải cô ta bị điên không, cô ta không nói gì, mà tiếp tục nổ súng về phía tôi, cả người tôi đổ về phía sau, gáy tiếp đất, mắt trừng trừng nhìn viên đạn lao tới trước mặt, sau đó, tôi nhanh chóng lăn trên cỏ, gian nan tránh được phát súng thứ ba.
Lúc này Lại Tử giữ lấy vết thương đứng dậy, cậu ta bắn một phát súng về phía tôi, tôi lăn mạnh về một bên, tuy tránh được sát thương, nhưng phát súng này vẫn trúng cánh tay tôi. Nếu lúc này tôi vẫn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra, thì tôi hoàn toàn là một tên ngốc rồi!
Nhiệm vụ gì, phát hiện gì chứ, căn bản chính là lừa người, tất cả điều này chỉ là cái bẫy mà Tô Cảnh Hoa dàn xếp, đây là cái bẫy dùng để gϊếŧ tôi, mà tội danh bọn họ đã nghĩ xong cho tôi, cưỡиɠ ɧϊếp đồng đội nữ, sát thương đồng đội nam. Cho dù không gϊếŧ được tôi, hai bọn họ cũng khai khẩu cung giống nhau, tôi vẫn không thoát tội được.
Tôi vốn tưởng Tôn Cảnh Hoa chỉ là khá ghét tôi thôi, có thế nào cũng không ngờ tới anh ta lại thâm độc như vậy, còn Lại Tử và Hà Tịch cũng vậy, rõ ràng bọn họ đã làm mất mặt quân nhân.
Nhìn hai bọn họ tôi nói: “Các người tưởng kế hoạch của các người không có sơ hở sao? Tôi nói cho các người biết, tôi có cách chứng minh mình trong sạch, tới lúc đó các người có kết cục thế nào chắc không cần tôi phải nói chứ?”
Lại Tử cười khẩy nói: “Tôi biết, cậu có sĩ quan Tống giúp đỡ, nên không sợ bọn tôi, ha ha, nhưng nếu cậu trở thành một xác chết, tôi nghĩ ai cũng không thể giúp cậu rửa sạch tội đâu!”
Lại Tử nói xong, tiếp tục nổ súng về phía tôi, tôi vươn người lên nhảy xuống hồ sen, trên mặt nước vang lên hai tiếng “bùm bùm”, tôi cảm giác lưng mình rất đau, biết mình trúng đạn rồi, tôi cảm giác ngực có cục tức, nuốt mãi không trôi.
Cứ chờ đi, chờ tôi trở lại, nhất định sẽ lấy mạng chó của ba người các người! Tôi vừa nghĩ, vừa nhịn đau mà ra sức bơi về phía trước. Lúc tôi sắp không còn sức lực, coi như đã tới được bờ, tôi từ dưới nước ngoi lên, nước ở sau lưng đã bị máu ngấm đỏ, còn tôi cảm giác như mình sắp hồn lìa khỏi xác vậy.
Tôi cố gắng trèo lên trên, lúc lên bờ, tôi nghe được một loạt tiếng ồn, thầm nghĩ khả năng bọn Lại Tử dẫn theo người đi tìm tôi, tôi vội vàng đi về phía không có người. Cứ đi mãi, tôi tới một rừng trúc hoang vu. Đi mãi, phía trước có một giọng hát, trong lòng tôi kích động, vội vàng núp sau tảng đá giả.
Tiếng hát êm tai càng lúc càng gần, âm thanh quen thuộc khiến tôi có một cảm giác xúc động muốn khóc.
Tôi khẽ nhô đầu ra, chỉ thấy Tô Nhược Thủy chầm chậm đi về phía trước, khẽ hát: “Mưa rồi phải làm sao đây, em rất nhớ anh. Không dám gọi cho anh, em cũng không tìm được nguyên nhân…”
Cô ấy vừa hát, vừa rơi lệ, hoàn toàn khác với con người tỏa sáng ban nãy, cô ấy lúc này nhìn có vẻ rất cô đơn.
Tôi cảm giác như tim có dao cứa, rất muốn lập tức xông ra ngoài gặp cô ấy, nhưng tôi không thể…
Khi Tô Nhược Thủy đi qua tảng đá lớn, tôi lập tức xông ra ngoài, từ phía sau túm lấy cổ cô ấy, nói nhỏ nhất có thể: “Cô gái, xin chỉ đường cho tôi.”