Tôi thật không ngờ tôi nhân nhượng với Lại Tử nhưng cậu ta lại đánh lén tôi, hơn nữa còn dùng vũ khí. Giây phút này, tôi thực sự đã bị chọc tức điên lên.
Tôi chủ động tấn công Lại Tử, tôi đưa tay đánh vào mặt cậu ta, cậu ta cười lạnh lùng giơ nắm đấm ra, cứng đối cứng với tôi, tôi không né tránh mà để những cây đinh đó cắm vào tay mình, cùng lúc đó, cơ thể tôi khuỵu xuống, tôi dồn hết sức di chuyển về phía trên vai phải, lấy hơi rồi huých vào vai Lại Tử sau đó kéo khuỷu tay xuống đập vào bụng cậu ta. Cậu ta bị tôi hất văng ra, tay tôi lập tức đầm đìa máu.
Không cho cậu ta cơ hội đứng vững, tôi nhảy bật lên, hai chân đạp vào ngực cậu ta, cậu ta ngã ra nền đất. Hai tay tôi chống xuống đất rồi bật dậy tới trước mặt cậu ta. Tôi dùng bàn tay bị thương bóp lấy mặt cậu ta, khuôn mặt cậu ta rất nhỏ, tay tôi thì to nên tôi bóp chặt khuôn mặt cậu ta rồi nhấc đầu cậu ta lên, sau đó vật ra đất. Khi gáy cậu ta va xuống đất thì phát ra âm thanh “bịch”, cậu ta trợn mắt nhìn tôi, cả người có cảm giác choáng váng.
Tôi coi như không thấy phản ứng của cậu ta, tiếp tục nhấc đầu cậu ta lên rồi đập xuống đất, phía dưới võ đài im bặt cho tới khi Lại Tử bắt đầu phun ra máu mới có người xông lên muốn lôi cậu ta ra. Tôi không có ý định dừng tay, cuối cùng Thẩm Nặc Ngôn đi tới cạnh tôi hét lên: “Trần Danh”, tôi mới dừng lại, thả Lại Tử ra. Lúc này tôi đứng thẳng người, nhổ nước bọt và nghiến chặt răng nói: “Nếu thành viên đội Phi Ưng đều ti tiện vô liêm sỉ, không chịu nhận thua thì tôi không muốn ở lại nơi này.”
Nói xong tôi nhảy xuống khỏi võ đài, đi thẳng ra ngoài. Tô Cảnh Hoa hỏi tôi đi đâu? Tôi nói xin chuyển đội, đội ngũ như Phi Ưng tôi không ở lại nổi.
Vừa nghe tôi xin rời đội, Tô Cảnh Hoa đột nhiên cuống lên, dù sao nếu chuyện này để cấp trên biết được thì biết đâu lại định cho anh ta cái tội quản quân không nghiêm.
Advertisement
Tô Cảnh Hoa đi nhanh tới chặn trước mặt tôi cười nói: “Trần Danh, sao phải vậy? Mặc dù Lại Tử làm vậy thực sự là quá đáng nhưng khi nãy cậu cũng đã đánh rồi, có tức giận gì cũng đã trút ra hết rồi phải không? Mọi người đều trong một đội, có gì mà không hoà hợp được? Hơn nữa, dù sao Giai Âm cũng đã sắp xếp cậu ở chỗ tôi thì nhất định là hy vọng cậu có thể được rèn luyện ở trong đội này, cố gắng để mạnh hơn nữa. Giờ cậu đi tìm cấp trên xin chuyển đội thì cô ấy sẽ nghĩ thế nào?”
Không thể không nói tên Tô Cảnh Hoa này thật sự rất giỏi dùng câu chữ để mê hoặc lòng người. Vốn dĩ tôi không định xin chuyển đội, chỉ là muốn doạ anh ta. Kể cả tôi có định chuyển đội đi nữa nhưng anh ta nói vậy cũng sẽ dẹp đi ý định của tôi.
Nhìn Tô Cảnh Hoa tôi nói: “Nói vậy không sai, nhưng ở cùng đội với hạng tiểu nhân thế này ai biết được lần tới tôi có bị cậu ta đánh úp, ngấm ngầm hãm hại hay không?”
Khi tôi nói vậy, Lại Tử đang được người khác đỡ đi xuống võ đài. Thay vì nói là “đi” chi bằng nói là được lôi xuống thì đúng hơn, vì cậu ta căn bản không còn sức mà đi, ánh mắt lờ đờ, máu me đầy đầu. Tôi nghĩ cậu ta bị chấn động não. Nghe thấy tôi nói vậy, cậu ta nhìn tôi tức tối. Nhưng lúc này dù là thành viên đội của Thẩm Nặc Ngôn hay của đội Phi Ưng thì mọi người đều đang chỉ trích hành động đánh úp của cậu ta, cậu ta cảm thấy mất mặt, làm sao còn mặt mũi nào mà ra vẻ với tôi.
Advertisement
Tô Cảnh Hoa nhìn Lại Tử, nói với giọng nghiêm khắc: “Lại Tử, quả thực cậu hơi quá khích, cậu có biết hành động này của cậu không chỉ khiến bản thân cậu trở nên vô liêm sỉ, mà còn bôi nhọ đội của chúng ta? Mau xin lỗi Trần Danh, xin lỗi đồng đội. Tôi không hy vọng chuyện nhỏ mọn thế này xảy ra lần nữa.”
Mặc dù Lại Tử thể hiện vẻ không cam lòng nhưng cậu ta vẫn phục tùng Tô Cảnh Hoa nên miễn cưỡng kiềm chế cơn tức giận nói: “Trần Danh, tôi quá hiếu thắng nên làm hại cậu, cậu yên tâm, chuyện này tuyệt đối không xảy ra thêm lần nữa.”
Tôi liếc mắt sang Thẩm Nặc Ngôn, anh ấy quan sát kỹ càng rồi gật đầu, tôi bước đến trước mặt Lại Tử. Có lẽ cậu ta bị tôi đánh đến phát sợ lập tức lùi về sau vài bước, tôi giơ tay ra cho cậu ta nắm lấy, cậu ta nhìn tôi kinh ngạc, không chỉ cậu ta mà đến những người khác đều nhìn tôi kinh ngạc.
Tôi nhìn tất cả mọi người ở đội Phi Ưng nói: “Trần Danh tôi là người không so đo tính toán, Lại Tử đã thật lòng xin lỗi thì tôi cũng bằng lòng bắt tay làm hoà.”
Lời tôi vừa nói ra lập tức khiến Thẩm Nặc Ngôn vỗ tay nói: “Tốt! Quân nhân nên có phong độ như vậy!”
Anh ấy nói xong, tất cả mọi người đều vỗ tay, tôi đứng trước các thành viên đội Phi Ưng với vẻ mặt đồng ý, đương nhiên là trừ Hà Tịch khiến người khác phát ghét. Không biết vì sao mà cô ta ghét tôi như vậy. Lúc nào cũng bày ra bộ mặt căm hận tôi, tôi nghi ngờ vì Tống Giai Âm xinh đẹp hơn cô ta nên cô ta ghen tị sau đó trút giận lên đầu tôi.
Việc đã đến nước này nếu Lại Tử không muốn bắt tay làm hoà với tôi thì chứng tỏ là nhỏ mọn, nên cậu ta lập tức giơ tay ra bắt lấy tay tôi, tôi cười với cậu ta rồi thu tay về nhìn thành viên đội Phi Ưng nói: “Tôi rất hiểu tâm trạng không thừa nhận của mọi người khi gặp người mới như tôi, tôi biết cảm giác danh tiếng tập thể của mọi người rất lớn, không muốn có người phá hoại dánh tiếng đó. Tôi chỉ muốn nói, xin mọi người yên tâm, Trần Danh tôi đã tới Phi Ưng thì nhất định sẽ không để đồng đội mất mặt.”
Lần này bọn họ nhìn tôi với ánh mắt không còn bài trừ đố kỵ nữa, thậm chí có người nhìn tôi cười thiện chí. Hòn đá nặng trĩu trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi được xuống, tôi đứng đó cười nói: “Tôi xin giới thiệu lại lần nữa, tôi tên là Trần Danh, chữ Trần có bộ nhĩ và chữ đông, danh trong một đêm thành danh. Năm nay hai mươi lăm tuổi. Rất vui được làm quen với mọi người.”
Nói xong, một cậu con trai da ngăm đen, người cao to nói: “Tôi là Cao Quang, năm nay hai mươi lăm tuổi, chào Trần Danh, chào mừng cậu gia nhập đội của chúng ta.”
Tôi nhìn Cao Quang, nhớ kĩ chàng trai ngoại hình bình thường, hơi thật thà chất phác này. Vì cậu ấy là người đầu tiên dám tự giới thiệu bản thân trong đội, cũng may là có cậu ấy nên những người khác trong đội Phi Ưng mới bắt đầu tự giới thiệu.
Cuối cùng, đến Hà Tịch cũng tự giới thiệu.
Tôi biết, bước đầu tôi đã nhận được sự công nhận của mọi người. Tô Cảnh Hoa nhìn thấy cảnh này, cố ra vẻ vui mừng nói: “Thấy mọi người không còn ngăn cách, chung sống hoà bình, người làm đội trưởng như tôi thật sự rất vui, sau này mọi người đều là người một nhà, Trần Danh về đội đi.”
Tôi lập tức hành lễ theo kiểu quân đội: “Tuân lệnh.”
Nói xong tôi bước vào hàng ngũ, Cao Quang dịch sang để một chỗ trống, ra hiệu cho tôi đứng vào, tôi mỉm cười nhìn cậu ấy rồi đi qua và đứng vào hàng ngũ.
Tô Cảnh Hoa nói với Thẩm Nặc Ngôn: “Đội trưởng Thẩm, giờ tôi phải đưa Lại Tử tới bệnh viện, chuyện cọ sát của hai đội, cậu chủ trì nhé.”
Thẩm Nặc Ngôn cười nói: “Được, yên tâm giao việc này cho tôi.”
Nói xong Tô Cảnh Hoa bảo hai thành viên của đội đang dìu Lại Tử quay về đội, anh ta tự mình cõng Lại Tử rời khỏi khu biệt thự. Khi anh ta rời đi tôi nghe có người nói: “Đội trưởng Tô thật tốt, lính bị thương còn tự mình đưa lính đi viện, cả chỗ này cũng chỉ có anh ấy là đội trưởng duy nhất có thể làm được.”
Hà Tịch lập tức hưởng ứng: “Đúng vậy. Cho nên đội trưởng Tô có thể làm đội trưởng của chúng ta chính là phúc của chúng ta, khi chúng ta tập luyện cố gắng hơn một chút, đừng để bị đá ra khỏi đội.”
Tôi nhìn Hà Tịch, vừa hay cô ta cũng nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, cô ta không hề che giấu sự ghen ghét trong đôi mắt, trợn mắt lườm tôi một cái rồi quay mặt đi.
Tôi nghĩ những gì Tô Cảnh Hoa thể hiện ra bên ngoài đúng là phong cách Hoa Hạ, bao nhiêu người khâm phục anh ta không phải không có lý do.
Lúc này Thẩm Nặc Ngôn vỗ tay ra hiệu cho người đội anh ấy xếp hàng, sau đó dùng cách bốc thăm để quyết định sắp đôi cho đội của chúng tôi và đội của anh ấy, nhưng anh ấy không sắp xếp đối thủ cho tôi mà nói: “Trần Danh, ký túc xá của anh chưa sắp xếp xong phải không?”
Tôi gật đầu. Anh ấy nói: “Vậy được, hôm nay đội trưởng của anh chắc sẽ hơi bận, việc này giao cho tôi, đi thôi, anh đi theo tôi.”
Nói xong, anh ấy gọi một người của đội mình tên là “Trần Dương” chủ trì mọi việc, sau đó đi trước ra cửa, tôi vội đi theo sau, sau khi ra ngoài, chúng tôi vẫn giữ khoảng cách người trước người sau, dù sao cấp bậc của chúng tôi khác nhau cũng không thể đi đứng tuỳ tiện không theo quy định được.
Tôi nói nhỏ: “Nặc Ngôn, đồ thối tha, sống ổn ghê nhỉ, giờ tôi vừa mới trở thành lính mới thì anh đã là đội trưởng của đội hàng xóm bên rồi.”
Thẩm Nặc Ngôn “xùy” một tiếng: “Cái gì mà đội hàng xóm? Đội Bộ đội đặc nhiệm của tôi tên là Cá Mập.”
Tôi nói nghiêm túc: “Vâng, đội trưởng Thẩm, tôi xin lỗi vì phát ngôn vô lễ với anh, xin anh đừng so đo với tôi.”
Thẩm Nặc Ngôn bật cười ha ha, tôi cũng cười theo, nhìn anh ấy tôi thấy cảm giác cô đơn trong lòng mình như vơi rất nhiều, ở một nơi xa lạ gặp được người quen có thể nói là một điều hạnh phúc. Tôi hỏi anh ấy sao lại ở đây? Có phải có liên quan đến Tống Giai Âm?
Thẩm Nặc Ngôn búng ngón tay, nói: “Thông minh.”
Tôi nhớ đến lúc Tống Giai Âm nhắc tới anh ấy thì dùng những câu nghi vấn, kiểu không quen thân với anh ấy lắm, đột nhiên thấy tức giận, cô gái này giấu tôi lâu như vậy rồi. Cho dù là muốn tôi bất ngờ thì tôi cũng không thể nào tha thứ cho cô ấy. Tôi phải xử lý cô ấy mới được.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng miệng tôi lại ngoạc lên tận mang tai, tôi hỏi Thẩm Nặc Ngôn: “Nói thật đi, anh và Tống Giai Âm quen nhau từ đầu hay là sau này mới quen? Có phải anh được cô ấy sắp xếp tới Nam Kinh để giúp tôi không?”
Thẩm Nặc Ngôn nói: “Không phải, tôi quen cô ấy thông qua Tôn Nam Bắc, qua một lần giao lưu chân thành, cô ấy chấp nhận thân phận của tôi. Lần này đưa tôi từ Nam Kinh tới Bắc Kinh.”
Tôi nói: “Ý anh là khi ở Nam Kinh anh đã giấu tôi liên lạc với Tống Giai Âm?”
“Xem kìa, câu này của anh nghe như chúng tôi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ ý nhỉ.” Thẩm Nặc Ngôn hậm hực nói: “Là cô ấy chủ động đòi gặp tôi, hơn nữa bảo tôi phải giữ bí mật với anh, tôi bị ép đấy, được chưa?”
Nếu không phải vì sợ bị người ta phát hiện thì tôi thật chỉ muốn đạp cho anh ấy một phát vào mông cho lăn như một con chó xuống bùn. Tôi hỏi anh ấy Tống Giai Âm đã nói gì với anh ấy, tại sao lại gặp anh ấy?
Anh ấy nói: “Còn có thể là vì sao mà gặp tôi được nữa? Không phải vì lo tôi được cử đến làm gián điệp, nên muốn kiểm tra tôi sao? Tôi nói cho anh biết, lúc Tống Giai Âm nghiêm túc đúng là đáng sợ. Đến người như tôi còn bị cô ấy doạ cho tới mức không dám thở, tôi thấy mừng vì bản thân mình không có ý đồ hại anh, nếu không lúc đó có lẽ tôi đã vĩnh viễn chia xa với cõi đời này rồi.”
Tôi bị những lời nói của anh ấy chọc cho bật cười, trong lòng tôi thấy cảm động và ngọt ngào, nghĩ tới việc Tống Giai Âm từng giấu tôi tới Nam Kinh, để tự kiểm tra người bên cạnh tôi có ý đồ hại tôi hay không thì vui mừng không sao tả nổi. Người con gái này luôn nói Bào Văn vì tôi mà hy sinh bao nhiêu nhưng không hề nói mình đã hy sinh thế nào, thực ra những gì cô ấy hy sinh vẫn là nhiều nhất.
Lúc này Thẩm Nặc Ngôn đột nhiên nói: “Trần Danh, Tống Giai Âm vì anh mà làm không ít chuyện, anh cho rằng cô ấy quyết định nhất thời sao? Không, cô ấy đã lên kế hoạch đến bước này từ lâu rồi, nên cô ấy mới để Tô Quảng Hạ huấn luyện anh, mục đích là để thúc giục anh luyện tập không lười biếng, chăm chỉ trang bị cho mình để chuẩn bị cho ngày hôm nay. Không thể phủ nhận hai người Đoàn Thanh Hồ và Tô Quảng Hạ đã bồi dưỡng ra anh của ngày hôm nay với thực lực không hề tồi chút nào.”
Tôi hơi giật mình hỏi anh ấy câu này có ý gì? Cái gì gọi là Tống Giai Âm đã sắp xếp trước để tôi tới đây? Lẽ nào ngay từ đầu cô ấy đã biết tôi sẽ bị đuổi ra khỏi Nam Kinh lần nữa?
Thẩm Nặc Ngôn lắc đầu nói: “Không phải là lý do này, tôi đã từng thay anh hỏi cô ấy, cô ấy nói bí mật về anh phải mở từ đây, nên sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ để anh tới đây.”