Diệp Vân Sơn vừa nói vừa kéo tôi đi gặp ông Vân, ai cũng nhìn ra rằng ông ta có ý tốt với tôi.
Mọi người đều kinh ngạc, những kẻ vốn dĩ đang xem trò cười ở bên cạnh thoáng cái cũng tỏ vẻ kinh ngạc, xung quanh vang lên tiếng thảo luận, tại sao một người vừa lạnh lùng độc ác vừa có máu mặt ở Nam Kinh lại coi trọng tôi như thế, phải biết là Diệp Vân Sơn là diêm vương lạnh lùng có tiếng, ông ta rất ít khi cười, ra vẻ ta đây, người bình thương ông ta chẳng buồn để ý, việc này thể hiện rõ sự khác biệt của tôi.
Tôi đứng đó, đút hai tay vào túi, lạnh lùng nói: “Tôi không đi đâu, cửa nhà họ Vân cao quá, những người đến đây đều là người có gia thế cả, hạng vô danh tiểu tốt như tôi làm gì có tư cách bước vào chứ? Chú Diệp, giúp tôi chuyển lời tới ông Vân “phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam sơn”, nếu như nhà họ Vân cảm thấy kẻ “nghèo hèn”như tôi không có tư cách để chúc thì cứ coi như tôi chưa nói gì.”
Lúc nói xong tôi liền nhìn người phụ nữ trung niên cao ngạo kia, nghe xong bà ta khó chịu nói với Diệp Vân Sơn: “Anh Diệp, cuối cùng anh cũng đến, hội bố chồng em đợi anh lâu lắm rồi đó, em dẫn anh qua gặp họ nhé.”
Diệp Vân Sơn không thèm để ý bà ta, ông ta nhìn tôi chằm chằm như thể muốn biết tại sao tôi lại nói những lời như thế? Còn hỏi là có phải tôi bị kẻ không có mắt nào sỉ nhỉ không? Chỉ cần tôi nói ra ông ta sẽ giúp tôi xả giận.
Advertisement
Tôi giả vờ buồn bã nói: “Thôi được rồi, người ta chẳng qua là nói thật mà thôi, hôm nay tôi không làm phiền mọi người nữa.”
Nói xong tôi giả vờ như mình quyết tâm ra về, Diệp Vân Sơn vội vàng giữ tôi lại, nói: “Cháu Trần à, bây giờ cháu là nhân tài khó kiếm ở chốn Nam Kinh này, ai nói cháu không có tư cách chứ? Cháu nói với chú ai là kẻ có mắt như mù đó, chú nhất định giúp cháu xử lý!”
Nghe Diệp Vân Sơn nói như vậy, người phụ nữ cao ngạo kia lập tức lộ vẻ mặt sợ hãi, dường như sợ tôi sẽ khai ra bà ta nên mặt dày nói chen vào trước khi tôi mở miệng: “Ôi, hiểu lầm cả thôi mà, chàng trai trẻ đừng có nóng, đã đến rồi thì đều là khách, nào vào đây tôi chắc chắn sẽ tiếp đãi chu đáo.”
Mặt còn dày hơn cả tường, gió chiều nào theo chiều đó. Loại phụ nữ này đúng là làm tôi có cách nhìn khác về con người.
Advertisement
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Tô Nhược Thủy nãy giờ ôm một bụng tức nói: “Không cần đâu, Trần Danh nhà chúng tôi mặc đồ rẻ tiền như thế này vào chỉ sợ làm ô nhiễm căn phòng lộng lẫy của mấy người thôi, chúng tôi vẫn nên về thì hơn.”
Tô Nhược Thủy trời sinh đã đẹp lại còn hát hay, không chỉ ở nơi vàng thau lẫn lộn quán bar, mà trong các cậu ấm của xã hội thượng lưu cũng rất nổi tiếng, nên khi cô ấy vừa nói xong thì thu hút nhiều người hơn vây xem, hơn nữa còn có người đẹp an tĩnh như một bức tranh Đoàn Thanh Hồ trấn giữ, chỗ chúng tôi đột nhiên trở thành tiêu điểm của cả sảnh, cùng lúc với việc thu hút ngày càng nhiều khán giả, thì cũng thành công khiến những người khác trong nhà họ Vân chú ý.
Không lâu sau có một người đàn ông nhìn khá là chính chắn mặc âu phục chỉnh tề bước nhanh đến, nhìn thấy chúng tôi, anh ta nhiệt tình chào hỏi Diệp Vân Sơn rồi quay sang nhìn tôi cũng nhiệt tình ý như thế, nói: “Cậu là Trần Danh phải không? Xin chào, rất vui vì cậu đã đến.”
Tôi nhìn vào người đàn ông này và nhớ lại những thông tin mà tôi có được về nhà họ Vân, cuối cùng tôi cũng nhớ ra ông ta là Vân Diệu Tổ - con trưởng của nhà họ Vân, người kế thừa nhà họ Vân tiếp theo chính là ông ta.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc khi thấy Vân Diệu Tổ nhiệt tình với tôi, còn người phụ nữ kia có vẻ không vui, hỏi: “Anh cả, người này... chính là Trần Danh danh tiếng lẫy lừng gần đây sao?”
Vân Diệu Tổ gật đầu nói to: “Đúng vậy, đây chính là Trần Danh, sao vậy? Có phải cô đã làm cậu ấy không vui không?”
Người phụ nữ lập tức ấm ức nói: “Xem anh nói kìa, em nào phải người không biết chừng mực chứ?”
Vân Diệu Tổ cười nói với tôi mặc kệ người phụ nữ kia: “Trần Danh, em dâu tôi không biết ăn nói lắm, nếu cô ấy nói gì làm cậu phật ý thì mong cậu hãy bỏ qua cho, đừng so đo với phụ nữ làm gì. Huống hồ hôm nay là thượng thọ tám mươi tuổi của bố tôi, cậu còn là khách quý ông ấy mời đến, coi như là nể mặt ông ấy, được không?”
Khi nghe thấy tôi là người được ông Vân đích thân mời đến thì tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt, nếu như nói Diệp Vân Sơn là Diêm Vương lạnh lùng, thì ông Vân cũng không kém cạnh, ông già đó nổi tiếng chưa bao giờ nể mặt ai, huống hồ còn là một đứa vai vế thấp hơn như tôi, rất hiếm khi có người nào có thể nói chuyện được với ông ta chứ đừng nói là được ông ta chỉ đích danh mời đến.
Xung quanh người ngưỡng mộ có, đố kị có, hận có, tôi cảm thấy thấy khá thích thú, cứ như được đặt chân vào giới thượng lưu vậy, mặc dù tôi thừa biết rằng Diệp Vân Sơn và Vân Diệu Tổ chỉ đang nịnh tôi mà thôi, có khi bợ đỡ xong lại đá tôi xuống để cho tôi nếm được cảm giác trèo cao té đau là như thế nào.
Tôi làm ra vẻ biết điều nói: “Nếu như chú Vân đã nói vậy rồi chẳng lẽ tôi lại không giữ thể diện cho ông Vân sao? Quyết định như vậy đi.”
Nói xong tôi quay sang Vân Tam Thiên: “Tam gia, đi với tôi đi.”
Tôi dùng “Tam gia” để xưng hô với đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Vân trước mặt mọi người, hơn nữa còn cung kính hết mực, điều này càng khiến đám đông thêm phần kinh ngạc, còn sắc mặt Vân Diệu Tổ ngay lập tức trở nên khó chịu. Dù sao thì bắt ông ta lịch sự tiếp đãi người thân thiết với đứa con bị từ bỏ của nhà họ Vân cũng giống như là tự vả mặt mình.
Tam gia cười nói: “Ừ, vào trong đi.”
Đợt sóng gió này từ nhỏ thành to rồi lại trở nên như chưa có gì xảy ra, chỉ là chúng tôi đã trở thành tiêu điểm của bữa tiệc hôm nay, bọn họ đều nhìn chúng tôi hiếu kì và thăm dò.
Tôi vừa rót rượu cho Tam gia vừa đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ khi chắc rằng không có ai chú ý đến chúng tôi, tôi mới nói nhỏ: “Anh Tô đã đi tìm cô rồi, chỗ tôi cũng bố trí xong rồi, anh cứ yên tâm đi.”
Tam gia ly rượu, chạm cốc với tôi, nhỏ tiếng nói: “Cảm ơn”. Tôi nói: “Hai chúng ta là quan hệ gì chứ? Không cần cảm ơn đâu.”
Tam gia thản nhiên cười, nói: “Đúng rồi, có thời gian thì đi cùng tôi đến văn phòng, về công ty con của nhà họ Dương mà tôi lấy được, cũng có một nửa của cậu, hợp đồng chuyển nhượng cổ phần tôi đã kí rồi, chỉ cần cậu qua đó kí một chữ là xong.”
Tôi lắc đầu bảo không cần, nếu như tôi muốn lấy công ty của nhà họ Dương thì tôi đã ra tay lâu rồi, tôi tự biết bản thân không giỏi về mặt quản lý công ty, thời điểm này cũng không có kinh nghiệm gì, nên mới nhường cơ hội này lại cho Tam gia.
Tam gia khăng khăng nói: “Không được, đây là những thứ cậu đáng được nhận, nếu như cậu đau đầu về việc quản lý thì trước mắt tôi sẽ giúp cậu, cậu không cần bận tâm việc này, lợi nhuận mỗi năm tôi sẽ chuyển vào thẻ của cậu.”
Nghe xong tôi đành phải nhận “món quà” này, tôi hào hứng hỏi Tam gia lợi nhuận hàng năm của tôi là bao nhiêu? Anh ấy nhíu mày, bình tĩnh nói: “Ít nhất khoảng cũng tầm mấy triệu.”
Tôi suýt chút nữa vui bật thành tiếng, ôi trời đất ơi, mấy triệu ư, mà năm nào cũng có, thế này thì tốt rồi có thể cùng lúc nuôi được ba người Tô Nhược Thủy, Đoàn Thanh Hồ và Tống Giai Âm, số tiền này cũng đủ khiến em gái tôi cả đời không cần phải lo về bệnh tình của nó nữa, còn có thể cho đám người Thẩm Nặc Ngôn ăn uống no say.
Khi tôi vẫn đang chìm đắm trong tưởng tượng về tương lai tươi đẹp thì MC bước lên sân khấu nói một tràng lời hay ý đẹp, sau đó mọi người bắt đầu chúc thọ ông Vân rồi lấy ra những món quà chúc mừng quý giá.
Ông Vân tuy đã tám mươi tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn, hất hết tóc lên, tóc vẫn đen, da mịn màng, mắt sáng, giọng vang như tiếng chuông. Nhìn ông ta có vẻ rất vui, liên tục nói chuyện với Diệp Vân Sơn ngồi sát bên.
“Anh tôi đến rồi.” Tô Nhược Thủy đột nhiên nói.
Tam gia đột nhiên đứng thẳng, hơi căng thẳng nhìn cửa , trong mắt là xúc động không thể che giấu, mà anh ấy ‘khác thường’ như vậy, là bởi vì tôi và Tô Quảng Hạ đã hẹn với nhau nếu anh ấy thành công cứu bà mẹ ngốc của Tam gia ra thì đến đây tìm tôi, nếu như thất bại thì sẽ không xuất hiện ở bữa tiệc này.
Thấy được dáng vẻ điềm tĩnh của Tô Quảng Hạ, tôi biết ngay rằng mọi việc đã được giải quyết, vừa nghĩ đến việc bà mẹ ngốc của Tam gia đã an toàn thì ngay cả tôi cũng cảm thấy xúc động chứ đừng nói đến anh ấy.
Hình thể Tô Quảng Hạ cường tráng, chiều cao ngang ngửa Diêu Minh, cộng thêm khuôn mặt đằng đằng sát khí nên khi tiến vào đã thu hút được ánh mắt của mọi người, anh ấy đi thẳng một mạch đến ngồi vào bàn chúng tôi, sau đó gật đầu với tôi.
Tôi và Tam gia nhìn nhau một hồi, anh ấy lấy một ly rượu nói với Tô Quảng Hạ: “Anh Tô, nào, tôi mời anh một ly.”
Tô Quảng Hạ nâng ly, hai người hào sảng chạm cốc, Tam gia tao nhã nhấp một ngụm rượu, Tô Quảng Hạ thì lại coi rượu như nước, uống cạn luôn, nhưng chẳng ai cảm thấy như thế là lỗ mãng bởi vì như vậy mới phù hợp phong thái của anh ấy.
Lúc này Vân Diệu Tổ nói gì đó với MC, MC liền cười nói: “Các vị khách quý, xin mọi người giữ yên lặng một lúc, bây giờ theo như yêu cầu của anh Vân Tam Thiên, anh ấy muốn tặng một món quà quý giá cho ông Vân trước sự chứng kiến của mọi người ở đây, mọi người cùng chào mừng anh ấy lên sân khấu.”