Tô Quảng Hạ nói vừa nãy không phải là người của anh ấy ra tay bắn chết những người này, điều đó khiến cho tất cả chúng tôi không khỏi ngạc nhiên, lẽ nào nói, còn có những người khác ẩn nấp ở quảng trường này sao? Người này là ai chứ? Tại sao muốn giúp tôi? Có phải là người mà “đại ca” đứng sau Tô Nhược Thủy đang muốn tìm kiếm nhất, cái người đứng phía sau tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy, cũng không biết là ai?
Tôi nghĩ đến việc có khả năng người đó đã ra tay, tim tôi bắt đầu đập dữ dội, mặc dù số lần người đó ra tay không nhiều, nhưng tôi thực sự muốn biết anh ta là ai, cũng rất muốn biết giữa chúng tôi rốt cuộc có quan hệ gì, tại sao anh ta phải giúp tôi? Dĩ nhiên, tôi còn muốn tìm anh ta tính sổ, vì nếu không phải vì anh ta, tôi căn bản sẽ không bị đại ca đứng sau Tô Nhược Thủy nhắm tới…
Đang suy nghĩ, Tô Quảng Hạ hỏi người lính đến báo cáo xem có phát hiện sự tồn tại của người khác không? Người lính đó lắc đầu, hổ thẹn khi nói không hề có, còn nói rằng bọn họ vừa lục soát khắp nơi rồi. Đừng nói bóng người, ngay cả đến bóng xe cũng không thấy, hai tòa nhà lớn kia, chỉ có mấy nhân viên cửa hàng khóa cửa, run cầm cập núp trong cửa hàng mà thôi.
Tô Quảng Hạ gằn giọng nói: "Các cậu là bộ đội đặc nhiệm do tôi đích thân huấn luyện ra, năng lực tác chiến, bày trận và trinh sát đều thuộc hạng nhất, ngay cả các cậu cũng không tìm thấy tung tích của những người này, điều này cho thấy họ là những nhân vật lợi hại hơn, mà kỹ năng bắn súng của họ là hạng nhất, có lẽ đều là những tay súng bắn tỉa giỏi, những người như vậy, ở nước ta có mấy người chứ? "
Người đó chau mày: "Lần này đến đây đều là người xuất sắc trong đội, đại ca, anh nếu nói có một người lợi hại hơn đội ngũ này của chúng tôi, tôi tin là có, bởi vì trong mỗi đội bộ đội đặc nhiệm đều có một, hai người nổi bật, nhưng nếu anh nói là một nhóm người đều rất lợi hại, thì thực sự tôi không nhớ được là có ai cả, chúng tôi đã là những người giỏi nhất trong bộ đội đặc nhiệm rồi."
Nhắc đến điều này, trên mặt của người kia tràn đầy tự hào, tôi ở bên cạnh nghe không tránh khỏi rung động, mặc dù tôi đã sớm đoán rằng Tô Quảng Hạ tuyệt đối không phải người bình thường, cũng không nghĩ là anh ấy tài giỏi như vậy, còn trẻ thế mà đã là người đứng đầu của bộ đội đặc nhiệm giỏi giang.
Advertisement
Không giống người lính mặt đầy tự hào kia, Tô Quảng Hạ đứng khoanh tay, nhẹ nhàng nói: "Đừng nói như thế, trên thế giới không ít những người có tiềm năng, những người chúng ta đã tiếp xúc chỉ là một phần nhỏ trên thế giới mà thôi, Tiểu Lỗ à, không được quá kiêu ngạo. "
Cậu lính tên Tiểu Lỗ kia gật đầu lia lịa, cậu ấy nhìn vào một đôi lính đặc nhiệm kia, hỏi: "Vậy đại ca, bây giờ chúng tôi quay về sao?"
Tô Quảng Hạ gật đầu, vẫy tay một cái, người kia lập tức nói: "Thu quân!"
Advertisement
Ngay sau đó, nhóm người này chạy bước nhỏ đều tăm tắp rời đi.
Tôi hỏi Tô Quảng Hạ nhóm người này được đưa tới khi nào, anh ấy nói rằng khi Tô Nhược Thủy mất tích, nếu bình thường xảy ra chuyện, anh ấy sẽ không để cấp dưới của mình qua đây, nhưng sự an toàn của Tô Nhược Thủy là quan trọng nhất, vì vậy anh ấy ngay lập tức phái người đến, nhưng không làm ầm lên, chính là sợ rằng đối phương có cảnh giác.
Tô Nhược Thủy lao vào ngực của Tô Quảng Hạ, nũng nịu nói: "Anh, vẫn là anh túc trí đa mưu, anh là người giỏi nhất."
Tô Quảng Hạ vỗ nhẹ vào đầu cô ấy. Anh ấy trêu chọc em gái nói: "Anh dám không giỏi sao? Nếu anh không giỏi, em gái anh sẽ đánh chết anh mất, vậy anh chết quá oan uổng rồi.”
Má của Tô Nhược Thủy đỏ lên, lắc cánh tay Tô Quảng Hạ, nói: "Anh, anh lại chế nhạo người ta rồi. Nếu người ta không chĩa súng vào anh, tên Tống Dịch Cương kia thông minh như vậy, chắc chắn sẽ phát hiện ra vấn đề, hơn nữa không phải người ta đã cố ý bắn chệch, để anh có cơ hội né rồi sao? "
Không thể không nói, Tô Nhược Thủy trông có vẻ như một người phụ nữ yếu đuối toát lên vẻ nhu mì, nhưng thật ra cô ấy rất thông minh, nếu không rơi vào tình huống như vậy, một người phụ nữ bình thường sớm đã bị mất mật rồi, lấy đâu ra sự lý trí như cô ấy được? Hơn nữa, cô ấy vừa giải thích như thế, nỗi lo cô ấy và Tô Quảng Hạ sẽ có khoảng cách trong tôi cũng mất hẳn, lại nhìn dáng vẻ của Tô Quảng Hạ, anh ấy thậm chí không quan tâm đến vài phát súng mà Tô Nhược Thủy đã bắn, có lẽ suy nghĩ cũng giống như cô ấy.
Lúc này, cảnh sát đã đến, một người đàn ông trung niên đầu đổ mồ hôi hột vội vã xông tới, hết sức lo sợ chào hỏi Tô Quảng Hạ, rồi nhìn vào thi thể trên đất. Mồ hôi trên đầu càng nhiều hơn nữa.
Tô Quảng Hạ nhẹ nhàng nói: "Chuyện xảy ra ngày hôm nay là một cuộc tấn công khủng bố tàn khốc".
Người đàn ông trung niên đó vội nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu rồi."
Tô Quảng Hạ chau mày, nói: "Có một người tên là Bào Văn, cũng có liên quan đến sự việc lần này, người của các anh điều tra kỹ cô ta."
Nghe xong lời của Tô Quảng Hạ. Trong lòng tôi rất vui, nghĩ bụng có chỉ thị của anh ấy, chắc chắn Bào Văn sẽ gặp nhiều rắc rối, ai ngờ Tô Nhược Thủy lại nói: "Anh ơi, sự việc lần này không hề liên quan gì đến Văn Văn đâu, thật đấy."
Nghe thấy thế, tôi có chút bất ngờ nhìn sang Tô Nhược Thủy, lúc này cô ấy đang rất lo lắng, có thể nhìn ra được rằng, cô ấy thực sự sợ chúng tôi sẽ đối phó với Bào Văn, điều này không khỏi khiến tôi bắt đầu hoài nghi, lẽ nào dự đoán của tôi đã sai? Lẽ nào chuyện lần này không liên quan gì đến Bào Văn? Nếu không Tô Nhược Thủy sẽ không thể bảo vệ cô ta, dẫu sao thì vấn đề này có tầm quan trọng rất lớn, ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng của tôi và Tô Quảng Hạ.
Tô Quảng Hạ rõ ràng cũng nghĩ giống tôi, hơn nữa anh ấy là một người cuồng em gái, chỉ cần Tô Nhược Thủy mở miệng, miễn là không đi ngược lại tín ngưỡng cao quý của anh ấy, anh ấy sẽ đồng ý, vì vậy anh ấy ngay lập tức ra hiệu cho người đàn ông trung niên kia không cần điều tra Bào Văn nữa, sau đó, anh ấy dẫn Tô Nhược Thủy lên xe, còn tôi lái xe của Thẩm Nặc Ngôn, tôi định chuẩn bị đưa anh ấy đến bệnh viện, nhưng bị anh ấy từ chối, anh ấy nói rằng Tô Quảng Hạ xử lý loại vết thương như thế này còn giỏi hơn bác sĩ trong bệnh viện nhiều, nói tôi lái xe đưa anh ấy về thẳng nhà.
Nhìn vết thương còn đang chảy máu của Thẩm Nặc Ngôn, tôi có hơi áy náy, đồng thời cũng rất cảm động, tôi hỏi: "Rất đau phải không?"
Thẩm Nặc Ngôn cười nói: "Không đau, trước kia khi bọn tôi làm nhiệm vụ, đã chịu những vết thương còn nghiêm trọng hơn thế này nhiều, anh yên tâm đi.”
Tôi vừa lái xe vừa nói: "Anh ngốc thật, ngộ nhỡ phát bắn này không phải vào vai anh, mà là vào tim anh thì làm sao? Chẳng lẽ anh muốn chết một cách không rõ ràng như vậy sao? Nếu như vậy, tôi sẽ áy náy cả đời. "
Thẩm Nặc Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi không thấy được mặt anh ấy, giọng anh ấm áp trầm trầm vang lên trong gió, anh ấy nói: "Chết như vậy cũng tốt, vì cứu anh em mà chết, xứng đáng!"
Một câu nói ngắn gọn, khiến trái tim tôi như bị bóp chặt, tôi muốn nói tiếng cảm ơn, nhưng lại sợ anh ấy cảm thấy xa cách, lúc này, anh ấy đột nhiên quay mặt lại, cười rạng rỡ mà nói, "Hơn nữa, tôi từng là một người lính xuất sắc, trước khi hành động tôi đã đoán trước súng sẽ bắn vào chỗ nào trên người, vì vậy lo lắng của anh là không cần thiết."
Điều này nói không sai, nhưng có bao nhiêu người có thể làm được chứ? Rốt cuộc, suy tính chỉ là suy tính, ai nguyện đem mạng sống của mình giao cho những tính toán vô định chứ?
Vừa lái xe tôi vừa nói: "Anh Đậu cũng đã từng đối với tôi như vậy. Khi nguy hiểm ập đến, anh ấy đứng chắn trước mặt tôi. Không sợ sống chết."
Ngừng lại một lát, tôi nói: "Trước đây tôi luôn nghĩ, tại sao anh ấy lại phản bội tôi? Khoảnh khắc tôi gỡ mặt nạ của anh ấy, tôi nên xử anh ấy thế nào? Nhưng chuyện ngày hôm nay khiến tôi hiểu rõ một điều, đó chính là nếu thật sự có một ngày nào đó chúng tôi xung đột bạo lực với nhau, điều mà tôi có thể làm chỉ là không gϊếŧ anh ấy. "
Thẩm Nặc Ngôn không nói gì. Khuôn mặt nghiêm túc. Tôi có thể cảm nhận được, anh ấy không tán thành cách làm của tôi, tôi hỏi anh ấy rằng có phải tôi quá mềm lòng mà nương tay hay không? Anh ấy lắc đầu, nói: "Cũng không phải thế, tôi có thể hiểu anh, hơn nữa anh luôn giữ được trái tim lương thiện như vậy rất hiếm có đó, chỉ là, tôi hy vọng rằng sự tốt bụng của anh có điều kiện."
Tôi hỏi anh ấy điều kiện gì, anh ấy nhìn tôi, chỉ nói đơn giản hai từ: "Còn sống".
Tôi gật đầu, nói với anh ấy: "Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ tốt cái mạng nhỏ này của tôi, ven đường có rất nhiều cảnh đẹp, ở nơi cao kia còn có một ngọn núi mà tôi luôn muốn leo lên, nhưng vẫn chưa leo lên được, nếu còn chưa bước trên đỉnh núi, tôi sẽ không dễ dàng chết trên đường đi đâu."
Sau khi về đến nhà, Tô Quảng Hạ bắt đầu xử lý vết thương cho Thẩm Nặc Ngôn, Tô Nhược Thủy ngồi bên cạnh tôi, kể cho chúng tôi nghe chuyện của cô ấy và Bào Văn. Hóa ra sau khi cô ấy bị bắt, Bào Văn cũng bị khống chế, mà người khống chế bọn cô ta không phải ai khác, chính là Diệp Phong.
Tôi thót tim, nghĩ rằng Diệp Phong mới chính là chủ mưu trong sự việc này? Tuy nhiên, theo suy nghĩ của Tô Quảng Hạ, đối phương đã chuẩn bị cướp người từ trước, chẳng hạn như gian nhà vệ sinh đó, vì nhà vệ sinh nữ và nam đã đập khoảng cho thông nhau, khi đó Tô Nhược Thủy bị người khác thay quần áo của đàn ông, dẫn thẳng qua nhà vệ sinh nam. Do đó mới tránh khỏi con mắt của Tô Quảng Hạ, được người đưa ra ngoài. Mà chỗ đó không thể nào là đập ngay lúc đó, như vậy nhất định mọi việc phải được sắp xếp trước rồi, cũng chính là nói, Diệp Phong rất có thể đã biết trước việc hai người họ sẽ đến, vì vậy đã chuẩn bị sẵn ở đó.
Chỉ có điều, làm thế nào mà Diệp Phong biết Bào Văn chắc chắn sẽ đi vệ sinh?
Nghĩ tới điều này, tôi vẫn thấy Bào Văn rất có thể đã thông đồng với anh ta.
Ai ngờ, Tô Nhược Thủy lập tức nói với tôi một tin tức bất ngờ, đó là lý do tại sao Bào Văn đi nhà vệ sinh, là bởi vì cô ta bị tiêu chảy, hơn nữa, sau khi cô ấy bị bắt đi, cô ấy nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Bào Văn và Diệp Phong, ý của Bào Văn là, có người nào đó cố tình cho thuốc xổ vào cốc của cô ta, mà Bào Văn nghi ngờ rằng thuốc được đặt dưới nắp cốc.
Thuốc ở nắp rớt xuống cốc của Bào Văn? Nhớ lại cuộc điện thoại của Lý Cô Tiếu, trái tim tôi chợt thắt lại. Có lẽ nào Lý Cô Tiếu và Diệp Phong đã liên thủ với nhau?
Lý Cô Tiếu và Diệp Phong đã bắt tay với nhau, đồng nghĩa với việc bắt tay với Diệp Vân Sơn, đây không phải là một điềm lành.
Đang nghĩ ngợi, thì Tô Nhược Thủy đột nhiên nói: "Danh, thật ra chị có một việc luôn không dám nói thật với em"
Nhìn bộ dạng ngập ngừng của cô ấy, tôi đặt tay lên tay cô ấy, nhẹ nhàng an ủi nói: "Có việc gì thì nói đi, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, em đều sẽ không trách chị."
Tô Nhược Thủy cắn môi, cúi đầu nói: "Thật ra, người phụ nữ bí ẩn mà lúc đầu đã nhắn tin cho em để giúp em không phải là chị, mà là Bào Văn.”