Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Khi đội trưởng này gọi tôi “anh Danh”, tôi liền cười lên, nói: “Ngoan lắm.”

Bọn Thẩm Nặc Ngôn cũng đều cảm thấy nở mày nở mặt, vui cười nhìn đội trưởng này, tôi giơ tay lên nói: “Các anh em, lên xe, về nhà thôi!”

Tất cả anh em ngay ngắn đồng loạt bước lên xe, mấy chiếc xe cứ thế gầm rú lướt ngang qua mặt mấy người cảnh sát, gió cuốn bụi mù, ngay lập tức cả đống bụi tạt vào người bọn họ, nhìn qua kính chiếu hậu thấy dáng vẻ bực tức của bọn họ, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng hả hê.

Sau khi rời khỏi núi Vân Long, chúng tôi đi đến một quán ăn ven đường gọi rất nhiều món, rồi đợi Đoàn Thanh Hồ đến. Mười phút sau, trong tiếng kêu gọi của mọi người, Đoàn Thanh Hồ bước xuống từ một chiếc xe, chỉ thấy chị ấy buộc tóc đuôi ngựa dài tới eo, không trang điểm, mặc chiếc váy được làm bằng chất liệu vải bông màu đỏ dài đến mắt cá chân, bên ngoài khoác một chiếc áo len màu trắng, chân đi đôi giày trắng bình thường, kể cả có ăn mặc bình thường đến mấy, trông chị ấy vẫn vô cùng thanh thoát, vẻ thanh cao như thoát tục trên người chị ấy chính là liều thuốc độc chí mạng, khiến cho tất cả chúng tôi đều hồn vía lên mấy.

“Cạch”, tôi nghe thấy có tiếng đũa từ tay ai đó rơi xuống đất, nhìn qua một lượt các khách đến ăn của quán, thấy tất cả mọi người đều ngẩn người ra nhìn Đoàn Thanh Hồ, nhưng chị ấy lại không hề để ý xung quanh, lạnh lùng như một đóa sen băng vậy, chị ấy cứ thế đi thẳng đến trước mặt tôi, đôi mắt phượng nhỏ dài nhìn một lượt những người anh em bên cạnh tôi, sau đó chị ấy ngồi xuống cạnh tôi, rồi hỏi: “Đây đều là những ‘học sinh mũi nhọn’ mà cậu chọn ra sao?”

Tôi gật đầu, rồi nhanh chóng đứng dậy giới thiệu với mọi người, tôi nói: “Các anh em, đây chính là huấn luyện viên xinh đẹp mà tôi đã từng kể với mọi người, chị ấy tên là Đoàn Thanh Hồ, là chị tôi, tôi cảnh cáo mọi người nhé, nếu ai vì thấy chị tôi xinh đẹp mà kiểu cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, tôi nhất định sẽ đánh cho người đó không còn răng mà ăn cháo luôn.”
Advertisement
Mọi người ai cũng bày vẻ mặt đã hiểu, ánh mắt nhìn tôi lộ vẻ mờ ám, tôi liền nói to với giọng vô cùng trịnh trọng: “Chị, sau này hai mươi người anh em này của em đều giao cho chị đó.”

Đoàn Thanh Hồ gật đầu, tự rót cho mình một ly rượu, nâng ly lên, rồi nhẹ nhàng nói: “Các cậu, mọi người đã là anh em tốt của Trần Danh, thì cũng chính là bạn của Đoàn Thanh Hồ tôi, tôi mời các cậu một ly.”

Chị ấy nói xong thì uống một hơi hết ly rượu đó, phải biết rằng đây là nhị oa đầu vô cùng mạnh, nhưng sau khi chị ấy uống xong thì không biến sắc tiếp tục rót ly thứ hai, điệu bộ hào sảng như vậy ngay lập tức nhận được sự hò reo của mọi người, mọi người đều vỗ tay nói giỏi lắm, rồi đều rót đầy ly rượu, học cách của Đoàn Thanh Hồ uống một hơi hết, nhưng ngay lập tức có người lè lưỡi, lộ vẻ rượu rất cay, thế là mọi người càng thêm khâm phục một Đoàn Thanh Hồ ngồi đối diện chẳng hể biến sắc.
Advertisement
Đoàn Thanh Hồ nhìn một lượt những người này với ánh mắt dịu dàng, nhưng lại mang một vẻ mặt như đang xem xét, khiến cho tất cả mọi người ngay lập tức lo lắng đến mức không ai dám thở mạnh.

Đoàn Thanh Hồ nâng ly rượu thứ hai, rồi nhẹ nhàng nói: “Ly rượu thứ hai này, vẫn là mời các cậu, hy vọng các cậu sẽ giúp Trần Danh hết mình, quyết không hai lòng, nếu không tôi sẽ khiến cho người đó như chiếc ly này.”

Chị ấy nói xong, uống một hơi hết trước, sắc mặt vẫn không hề thay đổi, hai gò má như được tô lên hai vệt màu hồng đỏ, đôi mắt mang vẻ đẹp của mùa xuân xinh đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta thấy lòng xao xuyến.

Rồi sau đó, chỉ nghe thấy “tách” một cái, chiếc ly rượu trên tay chị ấy vỡ vụn, mọi người kinh ngạc, lặng ngắt như tờ, tất nhiên, ngoài Tô Quảng Hạ ra, anh ấy có vẻ không thích gần gũi với phụ nữ, từ lúc Đoàn Thanh Hồ đến, ngoài ánh mắt kinh ngạc lúc đó ra, thì không còn thấy anh ấy ngẩng đầu lên nhìn chị ấy nữa, cứ cúi đầu ăn hùng hục.
Mảnh vỡ của ly thủy tinh cắm vào lòng bàn tay của Đoàn Thanh Hồ, một giọt máu chảy ra từ làn da trắng muốt, ngay lúc đó tôi cảm thấy vô cùng đau lòng, liền cầm tay chị ấy lên, rồi hỏi: “Chị, có đau lắm không?”

Tôi biết Đoàn Thanh Hồ làm như vậy là để thể hiện cái uy của mình, muốn mọi người nhớ rõ sự lợi hại của chị ấy, từ đó sẽ không dám phản bội tôi, tôi cũng biết vết thương nhỏ này đối với chị ấy không là gì cả, nhưng tôi lại thấy đau lòng, cầm chặt tay chị ấy, nhớ lại lời chị ấy nói vừa nãy, nhớ lại những hớp rượu mạnh mà chị ấy uống, trong lòng tôi như bị cái gì đó cắn vậy, đau đến mức cả người run lên.

Đôi tay ngọc ngà mềm mại của Đoạn Thanh Hồ rút khỏi tay tôi, chị ấy bình thản lấy khăn giấy lau lên chỗ vết thương trên tay mình, rồi nhẹ nhàng nói không đau, sau đó, chị ấy nhìn mọi người, mọi người vẫn đang chìm đắm trong sự mạnh bạo của chị ấy mà chưa thể thoát ra nổi, cho đến khi bị chị ấy nhìn qua một lượt, mới lập tức nâng ly rượu trong tay mình lên.
Thẩm Nặc Ngôn đứng lên trước, cầm ly rượu nói: “Trước hết, em xin mời chị Đoàn một ly, cảm ơn chị Đoàn từ trước đến nay luôn quan tâm và bảo vệ Trần Danh.”

Nói xong, anh ta uống một hơi hết ly rượu đó, rồi nói một cách hùng hồn: “Tôi Thẩm Nặc Ngôn cả đời này sẽ không phản bội Trần Danh, ‘mãi mãi là anh em’, nếu Thẩm Nặc Ngôn tôi nuốt lời, thì ly rượu này chính là kết cục của tôi.”

Anh ta nói xong thì học theo Đoàn Thanh Hồ dùng tay bóp mạnh ly rượu, mọi người đều hiếu kỳ nhìn anh ta, anh bóp giữa chừng, liền ngại ngùng nói: “Ai da, sao chiếc ly này bóp thế nào cũng không vỡ vậy?”

Một câu nói của Thẩm Nặc Ngôn xua tan không khí vốn nghiêm túc, căng thẳng, ai nấy đều cười lên ngặt nghẽo, đến Đoàn Thanh Hồ cũng chếch khóe miệng, lộ ra nụ cười đẹp đến mê hồn.
Thẩm Nặc Ngôn đột nhiên đập mạnh chiếc ly xuống sàn trong tiếng cười của mọi người, tiếng ly vỡ rõ ràng không lớn, nhưng lại đâm vào trong tim của từng người, tất cả mọi người không còn ai cười nữa, nhìn anh ta, anh ta mở miệng cười một cách gượng gạo, nói: “Nếu tôi phản bội Trần Danh, kết cục sẽ như chiếc ly này.”

Mọi người đột nhiên cảm thấy vô cùng kính nể Thẩm Nặc Ngôn.

Tôi đứng ở đó, nhìn những ‘người anh em’ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của tôi một cách ‘khó hiểu’, nghĩ đến lúc mình từng cảm thấy nản lòng trước tình cảm của những người gọi là anh em, nhưng lúc này, tôi đột nhiên lại rất muốn tin thêm một lần nữa.

Sau Thẩm Nặc Ngôn là Tôn Nam Bắc đứng lên, anh ấy cũng mời Đoàn Thanh Hồ một ly trước, rồi nói: “Tôi là người thô lỗ, không nói được những câu mỹ miều, chỉ có thể mượn một câu từ trong sách, đó chính là: Nếu anh thắng, tôi cùng anh vươn lên đỉnh cao nhất, nếu anh thua, tôi cùng anh làm lại từ đầu’, nếu tôi phản bội lời thề, kết cục cũng sẽ giống như chiếc ly này.”
Anh ấy nói xong thì đập chiếc ly xuống nền nhà, khoảnh khắc chiếc ly vỡ tan, mắt tôi liền sáng lên, tôi cười nói: “Nếu Tôn Nam Bắc anh mà là con gái, sau khi anh nói xong câu này, tối nay tôi nhất định sẽ ngủ với anh, thật đáng tiếc.”

Tôi nói xong, mọi người ai cũng cười lên. Nhưng cười xong, tất cả mọi người đều bắt chước hai người họ đập vỡ chiếc ly bày tỏ sự quyết tâm, nghe từng chiếc ly lần lượt vỡ tanh tách, tôi đột nhiên cảm thấy đây chính là âm thanh hay nhất trên thế giới mà tôi từng nghe được.

Tôi rót cho mình một ly, dùng hai tay nâng ly lên, hướng về mọi người rồi nói: “Ly này tôi mời các anh em.”

Uống hết ly rượu đó, tôi liền đập chiếc ly xuống đất, hít một hơi dài, rồi nói: “Các anh em, hôm nay tôi có vài lời thật lòng muốn nói với mọi người.”
Mọi người ai cũng làm ra vẻ chăm chú lắng nghe, tôi liền bày tỏ: “Để tôi giới thiệu lại nhé, tôi tên là Trần Danh, năm nay hai mươi tư tuổi, là một nông dân nhỏ bé chân đất mắt toét, bố mẹ đều đã mất, có một người em gái tốt bụng nhưng không được trời thương, nó mắc một căn bệnh bẩm sinh, đó là tất cả những gì về gia đình tôi. Tôi nghĩ tôi sinh ra không được may mắn bằng đa số những người ở đây, và chí hướng lúc đó của tôi cũng giống như lúc tôi sinh ra vậy, vô cùng nhỏ bé, đó chính là cố gắng tìm được một công việc tốt, có thể giải quyết được vấn đề sinh hoạt hàng ngày, rồi có thể chữa được bệnh cho em tôi là được, chính vì vậy, mà vì tiền nên tôi đã phải ở rể.”

“Lúc đó suy nghĩ của tôi rất đơn giản, có thể lấy một người vợ như hoa như ngọc, còn có thể có tiền để cho em gái tôi chữa bệnh, kể cả có chịu chút tủi thân cũng không sao, quãng thời gian đó, chỉ vì tính tự ti sau trong tôi, cộng thêm tính cách nhát gan, tôi đã làm biết bao nhiêu chuyện mà giờ nghĩ lại thấy lúc đó mình thật vô dụng, nhưng cuộc sống lại giống như một tên sát thủ tàn nhãn vậy, nó sẽ không vì mình nhượng bộ mà nhân từ nương tay, ngược lại, nó muốn nhìn thấy mình vùng vẫy trong vũng bùn lầy, muốn nhìn thấy mình bị giày vò đến thương tích đầy mình, phải bó tay chịu thua. Cho nên, hơn nửa năm đó tôi sống rất khổ sở.”
“Trong thời gian đó, tôi bị người phụ nữ mà mình yêu nhất lợi dụng, phản bội, từng bị bắt quỳ, bị người ta cầm dao đánh cho nằm gục xuống đất, bị người anh em tốt bỏ rơi, bị người ta đuổi ra khỏi Nam Kinh như đuổi một con chó vậy. Còn người anh em cứ khăng khăng ở bên cạnh tôi lại vì tôi mà bị đánh gãy một chân, người chị mà tôi kính trọng nhất, lại vì tôi mà giờ không thể cầm đao nữa, người phụ nữ mà tôi tôn sùng nhất, tặng cho tôi một số đồ, lại bị người khác cướp mất dễ dàng.”

“Mọi người nói xem, tôi có khổ không?”

Mọi người nhìn tôi, mắt nhiều người đỏ hoe, cắn răng nói: “Khổ.”

Tôi cười lên rồi nói: “Đúng vậy, tôi khổ, nhưng tôi vẫn cắn răng kiên trì bước qua đó thôi.”

Nói đến đây, tôi nhìn mọi người một lượt, rồi nói: “Tôi nói với mọi người những điều này, không phải để mọi người thương hại tôi, cũng không phải để mọi người khâm phục nghị lực của tôi, tôi chỉ muốn nói với mọi người rằng, Trần Danh tôi ngoài tấm thân tàn này ra, ngoài một phần tình cảm, ngoài một phần nghị lực, thì chẳng có gì nữa cả, chẳng cho được mọi người cái gì hết. Tôi không thể cho mọi người những lời hứa chắc chắn sẽ thành công, những câu nói như ‘tôi nhất định sẽ khiến mọi người có sự nghiệp riêng của mình’ thì tôi không nói được, vì con đường trước mắt tôi rất nguy hiểm, chỉ cần không hơi bất cẩn sẽ rơi xuống vực sâu, muôn đời muôn kiếp không vực dậy nổi.”
“Nhưng mà, nếu có một ngày tôi lại bị thua một cách thảm lại lần nữa, tôi vẫn sẽ cố gắng bò dậy, quyết không chịu thua! Tôi muốn chứng minh cho thế giới này biết ‘Vương, hầu, tướng, tướng há cứ phải con dòng cháu giống?’ không phải là một câu cảm thán, mà tôi muốn nói với mọi người, ‘nếu một ngày nào đó tôi giàu có, nhất định sẽ không quên anh em’ chính là lời hứa duy nhất mà tôi có thể cho mọi người.

“Mọi người đồng ý theo tôi, chúng ta cùng chung tay góp sức đi lên, nếu không đồng ý theo, thì ở đây làm một bảo vệ bình thường cũng được, chỉ cần không ăn cây táo rào cây sung, tôi cũng sẽ không bao giờ trách mọi người.”

Cả bàn lặng ngắt như tờ, các anh em nhìn tôi một cách tôn sùng, tôi trầm giọng nói: “Chúc cho chúng ta không hối tiếc với tuổi thanh xuân của mình.”
Mọi người đều rất nghiêm túc và trang trọng, giống như được nghe thấy tin ngưỡng của chính mình vậy, rồi cùng đồng thanh nói: “Chúc cho chúng ta không hối tiếc với tuổi thanh xuân của mình.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!