Tôi hỏi hai người bọn họ định trừ khử tôi thế nào, sau đó thì chậm rãi đi đến bên cạnh họ, cuối cùng ngồi lên sofa, cười tít mắt nhìn hai bọn họ.
Lại nói, đây là lần đầu tiên tôi gặp hai người đó, bọn họ tuổi tác ngang nhau, người đàn ông có gương mặt hoàn toàn không giống với Diệp Phong, gương mặt toát lên vẻ tuấn lãng cương nghị, toàn thân toát lên vẻ cao ngạo. Người phụ nữ cũng đã đứng tuổi, nhưng sự quyến rũ vẫn không hề bị mất đi. Hai người bọn họ lúc đó cứ nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt bất thiện, cứ như là đang nhìn một con giỏi trong hũ gạo của họ vậy.
Tôi nói: “Hai vị sao lại không nói gì thế?”
Diệp Vân Sơn lạnh lùng đáp: “Trần Danh, cậu cũng to gan thật! Vậy mà dám tự ý xông vào đây.”
Ông ta nói xong thì nhấn chuông phục vụ ở bên tay phải ông ta, có lẽ là muốn gọi người tới.
Dương Tuyết Tình nheo mắt nhìn tôi, cười khẩy nói: “Rốt cục vẫn là thứ đã không có phép tắc lại còn thô lỗ.”
Tôi cười khẩy tiếp lời: “Dương Tuyết Tình, bà có biết vì sao mắt Dương Hữu Vi lại mù không? Bởi vì ông ta ăn phân, có điều xem ra bây giờ, nhà họ Dương các người hình như đều thích ăn phân, miệng đều thối không chịu nổi.”
Dương Tuyết Tình ngay lập tức tức giận, mắng tôi nói: “Cái thứ đê tiện mặt như nô tài!”
Advertisement
Vừa nói, bà ta vừa giơ tay định cho tôi một cái bạt tai, tôi nhìn về hướng bà ta, giơ tay ra, vừa vặn bắt được tay Dương Tuyết Tình, nói: “Tôi là mặt nô tài ư? Vậy còn bà thì sao? Mặt gái bao?”
Dương Tuyết Tình bị tôi chọc tức mặt đỏ bừng, bà ta ưỡn cái bụng bự, tức giận nói: “Có tin tôi xét nát miệng cậu không!”
Tôi hất văng tay bà ta, bà ta loạng choạng lùi về sau mấy bước, hoảng hốt che bụng, tôi nhìn cái bụng căng tròn của bà ta, nghĩ đến nguồn gốc của đứa bé, nhìn bà ta đầy mỉa mai, bà ta tất nhiên hiểu ý của tôi, mặt lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng tức giận ngồi xuống, giống như một con gà mẹ bại trận.
Diệp Vân Sơn lạnh lùng nói: “Trần Danh, cậu đến đây là muốn đánh người à?”
Tôi chỉ cười mà nói: “Đương nhiên là không, tôi thực ra là muốn hợp tác với chú Diệp.”
Advertisement
Diệp Vân Sơn nhìn tôi như nhìn thằng ngu, Dương Tuyết Tình cười một cách châm biếm, mắng tôi suy nghĩ viển vông, Diệp Vân Sơn thì bực mình bảo tôi về đi.
Tôi xoa thái dương, giả vờ khổ não, hỏi: “Chú Diệp, chú không nghe xem tôi nói gì đã đuổi tôi đi?”
Diệp Vân Sơn nói chắc như đinh đóng cột, tôi dứt khoát đứng lên, nói nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể đi tìm Tống Xuân Thành hợp tác thôi. Nói xong tôi liền đi ra ngoài, lúc ấy tôi cô ấy vứt tài liệu mà Tống Dịch Cương đưa cho tôi xuống cạnh chân Diệp Vân Sơn, ông ta tò mò khom lưng nhặt lên, tôi thảnh thơi đi ra ngoài, đếm số trong lòng. “Một, hai, ba...”
Khi tôi vừa đếm đến năm, Diệp Vân Sơn vội vàng nói khoan đã, giọng nói ngập tràn hoảng loạn. Tôi chậm rãi quay người lại, nhìn về phía Diệp Vân Sơn, nhưng không hề mở miệng nói bất cứ câu gì.
Diệp Vân Sơn không còn hầm hầm như lúc nãy nữa, nhìn tôi, nở nụ cười thân thiện, nói: “Trần Danh, tôi nghĩ chúng ta có thể ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện.”
Tôi cười rồi quay mặt lại, nhìn dáng vẻ căng thẳng của Diệp Vân Sơn, rõ ràng là tức giận ra mặt nhưng vẫn phải cố bày ra bộ mặt thân thiện, nói: “Chú Diệp, tôi sợ làm phiền chú và bà Dương.”
Diệp Vân Sơn nhìn Dương Tuyết Tình, không chút khách khí nói: “Cô cứ về trước đi, chúng tôi có việc quan trọng cần bàn bạc.”
Dương Tuyết Tình ngây người, dù sao bà ta cũng không ngờ được thái độ của Diệp Vân Sơn với tôi lại có thể thay đổi một trăm tám mươi độ như thế, bà ta rất thông minh, ngay lập tức liền hiểu vấn đề nhất định phát sinh từ nội dung của đống tài liệu vừa rơi xuống, không do dự mà nhìn tập tài liệu đó một cái, Diệp Vân Sơn sao có thể đưa cho bà ta xem được, ngay lập tức cầm ra xa.
Dương Tuyết Tình có chút không cam tâm, nhưng cũng không dám chọc giận Diệp Vân Sơn, chỉ đành miễn cưỡng đứng dậy bỏ đi, trước lúc đi, bà ta có vẻ sợ Diệp Vân Sơn lật kèo, lại cho ông ta ‘một liều thuốc mạnh’, nói: “Anh Diệp, ông nội tôi nói rồi, nếu làm xong việc này, nhà họ Dương sẽ rất cảm kích anh.”
Nghe thấy Dương Tuyết Tình nói như thế, Diệp Vân Sơn nhíu mày, không đáp lại.
Dương Tuyết Tình hung dữ trừng mắt tôi một cái, đồng thời hơi khó hiểu, đoán chừng là đang rất tò mò xem tôi đã đưa cho Diệp Vân Sơn cái gì. Đợi bà ta đi rồi, tôi qua ngồi vào chỗ của bà ta, nói: “Chú Diệp, tôi muốn nhắc nhở chú một chuyện, Dương Tuyết Tình dù gì cũng đã biết chuyện hai chúng ta gặp nhau, nếu như bà ta lan truyền chuyện này ra ngoài, vậy thì xem như cả hai chúng ta cùng tiêu rồi.”
Diệp Vân Sơn chau mày, đôi mắt xẹt qua vẻ tàn nhẫn, nói: “Cậu yên tâm, Dương Tuyết Tình vĩnh viễn không có cơ hội mở miệng đâu.”
Diệp Vân Sơn nói xong thì lấy điện thoại ra, không biết là gửi một tin nhắn cho ai.
Lòng tôi có chút thổn thức, nghĩ đến cái bụng của Dương Tuyết Tình, biết rằng Diệp Vân Sơn sẽ vì bảo vệ bí mật này mà diệt khẩu bà ta, trong lòng thế nhưng lại có chút không đành lòng, dù gì đứa bé trong bụng người phụ nữ này cũng không có tội. Tôi mặc niệm trong lòng một câu: “A di đà phật”, hi vọng đứa bé còn chưa kịp chào đời này kiếp sau sẽ đầu thai tốt.
Tôi không phải là thánh mẫu, biết đạo lý mày chết tao sống, cũng biết nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, vì thế ngay từ khi bắt đầu đã quyết định không nương tay với bất kì ai trong nhà họ Dương, tôi chỉ có thể bảo đảm không đối phó với những ai không động chạm đến mình, nhưng phàm là đã động chạm đến tôi, thì sẽ không tha cho ai hết.
Còn đang nghĩ ngợi, Diệp Vân Sơn đặt tài liệu trước mặt tôi, nghiêm túc hỏi tôi làm thế nào có thể có được tập tài liệu này?
Trong tài liệu tôi đưa cho Diệp Vân Sơn ghi chép chi tiết hành vi phạm pháp của ông ta, chỉ chọn đại một cái cũng đủ khiến ông ta tiêu đời, thảo nào ông ta lại căng thẳng như vậy.
Tôi nói là Tống Dịch Cương đưa cho tôi, Diệp Vân Sơn hơi giật mình, tức giận nói: “Không ngờ bố con họ đã rắp tâm hại tôi từ lâu.”
Diệp Vân Sơn nói xong, hít sâu một hơi, trong mắt toàn là tính kế, nhưng không biết con cáo già này có tính kế cả tôi nữa hay không.
Diệp Vân Sơn không nói gì, tôi cũng không mở lời, ông ta im lặng hồi lâu, mới nhìn tôi rồi hỏi, tài liệu trong tay ông ta là bản photo đúng không? Tôi gật đầu, nghĩ bụng nếu cầm bản gốc vào thì tôi đúng là thằng ngu. Ông ta mỉm cười, đôi mắt lại ngập lửa giận, có lẽ là rất ghét việc người khác uy hϊếp ông ta, vì vậy rất bất mãn với việc làm của tôi.
Ông ta hỏi tôi muốn gì, nói rằng chỉ cần ông ta có thể làm được thì sẽ cố hết sức thỏa mãn tôi.
Tôi cân nhắc một lúc rồi nói: “Rất đơn giản, tôi muốn lật đồ nhà họ Dương, cũng muốn bố con Tống Dịch Cương suy sụp.”
Hợp tác với Diệp Vân Sơn, quyết định tôi đưa ra vào lần đầu bàn chuyện hợp với với Tống Dịch Cương. Tôi rất ghét thằng ngu kia, rõ ràng là đang cần tôi giúp nhưng lại cứ bày ra bộ dạng “bố mẹ là trời, còn mày chỉ là con chó của tao”, nếu hắn đã không muốn tôn trọng tôi, thấy Tô Nhược Thủy gặp nạn mà không cứu, lại còn bị tôi tra ra được âm thầm cấu kết với nhà họ Dương, vậy sao tôi phải làm đồng minh với hắn chứ? Anh bất nhân, thì tôi bất nghĩa, cái gọi là hứa hẹn, đương nhiên phải là hai bên cùng tuân thủ mới được.
Nghĩ đến đây, tôi nói với Diệp Vân Sơn rằng, chỗ tôi có một cuốn sổ nhỏ, bên trong ghi chép chi tiết việc mở rộng quan hệ của nhà họ Dương những năm qua, những khoản tiền đã chi, mua những thứ đồ xa xỉ, những món đồ đắt tiền đã mua, cuốn sổ nhỏ này liên quan tới nhiều người, tôi nghĩ nếu có được nó, ông ta sẽ có thể dọn dẹp được hết những kẻ không trung thành, có thể uy hϊếp đến ông ta.
Diệp Vân Sơn nghe vậy thì hai mắt sáng lên, hỏi tôi cuốn sổ đó ở đâu, tôi chỉ cười nói: “Chú Diệp, chú nghĩ rằng tôi sẽ mang nó đến đây ư? Tôi mang tài liệu này đến đã đủ để chứng minh tấm lòng của tôi rồi nhỉ?”
Nghe thấy thế, Diệp Vân Sơn sầm mặt, nói nếu như không có cuốn sổ đó, thì ông ta phải hành động thế nào?
Tôi cảm thấy Diệp Vân Sơn thực sự coi tôi là một đứa trẻ con chẳng biết gì, tôi nói nhà họ Dương gia nghiệp đồ sộ, tôi không tin ông ta không biết có việc bẩn thỉu gì, chỉ cần ông ta muốn chơi nhà họ Dương, thì chắc chắn sẽ có cách, về phần bố con nhà họ Tống, đợi ông ta thể hiện được thành ý, tôi sẽ lấy chứng cứ ra cho ông ta.
Diệp Vân Sơn nghĩ ngợi một lúc, gật đầu nói được, tôi hài lòng đứng dậy, nói vậy thì tôi xin phép đi trước, ông ta nhíu mày, định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ chăm chú nhìn tôi rời đi. Tôi mừng thầm, biết rằng một nhân vật máu mặt như ông ta bị một thằng ranh như tôi uy hϊếp là một việc rất khó chịu, chỉ có điều ông ta không biết, việc khiến ông ta khó chịu còn ở phía sau cơ.
Sau khi tôi nghênh ngang bước ra từ căn phòng đó, Tôn Nam Bắc nói: “Anh Danh, vừa nhận được tin tức, Dương Tuyết Tình vừa rời khỏi đây không lâu đã bị tai nạn giao thông chết rồi.”
Tôi hút một điếu thuốc, nói: “Lão cáo già Diệp Vân Sơn này thực sự rất tàn nhẫn, rõ ràng một giây trước còn ngồi tán gẫu vui vẻ với người phụ nữ này, vậy mà ngay sau đó đã cho bà ta đi chầu diêm vương.”
Thẩm Nặc Ngôn cảm khái nói: “Không tàn nhẫn thì sao có thể ngồi lên được vị trí ngày hôm nay? So với ông ta, anh vẫn còn kém xa. Học tập lão già đó một chút đi, đàn ông không tàn nhẫn, địa vị sẽ không cao.’
Tôi hít một hơi thật sâu, nghĩ bụng không phải là hiện giờ tôi cũng đang học theo đây ư? Cuộc đời đốn mạt này hình như đang đem sự lương thiện của tôi đi hết. Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên có chút sợ hãi, sợ hãi bản thân mình một ngày nào đó thực sự biến thành kiểu người máu lạnh vô tình như Diệp Vân Sơn. Tôi của lúc đó, liệu có còn là tôi nữa hay không?
Thẩm Nặc Ngôn dường như đoán được tôi đang nghĩ gì, chỉ vỗ nhẹ vai tôi, nói: “Dù anh có trở thành dạng người thế nào, các anh em vẫn luôn ở bên cạnh anh.”
Nghe đến hai tiếng “anh em”, tôi lặng người, hoảng hốt đứng tại đó, nhớ đến anh Đậu, lòng thổn thức, ôi thời gian.
Sau khi rời khỏi Giang Nam, tôi gọi điện cho Tô Nhược Thủy, cô ấy nói họ đã về rồi, tôi nói tối nay sẽ về muộn, sau đó thì chuẩn bị đưa bọn Thẩm Nặc Ngôn đi ăn khuya rồi tán gẫu một chút.
Lên xe, Thẩm Nặc Ngôn mở nhạc, giẫm chân ga, ba người chúng tôi liền bắt đầu tán gẫu, lúc xe đi được một đoạn, Thẩm Nặc Ngôn đột nhiên nói: “Có xe theo dõi chúng ta.”
Nghe thấy vậy, lòng tôi căng thẳng, nhìn gương chiếu hậu của xe, chỉ thấy hai chiếc xe màu đen một trước một sau đang đi phía sau, cứ một lúc lại luân phiên đổi vị trí cho nhau, xe liên tục đổi chỗ, nếu không quan sát một cách cẩn thận thì còn không phát hiện ra là chúng đang theo dõi chúng tôi.
Thẩm Nặc Ngôn trầm giọng nói: “Làm sao bây giờ?”
Tôi nói: “Nặc Ngôn, anh cứ chọn đường lớn mà đi, anh gọi điện bảo các anh em đến đây, tôi nhớ là ở Nam Kinh có một đỉnh núi rất hẻo lánh, gọi là núi Vân Long? Bảo anh em đến khu đó tập hợp, Nặc Ngôn, đợi họ đến đó rồi, anh lại lái xe qua đó.”
Hai người bọn họ gật đầu đồng ý, Thẩm Nặc Ngôn hỏi tôi thấy là ai theo dõi chúng tôi?
Tôi nheo mắt nói: “Hoặc là ông chủ bí ẩn kia, hoặc là Diệp Phong.”
Tôi nói xong thì nhắm mắt lại, điện thoại của Nặc Ngôn reo lên, anh ta nghe xong t thhìở dài nói: “Thực sự là Diệp Phong, làm sao giờ? Bảo Diệp Vân Sơn giải quyết đống phiền phức này, hay là chúng ta tự ra tay?”
Tôi chỉ cười lạnh lùng, nói: “Diệp Vân Sơn sẽ giúp chúng ta sao?”
Tôi chọn hợp tác với Diệp Vân Sơn không có nghĩa là tôi tin tưởng ông ta, trong mắt tôi, chẳng qua ông ta có ích hơn Tống Xuân Thành, đơn giản chỉ là một đối tác tốt hơn thôi, ai có thể bảo đảm được ông ta sẽ không giậu đổ bìm leo?
Tôn Nam Bắc xoa tay, nói: “Vậy thì tự chúng ta xử lý.”
Tôi gật đầu: “Tục ngữ có câu, địch bất động ta bất động, địch động, ta gϊếŧ! Đêm nay, chúng ta cứ chơi đùa một phen đi!”