Lúc tôi dùng dao cắt yết hầu của Nhất Diệp Phù Bình, ông ta kinh ngạc trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng.
Ai mà ngờ, một cao thủ như Nhất Diệp Phù Bình lại chết trong tay một kẻ gà mờ như tôi chứ? Ai cũng không ngờ, thế nên ông ta chết không nhắm mắt.
Tôi nhét đầu lọc thuốc trong miệng mình vào miệng ông ta: “Ra đi thanh thản.”
Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng.
Tôi hít thật sâu một hơi, chăm chú nhìn đầu ngón tay của mình, rồi nhìn vào con dao đầy vết máu tươi, bình tĩnh lau nó lên người Nhất Diệp Phù Bình, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
Thật ra tôi vẫn luôn rất tôn trọng mạng sống, vì thế lúc mà gϊếŧ Dương Phàm Khôn xong, tôi đã gặp ác mộng mấy ngày liền, tôi vẫn luôn nghĩ rằng, mình sẽ không ra tay gϊếŧ người nữa, nhưng tôi rõ ràng đã đánh giá thấp sự tàn khốc của xã hội với mình, cũng đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng của mình. Lần này gϊếŧ Nhất Diệp Phù Bình, ngoài cảm giác căng thẳng ra, tôi chẳng có cảm giác gì khác cả.
Nhìn vào thi thể đang nằm bên chân mình, tôi lại châm tiếp một điếu thuốc nữa, tự hỏi lòng mình có hối hận không? Đáp án là không hối hận. Lão Nhất Diệp Phù Bình này đã từng năm lần bảy lượt muốn lấy mạng tôi, quan trọng hơn là một cánh tay của Đoàn Thanh Hồ đã không thể cầm đao được nữa vì ông ta, hơn nữa, cứ đến những ngày trái gió trở trời lại rất đau, điều này vẫn luôn khiến tôi không thoải mái, không gϊếŧ ông ta, tôi cam tâm thế nào cho được? Không gϊếŧ ông ta, thì sao mà trả thù cho Đoàn Thanh Hồ được?
Advertisement
Vì thế, gϊếŧ lão già này, dù hơi bồng bột, nhưng tôi cũng không mảy may hối hận.
Thẩm Nặc Ngôn lúc này đi đến, hỏi tôi sao rồi? Tôi nói mình rất ổn, bảo anh ta gọi điện cho Tôn Nam Bắc đến xử lý thi thể. Nói xong thì đứng dậy, chậm rãi đi về phía Bào Văn và Dương Tiêu.
Sắc mặt Dương Tiêu lúc này nhăn nhó vì đau đớn, nhìn thấy tôi lại gần, hắn vô cùng sợ hãi, thì thào nói: “Xin cậu tha cho tôi, tôi sẽ không dám chọc cậu nữa.”
Tôi trịch thượng nhìn hắn, nói: “Nếu như tôi tha cho anh, anh sẽ làm gì? Báo cảnh sát? Khiến tôi phải ngồi tù với tội danh gϊếŧ người, bị xử bắn?”
Dương Tiêu lắc đầu, vội vàng nói hắn sẽ không làm thế, thế nhưng một tên tiểu nhân xảo quyệt như thế sao có thể giữ lời hứa? Nhưng nếu như gϊếŧ hắn ở đây, chỗ này là nhà hàng của hắn, có thể sẽ để lại dấu vết, huống hồ Đoàn Thanh Hồ vừa mới từ sảnh đi vào, camera chắc chắn có thể quay được chị ấy.
Advertisement
Nghĩ đến đây, tôi bất giác khó xử. Lúc này, bả vai bị người khác vỗ mạnh một cái, tôi quay mặt nhìn, chỉ thấy Tô Quảng Hạ đang đứng bên cạnh tôi, nói: “Có gì băn khoăn cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu giải quyết.”
Tôi hơi kinh ngạc, hỏi Tô Quảng Hạ, ý là cấp cho tôi giấy phép được gϊếŧ người?
Anh ấy nhíu mày, rõ ràng là không thích cách nói này của tôi, dù gì thân phận của anh ấy cũng rõ như ban ngày, nhưng anh ấy vẫn tỏ vẻ chỉ cần tôi không quá lộ liễu, thì anh ấy đều có thể giải quyết được.
Tuy rằng không biết gia thế nhà họ Tô thế nào, Tô Quảng Hạ lại có nguồn gốc ra sao, nhưng nhìn ánh mắt của Thẩm Nặc Ngôn, tôi liền biết anh ấy không gạt tôi. Vì vậy, tôi bỗng nhẹ nhõm hơn nhiều, nhìn Bào Văn, hỏi cô ta là tôi ra tay hay là cô ta ra tay?
Không đợi tôi nói xong, cô ta đã rút con dao găm trên ngực Dương Tiêu ra, Dương Tiêu sợ hãi, mặt tái nhợt, cứ lắc đầu mãi với chúng tôi, cầu xin, Bào Văn cứa cổ hắn nhanh gọn, khiến hắn ngừng nói ngay tắp lự.
Dương Tiêu trợn to mắt, đôi tay như không có sức lực chới với giữa không trung.
Bào Văn buông lỏng bàn tay đang nắm dao găm, dựa vào sô pha thở hổn hển, cô ta lúc này trông cũng rất đáng thương, chỉ tiếc là vì tôi đã biết người phụ nữ này đáng sợ thế nào, nên dù cho cô ta có lộ ra dáng vẻ như vậy, tôi cũng chẳng hề thấy thương hại, mà chỉ lạnh giọng hỏi một câu: “Cô không sao chứ?”
Bào Văn nhếch khóe mắt nhìn tôi, lấy một bao thuốc lá dành cho phụ nữ trong túi ra, châm một điếu hút rồi nói: “Nói đi, có chuyện gì?”
Xem ra cô ta cũng thông minh, biết rằng tôi hỏi như vậy không phải là quan tâm cô ta, tôi nói: “Là vệ sĩ của cô, Nhất Diệp Phù Bình vì bảo vệ cô, nên đánh nhau với Dương Tiêu, cuối cùng cả hai cùng chết, mà cô cũng bị Dương Tiêu đâm bị thương, tình tiết này thế nào?”
Trong lúc tôi nói những lời đó, Thẩm Nặc Ngôn đã lấy một miếng vải ra, liều mạng lau con dao trên người Dương Tiêu, sau đó, anh ta và Tô Quảng Hạ chuyển xác của Nhất Diệp Phù Bình đến, cọ tay ông ta lên vết máu của Dương Tiêu, rồi lại đặt lên tay ông ta con dao găm lấy mạng Dương Tiêu.
Sau khi làm xong xuôi hết mọi việc, Thẩm Nặc Ngôn lại lấy ra một con dao găm, dùng cách làm tương tự để cho Dương Tiêu nắm con dao găm, đặt lên cổ Nhất Diệp Phù Bình, sau đó anh ta cùng Tô quảng Hạ đi thu dọn một chút, lau dọn sạch sẽ toàn bộ dấu vết bỏ lại, xong xuôi đâu đó, anh ta nói: “Anh Danh, đi thôi.”
Tôi gật đầu, nhìn Bào Văn một cái, quay người định đi thì cô ta đột nhiên gọi tôi lại: “Chúng ta nói chuyện đi!’
Tôi theo bản năng muốn từ chối, nhưng lời tiếp theo của Bào Văn đã khiến tôi thay đổi ý định, bởi vì cô ta nói, trong tay cô ta có thứ mà tôi cần.
Tôi quay người lại nhìn Bào Văn, cô ta cứ ngồi trên sàn như thế, rõ ràng là rất chật vật, nhưng sự cao ngạo thì vẫn y nguyên như cũ, không khác gì một con gà trống kiêu ngạo. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô ta tràn ngập sự quyết tâm, tôi gật đầu nói: “Mọi người ra ngoài đợi tôi đi.”
Tô Nhược Thủy lo lắng nói: “Chị sẽ ở đây cùng em.”
Bào Văn nhìn Tô Nhược Thủy, cười giễu vợt, nói với giọng kỳ quái: “Cô sợ gì chứ? Sợ tôi cướp mất người đàn ông của cô sao?”
Tô Nhược Thủy chợt đỏ mặt, nói cô ấy không có ý đó, tôi tiến đến ngồi xuống ghế, nói: “Chị ấy đúng là không cần lo, kể cả phụ nữ trên thế giới này chết hết, chỉ còn lại mình cô, tôi cũng sẽ không chọn cô.”
Bào Văn cười, cô ta từ từ ngồi dậy, ngồi xuống đối diện chỗ tôi, bình thản nói: “Cứ cho là thế giới chỉ còn lại mỗi mình tôi, cậu nghĩ rằng còn đến lượt cậu chọn ư?”
Thẩm Nặc Ngôn bật cười thành tiếng, nói cũng đúng, tôi trừng mắt nhìn anh ta một cái, anh ta le lưỡi, quay người bước đi. Sau khi bọn Tô Nhược Thủy rời khỏi phòng, tôi nhìn Bào Văn, cô ta vẫn cứ nhìn tôi, ánh mắt lạnh nhạt ấy khiến tôi rất khó chịu. Tôi mở lời trước, hỏi thứ cô ta nói là gì?
Bào Văn hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Không ngờ đêm nay cậu lại đến cứu tôi, tôi cứ tưởng cậu chỉ muốn tôi chết quách đi cho rồi.”
Tôi cau mày nói: “Đúng là tôi chỉ muốn cô chết quách đi, nhưng cô đã đồng ý sẽ giúp tôi xử lý nhà họ Dương, nếu bây giờ cô chết, tôi sẽ biết tìm ai trị họ đây?’
Bào Văn không nói gì, đôi mắt lại đượm vẻ thất vọng, tôi cũng không nói nữa, mà nhìn xuống hai thi thể dưới đất rồi trầm tư suy nghĩ xem chúng tôi có chút sơ hở nào không. Còn đang nghĩ ngợi, thì Bào Văn đưa một quyển sổ cho tôi, tôi tò mò nhìn, hỏi cô ta đây là cái gì? Cô ta bảo tôi mở ra xem xem, tôi mở ra xem, bỗng chốc sững sờ, bởi vì trong cuốn sổ này ghi chép lại từng hóa đơn, trên mỗi hóa đơn này đều ghi chép lại những việc ‘đi lại’ giữa ông cụ Dương - Dương Đông Sinh và quan chức chính phủ, ghi chép này liên quan đến quá nhiều người, trong đó nhiều nhất là về Tống Xuân Thành.
Hóa ra nhà họ Tống và nhà họ Dương cấu kết với nhau làm việc xấu, thảo nào Tống Dịch Cương không chịu đắc tội với nhà họ Dương vì giúp tôi, nghĩ cũng biết, nếu tôi giúp bọn họ lật đổ Diệp Phong và Diệp Vân Sơn, bọn họ sẽ làm thế nào để “báo đáp” tôi, chắc hẳn lúc đó chính là thời điểm hắn và nhà họ Dương cùng đối phó tôi!
Chỉ tiếc là, tôi sẽ không cho nhà họ Tống cơ hội này.
Có thứ này rồi, hai việc tôi cần làm đều có thể hoàn thành. Tôi nhìn Bào Văn, hỏi cô ta cái này chắc không phải là của Dương Tiêu đưa cho cô ta đấy chứ?
Bào Văn khẽ nhíu mày, nói: “Đúng, mục đích tôi đến đây ngày hôm nay chính là vì cái này.”
Tôi nhìn Bào Văn, trong lòng có cảm giác khó nói thành lời, tôi biết nếu như không phải là vì giúp tôi đối phó, cô ta sẽ không gặp mặt Dương Tiêu, cũng sẽ không gặp nguy hiểm, cho dù cô ta đáng hận thế nào, nợ tôi bao nhiêu, nhưng lần này đều là nhờ cô ta, nghĩ tới đây, tôi nói: “Cảm ơn.”
Bào Văn cười khẩy nói: “Cậu không cần giả vờ miễn cưỡng nói cảm ơn như thế, cậu đi đi.”
Tôi gật đầu, đứng dậy bước đi, nghĩ thế nào tôi lại nói: “Có điều quyển sổ này có hữu dụng không?”
Bào Văn khinh thường liếc tôi một cái, bảo tôi đi tìm người xác định nét chữ này xem rốt cuộc có phải là chữ của Dương Đông Thăng hay không, phía Dương Đông Thăng có ghi chép, mấy quan chức chính phủ chắc chắn cũng sẽ có ghi chép, ví dụ như nhà, siêu xe ông ta tặng, xem thử xem đứng tên ai, rồi đối chiếu một chút là có thể tra được rồi, không những vậy, cô ta còn có thể cung cấp nhân chứng cho tôi.
Nghe những lời nói của Bào Văn, tôi khá là kinh ngạc, có cảm giác cô ta thực sự giúp tôi rất tận tình.
Tôi nhìn Bào Văn, muốn nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy hai chúng tôi chẳng có gì để nói với nhau cả, vì vậy quay người rời đi ngay lập tức.
Tôi rời khỏi đó từ chỗ cửa sổ vỡ tanh bành, lúc này bọn Tô Nhược Thủy đang đợi tôi ở ven đường. Tôi châm điếu thuốc bước qua đó, nhìn quanh quất, nhận ra Đoàn Thanh Hồ đã đi rồi, lòng tôi bỗng chốc hụt hẫng vô hạn, sau khi rời khỏi Cảnh Minh, tôi chưa gặp lại chị ấy, không phải không muốn gặp chị ấy, chỉ là sau khi nghe chị ấy nói, tôi muốn cách xa chị ấy, bình tĩnh một thời gian, khiến tình cảm với chị ấy phai nhạt dần, bởi vì tôi cảm thấy việc tôi thích chị ấy là một sỉ nhục với chị ấy.
Tâm sự nặng nề bước qua đó, Tô Nhược Thủy tiến lại hỏi tôi sao rồi, tôi nói không có gì, sau đó đề nghị đi đâu đó ăn cơm, hỏi cô ấy muốn đi đâu, cô ấy nói một nhà hàng đồ Trung, nên nhóm chúng tôi đã đến đó. Chọn xong món ăn, chúng tôi liền ngồi đó tán gẫu, sau khi gọi món xong, tôi rót cho Tô Quảng Hạ một ly rượu, mời anh ấy một ly trước, sau đó nói: “Anh, em muốn hỏi một chút, Thϊếp Sơn Kháo anh học từ ai thế?”
Tô Quảng Hạ nói: “Học từ một học giả già họ Trần.”
Họ Trần?
Tôi chợt thấy hơi thất vọng, cứ ngỡ anh ấy quen biết ông Nhĩ chứ, nhưng mà người ta họ Trần, tôi cũng họ Trần, trên đời nhiều việc trùng hợp thật.
Tô Quảng Hạ hỏi tôi sao biết chiêu anh ấy dùng là Thϊếp Sơn Kháo? Tôi kể lại chuyện về ông Nhĩ.
eyJpdiI6IlBubDJsays0TWlLS0RiT1gycEJ1Snc9PSIsInZhbHVlIjoid2U3U0F3XC81TTViWEx0NzMxUU5DNHNIR2p3QmxGZ0Y1Z2dEVmZNMVF1UFRVVStnUnVNWk9LYlYxeTNDKzZcLytXanN6QnN1XC8wR3JXUEFFcVRsS0RycklRS3I3VlMySFg0YWNVZTJhaVUxNFZVV1ZobU5lcGdpditqQUpoZ2QwQWs5Y1lUZzY1SXh0a1dvTUtPRVQ5WUN6Z096dEN4ZFVjalNGY0NJZjV0c25jd3FOTDBvZzN1ZWQ5ZHRUS0hnR2V0IiwibWFjIjoiYzdjNGY1YzhiY2E3ZGRjNWM0ZTAzYWM3ODhiMzQ0ZjliODRjYWY0NTIyNTFlOGZhOWY5ZTk1NzdjOTViYmRhOSJ9eyJpdiI6IllidUhZdlhVRnlselFtakdBd1wvbFZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkQwVms3QU5IZmVmVEtXKzNjVWRzWDZSVGxIYWszTVkwWXFyazZCdnNncXFjVGJsRFpqOUpuaG1Oa0lqWDIzazUiLCJtYWMiOiJhNzVmODAzMzBjMmZkYjUyM2Q3MDQ0ZTc1ZmYzNjFjZDEzNTAxZGZiZjVkNmY5NzJhNjg0ZGU5OGRhNGY4NTkyIn0=eyJpdiI6ImVQXC8rSjRPekUyRGxvT0lkRXI0NmJ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikhldk1SZ1JHSnRlSDlweXVId1M1d0ZabllZUis3bUduZERLUm9vbVFKXC90SmV0OWhqalZMY2RXbzFnMllcL0NBVnozWFFCemliQzhhWnd6cDZ6QUlQVXNYMFdRdUl4Y0J4Znd0T0xYOHJDd2xwQUk1R21mS0tXRVBXR0ZQWVBLNDUiLCJtYWMiOiI0ZTcyOTQxYmQwZWE3MTYzZWIwOWY5NTFiNWM3OTM4ZjlmMDc2MmZkZjdlMWRkNDMxNWEzNGE3NmRjMmU3NTExIn0=eyJpdiI6ImJpTVwvMEJaZmdaSEFLczNPRUd1YTJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlVBNG5xVjhQNTJOZjJJNGFEdGVra3Y3c0pOU0lXWnl3TzhWZEVEdGVhNWJjaVI3NzFlS3dVbTNlZmlpbWhjQVkiLCJtYWMiOiIxYmU3MGZmNDFjODk4MDQwMmVkZWNmZDEwMmQ4MGIzMmFiMDg4NGE3MTk2MTQ5ZmZlMzAyNDg4ZTRjNDFiMTZlIn0=eyJpdiI6IitOdGMxR21SODlQRXFGWVVqeWUzOXc9PSIsInZhbHVlIjoiSUxzYmhOZ0UweXp3dFMwNkJRQU5xTTNXUkRNa1oyTFwvWXhrOFpxTklEakxSelE5UnI2aE1iQndoRk85djY2N2hWdHBBeUlBXC9ESVNKS0JCa29UWHo5b2ZWc2NsNUxtSWpvUEZ0bWE0d2JZaXlmSjFYVmErR0s3Y2ZSU1UyZ1RGYmJURWNWYWl0aExtdVhPTmdEdWZHeHVqQ3lqcm1jcXk2aGtRTStpeEZaRFQzSDFRUytFUzZoQlp6aitBb1wvVG82IiwibWFjIjoiMzc4MTJhY2RlN2I3Mzc3NmQwYWUyYzk4M2QyMzc2ODU0ODk3ODU2N2E1ZmFjZGJkMGFiMGEyYzczNTY0N2M0ZSJ9eyJpdiI6ImQ3NEZrXC9zVG5QOVlWQzhyajAzVGdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilg1Q0dkMXFoU003TVwvVE5kQzlicmpNKzRsNDI0a1hjMVkyTHVpZTdla3pBcEdUQUtUYjdGa1JYdkhxYkpDZGdBIiwibWFjIjoiOTE2Y2UwYzllNWM3ZGVjZDVjODAyYjUyM2RjOTM1MjU1ZGYxYjZhNzE4MTM0MTU4ZjVkODNlNTk4ZDNjNzcwNSJ9eyJpdiI6IlFZVWplb2ZzSndpeUtWRWNCR2hcL2NnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IngxVkdQYUVEbkNrcCtsYkhQeHNIRDluYUdUcGxJUzNtaGtERHFUbSt3VE1OU2lIMWxPQUJjVTFnNHg3OHpWNkgzbUJGbHV3dzlTcFdrUERKUTY1R0VoR0p3S0hwVlFqaG1GaXVvUTZxUnNnXC9GeUx0eWIrVk5RVlQyaHR6NVAydzNoWkNMaWlYcFdGXC9ISVlsS2JHRnZoajFhZUJJOVNpc2ZlUW5LZElrY2dnVlpNbHJRcWMrNzJVN0JqN0pFWWhKSzVmeng5Szk4OVFEN0tzM1pmVU5KXC9QWEFOSGNtSmx4eUxzNjZxMDlhNFVYQkJ2ODhwdncyODFxWFBmbnFnb1wvSUNNbE9IV3ZDSEdBU0VOTjN3OVVhaURtMGl0MEVuTTh2ZHd4UFlvRXBUd2Z4ZFd1RGJMRzlvbEk2VkgyQnVTVGJNdlZ5YUx6Z0xBdVE0c3A4OERBZlowQTBDbGJtUlZieHl1ZzUxSHRHSFNkXC9RRHAweGVFU3RjTWdDZTVRTktta3N1VVlMOTg0SFwvNWtLMXhVaEtEcGlYYVhuTXg5T2RpSG53OUV4d2JTaTl2M0g0S3FvMDRSazc2dHA5TlNnbW1LVVVMXC9yd1FkZHF4XC9VbDI2V0pZRmszWjJPblJyelRCZlhCaGFOQmZyd3c9IiwibWFjIjoiZTViZWQ5YzQ1M2RiZTg5NDhiZTZjN2RmZDYzMGMwMzQ4ZGQxZTU1NGI1ZmFjMjllZDg0MWYzMDlmOTViOGFjNyJ9eyJpdiI6ImFtV0ZvXC8rVlpiVVh6OXp3eGRjSU53PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFQeCtzTFdZMVViS2hvOENkanRQNkhMSUVtakZueHdjK01Tb21VSHdwaCtydmtUVjJMbGE2VnpCVkFYWXN2a1kiLCJtYWMiOiI1MmQ2YmJjMDkxZjFjZTQ2YTIxNDMwNWUxODVhMjNmMTg4NGFhZjExMGZhZjQ4MTRhYzIwMDEzMGUyMGViNTk4In0=eyJpdiI6IlpTcFhLaWlzTkFIN0RZS04xKzd1VGc9PSIsInZhbHVlIjoiUjhibUJUbWtTTmlXR2NIR3hLaWJ6bjVvb2JNUFZTT1dLcE1PRVdPaW9cL0NabTZsNmljbFU1YVNXbFZSZitGclAxRUczdllRTWhuSmJsTk5mNjl6WENBTGl0cVJINlg3QlNDSUV4c3NqUlpZVjRCdXowdUZFSU53RXd0bE9pbHdhWkQ0TmQ1SW50TldlYjI0Y2lxZnhjWHJ3aE9US0VScXFnNmRteEI4ZzYycDM2XC9BVGd6NDBQQnYzTVlOMEo0SjExbk5pdDJFeGFMK1A4Z09oYmw2clg1Z0hualMzVTBLTjc3czNaUmo2Q2ZERml4QlBGRmhxdzNIXC9kaFwvdjJcL2k3NkRFeVNQUWZQR1FxTXFSR3IxVmZVekU5UGJuWGNJT25ZVWthOFJqMk1nWVU5Sjlkd0xma2pURVA2ZmczQXVQdWZSemtDTWI0RVQySER6VVdKRGZLc3phbEJ0aUhqY2ViUENRRHBSaGd5XC9pd1pLNERWQzBRQUU2Qnp1REZGeEJhU0pTcUdKS1djaEt5WnAxS0NxNGU0XC9sYkNudnZ1TG92am9ZK3d2K0FGN085MStnSmxqY2x5S2tqVCt2RVZGbE5YOG9wRXI0SHFxc1czNHNlV3pvR2FYZkpiUEJvdm9IYm1qT0FWc0tcLzhuem95VjVRdGhrXC9zczNoa2tJUjVMXC9IeEI1U0JZUTA4bFwvNFUzWUoxeU9sWmpSVzFPUUZGbkdDc0lZTWs2ak9UUmp1NWh2OE5FVzJraWRlRUlCNkRxbjUzMWxjczgrVTMxZjM5WkdUbTh6VGxRPT0iLCJtYWMiOiJjMmQ4MmI3MzllODJjMGIyYzEyN2YxNWI3ZmIwYjAwM2VjZGY0NjVjYjYzNmE3YzY0OGFiMGNjMGY2ZTMwYmY5In0=eyJpdiI6ImcrQUxcL0lCV1ZsQjA1N08yT2FiTWd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdMNFU4QW1EOVZYdXZCdnIzbEZ0VE9NUHVJMjlrbWxoUVQ0TGtmamFibUVJTUFxTnljMkNMeXpQdCtueXR4MzEiLCJtYWMiOiI2ZWY4Y2RiMWMzNzgzZDcwYzFjMDI1Y2Q3MGQ3MTJhZWViOWE3OGI0MTY2ZDI4YjA0NjVlYTEzYWMyMmRhNjEzIn0=