Tống Giai Âm nói muốn tặng cho tôi một món quà lớn, tôi vô cùng mong đợi, hỏi cô ấy là món quà gì vậy? Có phải đã giải quyết xong việc rồi hay không?
Cô ấy trả lời tôi: "Cứ lên lầu thì sẽ biết…"
Chỉ một câu đã khiến cho tôi bỗng nhiên hưng phấn tột độ, tôi ngẩng đầu nhìn nhìn nhà mình, trong đầu có một ý nghĩ điên rồ, đó là có thể cô ấy đã đến đây rồi! Bằng không, làm sao cô ấy biết được tôi đang đứng ở dưới lầu? Nghĩ đến đây, tôi như được tiêm chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vội vàng vào thang máy.
Thẩm Nặc Ngôn khó hiểu hỏi tôi sao mà hưng phấn quá vậy? Tôi nói người độc thân như anh ta sẽ không hiểu được đâu, nhưng khi đã vào trong thang máy, tôi chợt nghĩ đến, nếu Tống Giai Âm thật sự ở trên lầu, vậy thì chẳng phải cô ấy và Tô Nhược Thủy đang ở cạnh nhau sao? Hai người phụ nữ chạm mặt nhau lẽ nào lại không cảm thấy có chút kì cục? Nghĩ vậy, trong lòng tôi dâng lên một loại cảm giác là lạ, ngay lúc này tôi không biết là bản thân chờ mong nhiều hơn, hay là lo lắng nhiều hơn nữa.
Hơn nữa Tống Giai Âm rất cứng cỏi, nếu như cô ấy thật sự đến tìm Tô Nhược Thủy, thì liệu cô ấy có đuổi người đi không? Ý nghĩ này khiến cho tôi sợ đến mức cả người toát đầy mồ hôi lạnh, cửa thang máy vừa mở, tôi lập tức xông ra ngoài, Thẩm Nặc Ngôn ở phía sau hỏi tôi làm gì mà vội dữ vậy? Tôi lại nói người độc thân sẽ không hiểu được đâu. Anh ta chửi thề "đậu", vừa đi theo sau tôi vừa nói muốn đánh chết tôi.
Sau khi tôi vội vàng mở cửa ra, đập vào đôi mắt lại là một hình ảnh khiến tôi vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy có một người đàn ông mặc âu phục thẳng thớm đứng ở chỗ sô pha trong phòng khách, vươn tay xoa đầu Tô Nhược Thủy, ánh mắt vô cùng yêu thương. Còn Tống Giai Âm thì chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Tôi đơ toàn tập. Người đàn ông này là ai? Anh ấy là niềm vui bất ngờ mà Tống Giai Âm muốn tặng cho tôi sao?
Advertisement
Không đợi tôi kịp phản ứng được thì Tô Nhược Thủy đã chạy qua kéo lấy cánh tay của tôi, cười với người đàn ông kia nói: "Anh, đây là Trần Danh, bạn trai của em. Danh, đây là anh trai của chị."
Người đàn ông ở đối diện, trông anh ấy ít nhất cũng cao hai mét hai, đứng đó trông như một ngọn núi, việc này cũng không phải là trọng tâm, trọng tâm là lúc anh ấy nhìn người khác, đối mắt ấy rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng lại khiến người ta lạnh run, lạnh đến mức tôi rùng mình. Người đàn ông đó cúi xuống nhìn tôi. Lúc mà đôi mắt ấy dừng lại trên người tôi, không biết là vui hay giận, nhưng mà tôi có thể cảm giác được sự bất mãn của anh ấy, sau đó, anh ấy bước tới chỗ tôi, xách tôi lên giống như là đang xách một con gà con, chau mày hỏi: "Đây là người đàn ông mà em chọn sao?"
Trong ánh mắt của anh ấy rốt cuộc cũng lộ rõ sự khinh miệt, tôi lúng túng gọi một tiếng "anh", Tô Nhược Thủy ở bên cạnh cười khanh khách, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nói: "Đúng vậy, cậu ấy đối xử với em rất tốt, anh không cảm thấy cậu ấy rất tốt sao?"
Người đàn ông đó đột nhiên nhe răng ngây ngô, gương mặt vốn đang cực kì nghiêm túc đột nhiên trở nên vô cùng thật thà phúc hậu, nhưng mà lời nói ra thì không có ‘phúc hậu’ một chút nào, anh ấy nói: "Không cảm thấy, tong teo như một con gà con, một tên ăn bám đàn bà như này, làm sao có thể bảo vệ em gái anh được?"
Advertisement
Anh ấy nói xong, sau đó thả tôi xuống đất, nói: "Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Tô Quảng Hạ, Quảng Hạ trong ‘An đắc quảng hạ thiên vạn gian, đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan’." (Dịch nghĩa: Làm sao mới lấy được ngàn vạn ngôi nhà to lớn, cho những người ham học bần hàn có nơi che mưa chắn gió, khiến họ vui vẻ sống ở trong đo)
Tôi vội nói: "Chào anh, em tên là Trần Danh, Trần trong ‘nhĩ đông’, Danh trong ‘một đêm thành danh’." (Chữ Trần trong tiếng Trung được ghép bởi bộ ấp, và chữ đông, bộ ấp trong tiếng Trung còn được gọi là tả nhĩ đao, nhĩ đông là gọi tắt của tả nhĩ đao và chữ đông)
Nói xong, tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Nhược Thủy hỏi rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy.
Lúc này, người đàn ông đó đột nhiên nhìn ra phía sau tôi, giọng điệu nghiêm khắc gọi: "Thẩm Nặc Ngôn!"
Lòng tôi căng thẳng, thầm nghĩ anh ấy quen biết Thẩm Nặc Ngôn sao? Vừa xoay người đã thấy Thẩm Nặc Ngôn cong lưng, tư thế giống như đang muốn bỏ chạy, một cơn gió thoảng qua trước mặt, Tô Quảng Hạ bước ngang qua tôi, túm lấy Thẩm Nặc Ngôn cái một, bắt anh ta quay trở lại, sau đó cũng xách anh ta như xách gà con lôi vào trong phòng để anh ta ngồi xuống sofa.
Tôi lại ngây người, Thẩm Nặc Ngôn và anh ấy quen biết nhau? Lúc này gương mặt Thẩm Nặc Ngôn khổ sở nói: "Đại ca, bây giờ không phải ở trong quân đội, tôi cũng không phải là lính nữa, anh không có quyền bắt nạt tôi như vậy."
Nghe ra được ý của Thẩm Nặc Ngôn, Tô Quảng Hạ này thế mà lại là cấp trên của anh ta, nói như vậy nghĩa là thân phận của Tô Quảng Hạ hẳn là cũng không đơn giản. Nghĩ vậy, tôi nhìn sang Tô Nhược Thủy, thầm nghĩ cô ấy không phải mồ côi sao? Tại sao tự nhiên lòi đâu ra một người anh trai?
Lúc này, Tô Nhược Thủy nhỏ giọng nói với tôi, thật ra từ lúc cô ấy vừa mới tới Nam Kinh, thì đã có người tìm đến cô ấy, nói cô ấy có thể là con gái thất lạc nhiều năm của nhà họ Tô, hy vọng có thể lấy tóc của cô ấy về để xét nghiệm với tóc của bố cô ấy, tuy rằng cô ấy đã quen với cuộc sống không có người thân, nhưng mà trong lòng cũng rất khát khao có được người nhà, cho nên cũng muốn thử một lần xem sao, ai ngờ hôm nay Tô Quảng Hạ thật sự mang báo cáo xét nghiệm đến, báo cáo ghi rõ cô ấy chính là con gái của nhà họ Tô.
Nói tới đây, gương mặt của Tô Nhược Thủy tràn đầy hạnh phúc, ôm lấy cổ của tôi nói: "Danh, chị có người thân rồi."
Tôi thật lòng vui vẻ thay cô ấy, nhưng nghĩ đến tin nhắn kia của Tống Giai Âm. Tôi không khỏi có chút hoài nghi tính chân thật của sự việc này.
Tô Quảng Hạ thật sự là anh trai của Tô Nhược Thủy sao? Nếu như là thật, vậy tại sao đã nhiều năm như vậy mà bọn họ cũng chưa tìm được Tô Nhược Thủy, rồi bây giờ lại đột nhiên tìm đến đây? Hơn nữa, Tống Giai Âm nói muốn tặng cho tôi một món quà lớn, tám phần mười là chỉ chuyện này rồi. Nếu là quà do cô ấy tặng, vậy thì không lẽ Tô Quảng Hạ là do cô ấy cố ý sắp xếp đến bên cạnh tôi? Nói như vậy, không phải là Tô Nhược Thủy đã bị gạt rồi sao?
Nghĩ vậy, tôi nhìn Tô Nhược Thủy đang vui vẻ hớn hở trong lồng ngực tôi, không khỏi có chút không đành lòng, cho nên tôi quyết định tìm cơ hội hỏi Tô Quảng Hạ một chút.
Lúc này, tôi nghe thấy Tô Quảng Hạ nói với Thẩm Nặc Ngôn là anh ấy đến để thực hiện nhiệm vụ, tạm thời sẽ ở lại Nam Kinh, sống ở chỗ này.
Nói xong, Tô Quảng Hạ đột nhiên xoay mặt qua, hỏi tôi: "Trần Danh, cậu có thấy bất tiện không?"
Tôi lắc đầu nói đương nhiên là không. Nhưng trong lòng lại cảm thấy có chỗ là lạ, tôi ngửi thấy có mùi âm mưu ở đâu đây, nhưng không lâu sau thì tôi cũng biết là kì lạ ở chỗ nào rồi!
Tô Quảng Hạ rất vừa lòng đối với thái độ chắc như đinh đóng cột của tôi, sau đó, anh ấy chỉ ba phòng ngủ, nói: "Lúc nãy tôi đã xem rồi, chỗ này có ba phòng, cậu và em gái tôi mỗi người một phòng, tôi và Thẩm Nặc Ngôn một phòng."
Tôi chợt kinh ngạc đến nỗi muốn rớt luôn cái cằm, nhìn anh ấy, anh ấy nghiêm nghị hỏi tôi: "Sao? Có gì khó à?"
Đương nhiên là có vấn đề rồi! Trong lòng nói như vậy, nhưng ngoài miệng tôi chỉ có thể uất nghẹn mà nói không có, anh ấy gật đầu, nghiêm nghị nói: "Tôi đã hỏi Nhược Thủy, hai đứa còn chưa đăng ký kết hôn, tôi trông cậu cũng không phải người đứng đắn gì. Tôi cảnh cáo cậu, cậu dám động vào nó thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu."
Gương mặt của Tô Nhược Thủy ửng hồng, thẹn thùng vô cùng, nói: "Anh, anh nói cái gì vậy? Giữa người ta và Danh rất là trong sáng."
Cô ấy vừa nói vừa véo tôi, ý là cũng muốn tôi mở miệng giải thích, tôi đúng là khóc không ra nước mắt mà, thầm nghĩ tôi sống ở chỗ này là vì muốn sống một cuộc sống không trong sáng, nhưng mà bây giờ thì hay rồi, tự nhiên lòi ra một Tô Quảng Hạ, bỗng chốc chặn đường lui của tôi.
Thẩm Nặc Ngôn phun cả nước trong miệng ra, nói: "Đại ca, anh quá bảo thủ rồi đó. Thảo nào đã lâu như vậy mà anh cũng chưa tìm được cô gái nào!"
Anh ta nói xong, đầu lập tức bị đánh một cú, Tô Quảng Hạ nhìn tôi nói: "Đi, theo tôi đi mua chút đồ."
Tôi: "…"
Tôi hỏi anh ấy là tôi có thể từ chối không? Anh ấy vác luôn tôi đi ra ngoài cửa, tôi khóc không ra nước mắt, không khỏi nghĩ đến thằng cha này có phải là do Tống Giai Âm kêu tới để giám sát tôi hay không đây, muốn phòng ngừa tôi đánh mất sự trong trắng hả? Người phụ nữ yêu nghiệt đó, thật sự cũng có khả năng làm ra loại chuyện này lắm.
Tô Nhược Thủy đứng ở bên trong cánh cửa, điềm đạm đáng yêu nhìn tôi, nói: "Danh, anh ấy vừa tới, cậu dẫn anh ấy đi làm quen hoàn cảnh của Nam Kinh một chút đi, chị ở nhà làm đồ ăn chờ mọi người về ăn cơm."
Tô Nhược Thủy nói xong lập tức đóng cửa lại, Thẩm Nặc Ngôn tựa vào bức tường, cố nhịn cười, nhìn tôi thương hại, Tô Quảng Hạ lập tức thúc giục chúng tôi đi theo anh ấy nhanh lên, tôi rơi vào đường cùng, đành phải đi theo người ‘anh’ không mời mà tới này.
Sau khi vào thang máy, tôi vẫn không thể nhịn được, hỏi: "Anh, em có thể hỏi anh một vấn đề được không?"
Ai ngờ, Tô Quảng Hạ giống như là biết tôi muốn hỏi cái gì, anh ấy nói: "Nhà họ Tô ở thủ đô là một gia tộc trăm năm vinh hiển. Từ lâu đã qua lại thân thiết với nhà họ Tống, còn nữa, Nhược Thủy đúng thật là em gái của tôi, nếu không có cô Tống giúp đỡ thì chúng tôi đã không tìm được nó, cho nên vì báo đáp ân tình của cô ấy. Tôi phải tới Nam Kinh ở một thời gian, trợ giúp cậu, giám sát cậu."
Nghe vậy, trong lòng tôi hiểu rõ, đồng thời cũng rất khâm phục Tống Giai Âm, thầm nghĩ nhà họ Tô lâu như vậy cũng không tìm được con gái. Mà Tống Giai Âm chỉ có đến Nam Kinh mấy lần là đã có thể giúp nhà họ Tô giải quyết xong chuyện này, hơn nữa còn tìm đến cho tôi một ‘trợ thủ’ như Tô Quảng Hạ, cô ấy đúng là đã suy nghĩ cho tôi rất nhiều.
Ngoài ra, Tô Quảng Hạ còn là người thân thật sự của Tô Nhược Thủy, như vậy thì tôi cũng an tâm hơn, bởi vì tôi biết rõ cái cảm giác khát khao muốn có được tình thân là như thế nào, cho nên tôi không muốn một người ngây thơ như cô ấy lại bị lừa gạt và tổn thương về chuyện này.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi hỏi: "Anh, Giai Âm còn nói cái gì nữa không?"
Tô Quảng Hạ đột nhiên quay sang nhìn tôi, ánh mắt khiến tôi áp lực vô cùng, tôi nuốt xuống một ngụm nước miếng, thầm nghĩ tôi cũng thật ngốc, tại sao lại đi hỏi anh ấy chuyện về một người phụ nữ khác kia chứ? Ngay sau đó, Tô Quảng Hạ đã nói một câu khiến tôi muốn hộc máu, anh ấy nói: "Cô Tống bảo tôi phải thao luyện cho cậu thật ác, làm cho cậu mệt đến mức một khi đã leo lên giường thì chỉ muốn lập tức đi ngủ là được."
Tôi: "…"
Thẩm Nặc Ngôn đứng ở bên cạnh cười suиɠ sướиɠ trên nỗi đau của người khác. Sau khi cửa thang máy mở, Tô Quảng Hạ bước ra ngoài, tôi mặt ủ mày chau đi ra, Thẩm Nặc Ngôn ở phía sau lại còn nói lời châm chọc khiến tôi muốn hộc máu, anh ta nói: "Anh Danh, phiền não của anh, người độc thân như tôi quả thật là không thể hiểu được."
Tôi ném cho anh ta một ánh mắt như dao cau, nói: "Thẩm Nặc Ngôn, tôi nguyền rủa anh cả đời tìm không được vợ, chơi với ‘cô gái năm ngón’ đến già."
Thẩm Nặc Ngôn ngây thơ hỏi tôi: "Cô gái năm ngón là ai vậy?"
Tôi giơ năm ngón tay quơ quơ ở trước mặt anh ta, nói: "Là thứ vũ khí thần kỳ này của anh đây nè."
Thẩm Nặc Ngôn chửi thề ‘đậu’, chúng tôi liếc nhau, rồi bỗng bật cười ha ha.
Ra bên ngoài, gió lạnh quất vào mặt, nhưng tôi lại không cảm thấy lạnh một chút nào, trong lòng còn cảm thấy thoải mái đến khó tả, tôi đã quên mất là bao lâu rồi mình không được thoải mái mà cười to như vậy.
Nhìn vào nơi xa xăm, tôi khẽ khàng nỉ non: "Giai Âm, cám ơn cô."
Tôi dẫn Tô Quảng Hạ đi đến siêu thị mua một đống đồ dùng sinh hoạt, sau khi ra khỏi siêu thị, thì trời cũng đã tối rồi, chúng tôi lái xe chạy nhanh về nhà, trên đường đi, lúc đi ngang qua một nhà hàng món Âu nổi tiếng, tôi đột nhiên nhìn thấy một nam một nữ từ trên một chiếc xe sang đi xuống, người đàn ông thì tôi không biết, nhưng người phụ nữ kia tôi rất là quen thuộc, đó là Bào Văn.