Tôi không thể ngờ được, rõ ràng tôi đang kiểm soát tình hình cuối cùng lại bị Diệp Phong chơi ngược lại.
Sơn Bào lao vào ông già, Tôn Nam Bắc thì đẩy ông ta ra, tôi loạng choạng lùi lại nhiều bước, ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc.
Cứ tưởng ông lão sẽ bị Sơn Bào cắn chặt lôi ra sau, ai ngờ, Liễu Vệ vẫn đứng gần đó đột nhiên lao vào Sơn Bào, trong tay còn cầm một sợi dây, hắn quăng mạnh, cổ Sơn Bào bỗng bị thít chặt.
Kẻ tiểu nhân gió chiều nào theo chiều ấy này!
Tôi hét lên "Sơn Bào", vừa định xông lên thì Tôn Nam Bắc lại đẩy tôi một cái, bảo tôi đi mau, đồng thời, ông già đã cầm con dao lao đến tôi lần nữa, ông ta đấm vào cằm Tôn Nam Bắc, sau đó đạp một phát vào bụng dưới của anh ấy, đá ngã anh ấy ngã xuống đất.
Tôn Nam Bắc vừa ngã, thì ông lão lao về phía tôi. Tôi vội tránh sang bên, con dao trong tay ông ta sượt qua má tôi rạch một vết lên tường, tôi tranh thủ đấm vào mặt ông ta, mặt ông ta tránh sang bên, tôi buông lỏng nắm đấm, vung rất nhiều vôi sống ra, vôi sống đập thẳng vào mắt ông lão. Ông ta vội nhắm mắt, liên tục lùi về sau, tôi tranh thủ lao về phía chiếc xe, Đoàn Thanh Hồ đến giờ vẫn chưa ra, chắc chắn có chuyện rồi, tôi phải đi cứu chị ấy!
Chân bị người ta gạt, tôi lảo đảo đổ về phía trước, nhếch nhác ngã xuống đất, sau đó, ông lão cầm dao lao vào tôi, khi con dao sắp đâm vào tim tôi, thì một cánh tay chắn ngang, cứ thế chắn một nhát dao cho tôi, nói thì chậm mà lúc diễn ra thì nhanh, người đến chính là Thẩm Nặc Ngôn. Chỉ thấy Thẩm Nặc Ngôn ngậm điếu thuốc, khuôn mặt tuấn tú xẹt qua nét độc ác, cánh tay bị đâm một nhát, mà anh ta chẳng hề cau mày, một tay khác cầm viên gạch đập ông lão.
Advertisement
Ông lão ngã ra sau theo phản xạ, ai ngờ Tôn Nam Bắc đã cầm gạch đợi sẵn, đập vào gáy ông ta. Cơ thể ông lão chao đảo, vừa định xoay người tấn công Tôn Nam Bắc, Thẩm Nặc Ngôn đã đập mạnh một cái nữa lên đầu ông ta, ông lão ngã thẳng cẳng xuống đất, Thẩm Nặc Ngôn và Tôn Nam Bắc cầm gạch đập vào nhau, hai người vui vẻ nói: "Thành công."
Thấy cảnh này, tôi yên tâm, sau đó bò dậy lao về phía chiếc xe, lúc đi ngang qua Liễu Vệ, tôi đạp hắn ngã xuống đất, sau đó, Sơn Bào lao vào hắn như bị điên, tiếp nữa, cả con đường vang lên tiếng kêu la thảm thiết của Liễu Vệ, Tôn Nam Bắc kịp thời bịt miệng hắn lại.
Tôi lạnh lùng nhìn cảnh này, nhanh chóng đến chỗ xe. Lúc này cửa bị Đoàn Thanh Hồ kéo ra, đập vào mắt là vệt hồng trên cổ chị ấy, tôi vội vàng hét "chị", hỏi chị ấy không sao chứ? Chị ấy lắc đầu, nhìn về phía sau một cái, tôi nhìn theo ánh mắt chị ấy, chỉ thấy Diệp Phong nằm bò ra đó như một con chó chết, đầu be bét máu.
Tôi thở phào, xem ra máu trên người Đoàn Thanh Hồ là của anh ta, tôi nhìn vào xe, phát hiện bên trong không có gì bất thường, nhớ đến việc Đoàn Thanh Hồ ở trong đó rất lâu, không kìm được mà hoài nghi Diệp Phong có phải liều chết không buông chị ấy ra, người đàn ông này, anh ta dùng cả mạng mình để cược chỉ vì muốn gϊếŧ tôi? Anh ta hận tôi vậy sao?"
Advertisement
Đoàn Thanh Hồ xoay người thản nhiên nói: "Đi thôi."
Tôi gật đầu, nghe thấy tiếng cười khẽ, nhìn Diệp Phong, chỉ thấy anh ta nằm bò ở đó, rõ ràng mặt toàn máu nhưng vẫn đang cười, phải nói là nụ cười này khá đáng sợ. Tôi hỏi anh ta cười gì? Anh ta khàn giọng nói: "Đoàn Thanh Hồ, em biết một năm không tìm được em, tôi sống thế nào không? Tôi đã tìm hết các thành phố, đến thủ đô sầm uất nhất, đến vùng núi hẻo lánh, đến tất cả những nơi em có thể đi, cuối cùng tôi chấp nhận số phận, tôi tưởng em không còn nữa rồi, sau đó tôi bắt đầu sống mơ mơ màng màng, tôi sợ tỉnh táo, sợ nhớ lại tin em chết, tôi yêu em như vậy, còn em thì sao? Sao em lại tàn nhẫn thế chứ?"
Đoàn Thanh Hồ hơi cau mày, suy cho cùng chị ấy không phải người có trái tim sắt đá, nhìn một người đàn ông trả giá nhiều như vậy vì mình, trong lòng chắc chắn cũng rung động, chị ấy thở dài, bình tĩnh nói: "Anh yêu nhầm người rồi, là lỗi của tôi, cũng là lỗi của anh."
Diệp Phong giật mình. Hai tay bấu chặt chiếc ghế da thật, nâng mắt lên nhìn tôi, hỏi: "Em không yêu tôi, vậy em yêu cậu ta sao?"
Tim tôi giật thót, không kìm được mà hồi hộp nhìn Đoàn Thanh Hồ, vì tôi rất muốn nghe chị ấy trả lời câu hỏi này, dù tôi đã bị từ chối rồi.
Đoàn Thanh Hồ hít thở sâu, nhìn nơi xa xăm, chị ấy nói: "Tôi không định yêu thêm ai nữa, Trần Danh chỉ là người nhà của tôi, tôi không có suy nghĩ gì khác với cậu ấy, cậu ấy cũng yêu người khác."
Nghe đến đây, tim tôi dâng lên vô vàn nỗi thất vọng, tôi nhìn chị ấy. Chị ấy lại không nhìn tôi mà buồn bã nói: "Yêu một người quá mệt mỏi, tôi sẽ không cho mình cơ hội mệt mỏi nữa, Diệp Phong, anh rất xuất sắc, có rất nhiều cô gái thích anh, đừng lãng phí thời gian và sức lực trên người tôi nữa, tôi không đáng."
Chị ấy nói xong thì bỏ đi, tôi nhìn Diệp Phong, cũng quay người định đi, anh ta lại bảo tôi khoan đã.
Tôi xoay người nhìn anh ta, anh ta nâng mắt nhìn tôi, cố gắng bò dậy, dựa vào ghế, nói: "Cho tôi điếu thuốc."
Thẩm Nặc Ngôn và Tôn Nam Bắc đứng sau tôi, đều nhắc tôi cẩn thận, tôi lắc đầu nói không sao, sau đó đưa cho Diệp Phong một điếu thuốc, còn châm cho anh ta, anh ta rít mạnh một hơi, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn tôi. Chất chứa trong mắt là sự giễu cợt, lạnh lùng, anh ta nói: "Thực ra cậu còn đáng thương hơn tôi."
Tôi không nói gì, anh ta nói: "Cô ấy ít nhất cũng nói rõ không cho tôi hi vọng, nhưng lại đối xử vô cùng tốt với cậu, thế thì sao? Cậu vẫn tưởng mình có được cô ấy, nhưng vĩnh viễn cũng không có được, vì trong lòng cô ấy mãi chứa đựng một người khác, đó là cái gai nhọn cắm rễ trong tim cô ấy, cậu không nhổ ra được, tôi cũng không."
Lời này chạm vào tâm khảm tôi, tôi thấy tim mình đau đớn từng cơn, nhưng tôi vẫn giả vờ không thèm quan tâm nói: "Nhưng chị ấy ở bên tôi, thế là đủ rồi."
Diệp Phong cười khẩy, nhìn tôi nói: "Đủ rồi? Chúng ta đều là đàn ông, đủ hay không tôi và cậu đều tự hiểu rõ."
Trong ánh mắt giễu cợt của anh ta, tim tôi như bùng lên cảm giác nhục nhã, tôi nghiến răng nghiến lợi nói với anh ta: "Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì tôi đi đây."
Diệp Phong hút một hơi thuốc, thản nhiên nói: "Người đàn ông hợp tác với tôi, là đại ca sau lưng Tô Nhược Thủy, cụ thể gia cảnh thế nào tôi không biết, tôi chỉ biết hắn hình như biết rất nhiều việc, lần hợp tác này, là hắn chủ động tìm tôi, hắn nói chỉ cần tôi giúp hắn lấy được con chó kia, thì hắn có thể gây ra hiểu nhầm, khiến càng nhiều người giỏi đối phó với cậu."
Tôi không ngờ người hợp tác với Diệp Phong lại là đại ca đứng sau Tô Nhược Thủy, thằng này đúng là bám dai như đỉa. Chắc hẳn lần này Tô Nhược Thủy về, chính là để hỗ trợ Diệp Phong. Tôi chợt nghĩ, nếu tối nay tôi không phát hiện thiết bị nghe trộm thì sau khi đến Bản Sắc, luôn ở bên cạnh Tô Nhược Thủy, thì tối nay rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?
Nếu như vậy, chắc chắn mỗi một hành động của tôi đều nằm trong sự khống chế của Diệp Phong, dù có Thẩm Nặc Ngôn giúp tôi thì tôi cũng không thể cứu vãn tình hình tối nay.
Nghĩ đến đây, tôi đã thấy lạnh sống lưng, chỉ chút nữa thôi, một chút nữa thôi, tôi có lẽ đã rơi vào cảnh muôn đời muôn kiếp không thể vực dậy nổi. Tôi nghĩ, đại ca kia đã biết bí mật giữa Sơn Bào và bố tôi, hắn muốn để Sơn Bào bị bại lộ, sau đó kéo kẻ thù của bố tôi đến đối phó với tôi, tôi nghĩ kẻ thù này chắc chắn rất giỏi, chính là kiểu nếu hắn muốn đối phó với tôi thì tôi làm gì cũng không trở mình được, đến lúc đó, người sau lưng tôi vì cái mạng nhỏ của tôi nên chắc chắn sẽ xuất hiện, như vậy thì đại ca sẽ được như mong muốn.
Đây đó là kế sách liên kết chặt chẽ, Dù không thành công nhưng chỉ nghĩ thôi tôi cũng thấy kinh hoàng.
Tôi hỏi: "Với năng lực của anh, cần dựa vào người khác đối phó tôi? Nói thật, làm vậy không giống tính cách tự phụ của anh."
Diệp Phong cười lạnh lùng, nói: "Tôi chỉ muốn nhìn cậu rơi vào cảnh không gượng dậy nổi, sau đó đưa tay ra kéo cậu lên, để người phụ nữ lạnh lùng kia cảm động. Không hứa gả cho tôi thì ít nhất cũng không từ chối tôi."
Nghe thấy thế, tôi sững sờ, tôi nhìn Diệp Phong, lúc này gương mặt đẹp trai nhuốm máu của anh ta toàn là cô đơn, tôi muốn chửi anh ta điên rồi, nhưng đồng thời lại thấy nể phục anh ta. Vì tình cảm sâu đậm của anh ta đối với Đoàn Thanh Hồ khiến tôi cũng phải cảm động, nhưng tôi sẽ không vì thế mà đồng cảm với anh ta, tình yêu nếu khiên cưỡng thì sẽ không còn tinh khiết nữa.
Tôi nói cảm ơn anh ta bằng lòng nói cho tôi những việc này, sau đó xoay người đi, ở phía sau, Diệp Phong nói: "Tôi sẽ không bỏ cuộc, nếu cô ấy không yêu tôi, tôi sẽ khiến cô ấy hận tôi, nên lần sau, tôi sẽ không cho cậu cơ hội trở mình, Trần Danh, lần sau, tôi muốn cậu chết. Mạng của cậu, Đoàn Thanh Hồ, cả hai tôi đều muốn."
Đồ điên!
Tôi xoay người nhìn anh ta, trịch thượng nói: "Vậy anh cố lên, đừng bỏ cuộc dễ dàng, tôi sẽ cho anh biết, mạng của tôi anh không lấy được đâu. Chị tôi, cuối cùng cũng sẽ chỉ thuộc về mình tôi."
Nói xong tôi sải bước bỏ đi.
Trong lòng Đoàn Thanh Hồ có cái gai? Nhổ ra là được, cùng lắm thì dính chút thịt, một chút máu, không sao, tôi sẽ đau cùng chị ấy, cơn đau qua đi tôi sẽ tặng chị ấy tất cả ngọt ngào.
Tôi sẽ khiến những kẻ thèm thuồng chị ấy biết, tôi không có xuất thân cao quý như họ, không có học lực ưu tú như họ, nhưng một kẻ bò lên từ bùn lầy như tôi, có thể nuôi dưỡng bông hoa tươi xinh đẹp động lòng người là chị ấy.
Ngoài tôi ra, ai cũng không được!
Khi tôi đi qua Liễu Vệ, hắn thở gấp xin tôi cứu hắn, còn Sơn Bào thì nhìn hắn đầy sát khí, miệng còn nhai một miếng thịt, máu tươi chảy ra từ hàm răng sắc lẻm của nó.
Tôi nhìn Liễu Vệ, lúc này hai chân hắn đã bị cắn đến mức máu me be bét, đừng nói thịt, đến cả một ít xương cũng bị cắn nát rồi.
Nhìn cảnh này, tôi hoảng sợ, đây là lần thứ hai tôi thấy Sơn Bào phát điên rồi, rõ ràng, hành động của Liễu Vệ trước đó đã khiến nó hoàn toàn phẫn nộ.
Tôn Nam Bắc bịt mắt, nói: "Anh Danh, con chó này của anh mạnh quá."
Tôi vỗ Sơn Bào, Sơn Bào đột nhiên quay đầu trừng tôi, ánh mắt này khiến tôi kinh ngạc, nhưng không lâu sau nó lại cọ vào người tôi, có vẻ đã trở lại trạng thái ban đầu. Tôi đau lòng xoa đầu nó, cười nói: "Sơn Bào, không được liếm tao, người tao hôi rình."
Cứ thế, tôi dẫn Sơn Bào, Tôn Nam Bắc và Thẩm Nặc Ngôn lên xe, Thẩm Nặc Ngôn bị thương, nên tôi bảo Tôn Nam Bắc làm tài xế.
Nhìn cánh tay chảy máu ào ào của Thẩm Nặc Ngôn, nhớ lại khoảnh khắc anh ta cứu tôi, tôi nói: "Thẩm Nặc Ngôn, hôm nay cảm ơn nhé."
Thẩm Nặc Ngôn cười ha ha: "Ông chủ Trần, đại ân không nói cảm ơn."
Tôi cười nói: "Đừng gọi tôi "ông chủ Trần", gọi tên là được. Anh nói đúng, đại ân không nói cảm ơn, anh muốn gì, nói thẳng với tôi."
Thẩm Nặc Ngôn cười hì hì nói: "Vậy tôi nói nhé, yêu cầu của tôi rất đơn giản, chính là làm vệ sĩ cho anh - Trần Danh."