Sau khi Sơn Bào đi tới, mắt người đàn ông kia nhìn nó như phát sáng, cứ như nó là người tình trong mộng của hắn.
Lúc này anh Đậu thất vọng đến trước mặt tôi, áy náy nói xin lỗi, nói giờ anh ấy thực sự không giúp gì được cho tôi cả, chỉ là gánh nặng của tôi. Dáng vẻ tự ti này của anh ấy khiến tôi rất khó chịu, rõ ràng tôi khiến anh ấy mất tất cả, rõ ràng là tôi nợ anh ấy rất nhiều, rõ ràng là tôi kéo anh ấy vào nguy hiểm, anh ấy lại liên tục tự trách.
Tôi khoác vai anh ấy, nói: "Còn nói thế với em, thì em sẽ không coi anh là anh em nữa đâu đấy."
Anh Đậu nghe thấy thế thì mỉm cười, mặt vẫn rất áy náy, tôi nói nhỏ bảo anh ấy đừng lo, người đó không dẫn Sơn Bào đi được đâu, tôi đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc bên ngoài rồi.
Nói đến đây, tôi nhìn người đàn ông bỉ ổi đang đắc chí kia, hỏi: "Anh này, tôi đã giao chó cho anh rồi, anh có thể cho tôi biết anh cần con chó này làm gì? Còn nữa, nghe giọng anh hình như không phải người bản địa, mà giống giọng thủ đô, chắc không phải anh định dẫn con chó này đến thủ đô đấy chứ?"
Người đàn ông bỉ ổi kia hỏi tôi: "Muốn moi tin từ tao? Tao cho mày biết, đừng có mơ! Còn nữa, tao khuyên mày một câu, nếu mày dám bảo người mai phục tao ở bên ngoài, ngày mai tao có thể khiến mày biến mất khỏi thành phố này."
Tâm trạng tôi trùng hẳn, nghĩ bụng gã đàn ông bỉ ổi chết tiệt này thế mà lại nhìn thấu mọi kế hoạch của tôi, hơn nữa nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hắn, chẳng lẽ lai lịch của hắn không tầm thường?
Advertisement
Không đợi tôi hiểu rõ, người đàn ông đó đã nghênh ngang đi ra cửa trước vòng vây của bao nhiêu người, thấy bộ dáng của hắn, tôi lại hơi do dự. Tôi của hiện tại vẫn không thể gây thù chuốc oán quá nhiều, nếu gã này là nhân vật máu mặt ở thủ đô, thì chẳng phải tôi đang tự tìm đường chết sao? Nhưng nếu không ra tay, chẳng lẽ tôi phải trơ mắt nhìn Sơn Bào bị dẫn đi? Còn nữa, không bắt hắn, tôi moi tin từ hắn thế nào?
Tôi vô dùng do dự, đúng lúc này, di động tôi nhận được một tin nhắn đa phương tiện, lúc nhìn thấy bức ảnh trong tin nhắn, tôi khá là kinh ngạc, sau đó là bực bội, mẹ nó thì ra tôi bị chơi khăm rồi!
Trong ảnh có hai người, một người là người đàn ông vừa nãy, còn một người là kẻ thù cũ của tôi, cũng chính là Diệp Phong, tình địch của tôi. Trong ảnh, mặt mũi Diệp Phong nghiêm túc, người đàn ông này thì lại vô cùng lễ phép, hai người có vẻ đang nói gì đó, trong tay người đàn ông còn cầm một bức ảnh, tôi phóng to lên xem, có thể thấy trong ảnh là một con chó.
Mặc dù không nhìn rõ con chó này trông thế nào, nhưng tôi biết nó chắc chắn là Sơn Bào.
Advertisement
Đệch, tôi còn tưởng người này là một nhân vật có gia thế hoành tráng ở thủ đô, thì ra chỉ là một thằng khốn cao mượn oai hùm, thằng bụi đời này diễn có tâm thật, giọng giống y như người thủ đô, đặc sệt giọng thủ đô. Nghĩ đến đây, tôi tức không chịu được, vốn định xông qua tóm người đàn ông kia ngay lập tức, nhưng tôi vẫn nhịn được, vì tôi muốn nhân cơ hội này thăm dò Thẩm Nặc Ngôn, không thể làm hỏng kế hoạch của tôi vì người đàn ông này được. Nếu lát nữa Thẩm Nặc Ngôn giúp hắn chơi tôi, thì thằng nhóc đột nhiên xuất hiện này chính là người của Diệp Phong, thế thì giỏi thật.
Đoàn Thanh Hồ lúc này cũng thấy ảnh, cau mày trầm giọng nói: "Sao lại là anh ta?"
Tôi nói đúng đó, em cũng không ngờ. Từ khi em quay lại Nam Kinh, Diệp Phong vẫn luôn án binh bất động, em biết anh ta chắc chắn đang chuẩn bị trò hay, không ngờ anh ta lại nhắm vào Sơn Bào, anh ta muốn làm gì? Lấy Sơn Bào uy hϊếp tôi? Không, thế còn không bằng dùng anh Đậu để uy hϊếp tôi, nếu không phải, thì anh ta muốn Sơn Bào làm gì? Chẳng lẽ anh ta đã biết bí mật về Sơn Bào, nhưng dù có biết thì anh ta có thể làm gì chứ?
Đang nghĩ ngợi, anh Đậu hơi lo lắng hỏi tôi: "Trần Danh, ai gửi tin nhắn cho cậu thế?"
Tôi xoay mặt qua nhìn anh ấy, thấy mặt anh ấy trắng bệch, tự nhiên thấy kì lạ, một tin nhắn mà thôi, sao anh ấy lại sợ vậy? Tôi nói không biết, là một số lạ, sau đó hỏi anh ấy sợ gì chứ? Anh ấy lẩm bẩm: "Diệp Phong... người này đáng sợ y như Bào Văn."
Vừa nghe thế tôi hiểu ngay ý anh Đậu, xem ra Diệp Phong một năm nay cũng hành anh ấy không ít. Nghĩ đến đây, tôi ảo não. Có lẽ thấy sắc mặt tôi không tốt, anh Đậu vội vàng an ủi tôi bảo anh ấy không sao, còn bảo tôi tốt nhất nên hỏi rõ người gửi tin nhắn là ai, anh ấy sợ ảnh này là giả, có người muốn khiến tôi và Diệp Phong đấu đá nhau.
Vẫn là anh Đậu cẩn thận, tôi ngay lập tức gửi một tin nhắn cho người này, hỏi cô ta là ai?
Không lâu sau, người bí ẩn này đã trả lời tôi, cô ta nói: "Một người con gái vĩnh viễn không hại anh."
Lúc này, cô ta lại gửi một đoạn tin nhắn thoại, tôi mở ra, ngay lập tức vang lên một giọng nói quen thuộc: “Diệp đại thiếu gia, cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ lấy được con chó này."
Giọng này rõ ràng chính là giọng của người đàn ông bỉ ổi kia.
Đúng là Diệp Phong!
Đoàn Thanh Hồ đột nhiên nói: "Một người con gái vĩnh viễn không hại anh? Người phụ nữ này có thể là ai chứ?"
Nhìn tin nhắn này, trong đầu tôi hiện lên dung mạo xinh đẹp tuyệt trần khiến người ta khó lòng tin nổi, là cô ấy sao? Nghĩ đến đây, tôi trả lời tin nhắn của người đó, hỏi cô ta: "Giai Âm, là cô à?"
Bên kia mãi không trả lời tôi, Đoàn Thanh Hồ nhắc tôi người đàn ông bỉ ổi kia sắp đi rồi, tôi vừa vội vàng đuổi theo, vừa nhắn tin cho Tôn Nam Bắc, bảo anh ấy chuẩn bị đến đây đi.
Không lâu sau, tôi đã theo người đàn ông bỉ ổi kia ra khỏi sàn đấu chó, bất ngờ là vừa ra ngoài, bên ngoài lại có một nhóm người, Thẩm Nặc Ngôn ngậm điếu thuốc ở gần đó, ngón tay phải kẹp một củ ấu, tay trái tóm một anh chàng cường tráng, vạm vỡ, nhét củ ấu vào miệng anh chàng, anh ta trông thì nhỏ con, nhưng rất khỏe, động tác này, thế mà lại khiến cho anh chàng vạm vỡ cao hơn cậu ta hai cái đầu lùi lại nhiều bước, anh chàng vạm vỡ kêu gào đau đớn, nhưng vì bị củ ấu chặn miệng, nên tiếng không vang, việc này tránh được việc gây ầm ĩ quá.
Thẩm Nặc Ngôn sau đó buông cái tay đang tóm người đàn ông lực lưỡng ra, đấm mạnh vào bụng dưới của hắn, đồng thời rút củ ấu trong miệng hắn ra, người đàn ông bỉ ổi to lớn như người khổng lồ bị ném xuống đất, như một ngọn núi nhỏ bị đổ, khiến bụi bay mù mịt.
Lúc này Thẩm Nặc Ngôn nhổ đầu lọc thuốc ra, bực bội nói: "Mẹ cha mày, mày tưởng mày cao thì có thể "hơn người một bậc" à?"
Cậu đàn em bên cạnh anh ta kia vội nói: "Anh Ngôn, anh lại dùng sai thành ngữ rồi."
Thẩm Nặc Ngôn lườm cậu ấy một cái, bực bội nói: "Không được nhắc tôi, tôi thế này được gọi là "một mình một phái"."
Anh ta nói xong, ánh mắt xuyên qua mọi người trong đó có người đàn ông bỉ ổi, rơi thẳng vào người tôi, nói: "Ông chủ Trần, anh muốn làm tiếp không, anh nói một câu xem nào."
Tôi định thần, nhìn những người trên đất, ánh nhìn về nơi xa, nhớ đến việc Tôn Nam Bắc mãi không đến, tự đánh giá trong bụng, biết Tôn Nam Bắc có lẽ bị người ta mai phục ngược lại rồi, tức giận bỗng bùng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm!"
Người đàn ông bỉ ổi xoay mặt qua nhìn tôi, nói: "Trần Danh, tao khuyên mày nên ngừng đúng lúc, nếu không tao..."
Hắn chưa nói xong tôi đã xông lên, xông phi đạp vào cằm hắn, chửi: "Mẹ nhà mày, thằng chó cáo mượn oai hùm!"
Con chó bên cạnh người đàn ông bỉ ổi lao vào tôi, tốc độ của Sơn Bào nhanh hơn, trước khi nó cắn tôi, thì Sơn Bào đã cắn luôn vào cổ nó, hai con chó thoáng cái cắn nhau, còn vệ sĩ bên cạnh người đàn ông bỉ ổi thì đều lao vào tôi.
Đoàn Thanh Hồ xông lên phía trước từ sau lưng tôi như một cơn gió, nhấc tay lên nắm cánh tay một người, giơ một chân đạp người này bay ra xa, tôi thì đánh nhau với hai người trước mặt, Thẩm Nặc Ngôn và cậu đàn em bên cạnh anh ta cũng gia nhập cuộc chiến rất nhanh, mặc dù chúng tôi chỉ có bốn người, nhưng mười mấy người của đối phương căn bản không chịu nổi một cú của chúng tôi, không tới hai phút, lũ này đều nằm bẹp dưới đất.
Lúc này, tôi nghe thấy anh Đậu hét lên: "Chạy đâu?"
Nhìn theo giọng nói, chỉ thấy anh Đậu đẩy ngã người đàn ông bỉ ổi, tôi vừa định lao đến, người đàn ông bỉ ổi lại rút một con dao ra, vật ngược anh Đậu xuống đất, kề dao vào cổ anh ấy, tôi thoáng cái căng thẳng hẳn, hét: "Buông anh ấy ra!"
Người đàn ông bỉ ổi cười hì hì nói: "Thả nó ra, được, mày cho tao một cái xe, không được đi theo tao, để tao đi là được, nếu không tao sẽ lấy mạng thằng què này!"
Lúc này, tôi thấy trong bụi cỏ sau lưng hắn có cái gì đó đang động đậy, tôi vội vàng thu hút sự chú ý của gã bỉ ổi, nói: "Được, tao nghe mày hết."
Gã bỉ ổi lúc này nhìn sau lưng tôi, tôi vừa quay đầu đã thấy một con chó rất giống sói bò dưới đất, thoi thóp thở, Sơn Bào cũng bị thương, nhưng vô cùng hưng phấn. Gã bỉ ổi đau lòng nói chó của hắn chết rồi, tôi phải đưa Sơn Bào cho hắn, còn phải giọ mõm Sơn Bào, tôi đều đồng ý cả.
Đúng lúc này, một người đột nhiên xông ra khỏi bụi cỏ, anh ấy cầm một viên gạch, đập mạnh vào đầu gã bỉ ổi, nói: "Chơi xấu với bố mày, mẹ nhà mày chứ!"
Người này, chính là người tôi tưởng bị mai phục - Tôn Nam Bắc, lúc này mặt Tôn Nam Bắc bị thương, tôi đoán chắc lúc nãy anh ấy nếm đòn không ít.
Gã bỉ ổi bị một đòn này, thoáng cái bò ra đất, ngất xỉu.
Tôi vội vàng lao đến đạp hắn ra, Tôn Nam Bắc lấy dây thừng trói hắn lại, tôi thì đỡ anh Đậu dậy.
Anh Đậu đột nhiên khó chịu đẩy tôi ra, phiền muộn nói: "Cậu mặc kệ tôi! Tôi chính là một thằng vô dụng!"
Nói xong, anh ấy khập khiễng đi đến chỗ gần đó, tôi vội đuổi theo, Đoàn Thanh Hồ lại tóm cổ tay tôi, nói nhỏ: "Để cậu ấy bình tĩnh đi."
Tôi bất lực thở dài, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh Đậu khuất dần.
Lúc này, di động tôi lại vang lên, tôi lấy ra xem, số điện thoại lạ kia lại gửi một tin nhắn, cô ta nói: "Anh muốn tôi là ai, thì tôi là người đó."