Lúc tôi bảo Nhất Diệp Phù Bình đi dọn xác Bào Văn, khuôn mặt ông ta liền thoáng lên vẻ sợ hãi như muốn chạy vụt ra ngoài ngay tức khắc, những mũi tên trên người ông ta cho thấy có lẽ đêm nay chúng tôi đã làm rất tốt, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, chúng tôi vẫn không đánh lại ông ta, tôi đã biết điều này ngay từ đầu, vì thế lần sau chúng tôi nhất định phải chuẩn bị một phương án tốt hơn để đối phó ông ta.
Sau khi Nhất Diệp Phù Bình mang Bào Văn đi, tôi vừa định bắt chuyện với Đoàn Thanh Hồ thì chị ấy chỉ nhìn tôi một cách lạ lùng rồi quay lưng rời khỏi phòng, khi đang lúng túng không biết chuyện gì xảy ra thì anh Đậu sáp lại, nhẹ nhàng nói:” Trần Danh, cậu cũng đủ giỏi đấy, Bào Văn cô ta có thể an nghỉ rồi.”
Lúc này tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn tôi một cách khó hiểu, và tôi nhận ra rằng màn kịch vừa rồi của tôi và Bào Văn đã làm cho mọi người hiểu lầm, đó cũng chính là lý do tại sao Đoàn Thanh Hồ phớt lờ tôi. Nỗi đau không cách nào giải thích được, không cẩn thận nói sai lại bị người khác chú ý, nên tôi đành nói: “Đây chỉ là cách để trừng phạt cô ta thôi. Được rồi các anh em, ai về nhà nấy đi, anh Đậu, đi thôi, về nhà anh uống rượu nào.”
Nói xong tôi nhìn sang Triệu Côn Bằng thấy anh ấy gật đầu với tôi, trước khi cùng anh Đậu rời khỏi đó, tôi đã cám ơn Chu Dung, anh ấy cười nói: “Chỉ là chuyện vặt thôi, không cần để tâm.”
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng không chút ác ý của anh ấy, trong lòng tôi lại dấy lên một cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Mặc dù anh ấy là người được ông Nhĩ Đông giới thiệu nhưng tôi vẫn không thể không hoài nghi, bởi vì chỉ có anh ấy biết thân phận của tôi và Đoàn Thanh Hồ sớm nhất, biết rằng chúng tôi đến Nam Kinh, cho nên người có khả năng tiết lộ bí mật việc chúng tôi đang ở Nam Kinh chỉ có thể là anh ấy.
Hơn nữa chính anh ấy là người đã thuê căn nhà này, tôi và Đoàn Thanh Hồ vừa đến đây tối nay vì thế khả năng “đại ca” đứng sau Tô Nhược Thủy cho người cài máy quay ở đây là rất thấp, trừ khi chính Chu Dung là gián điệp của hắn.
Advertisement
Mặc dù nghĩ rằng Chu Dung là nội gián nhưng tôi chẳng có chút nào nghi ngờ ông Nhĩ vì tôi thừa biết nếu ông ấy và anh ta cùng một giuộc, thì không đời lại lại truyền hết võ công và y thuật của mình lại cho tôi và Đoàn Thanh Hồ.
Khi tôi vừa nghĩa linh tinh vừa rời khỏi chỗ này, thì thấy Đoàn Thanh Hồ đứng dưới ánh trăng mờ, gió thổi nhẹ tóc chị để lộ một vết sẹo, tuy không to nhưng cũng đủ rõ, điều này càng làm cho tôi thêm phần khó chịu. Tôi bước đến bên nói: “Chị, chúng ta đến chỗ anh Đậu đi.”
Đoàn Thanh Hồ gật đầu thể hiện vẻ lạnh lùng xa lánh rồi ngồi lên chiếc xe việt dã của Triệu Côn Bằng.
Anh Đậu nháy mắt với tôi như muốn nói rằng chị ấy đã rất đau khổ, nhưng tôi chả còn chút tâm trạng nào để nhìn anh ấy, chúng tôi lên xe và tài xế Triệu Côn Bằng nói: “Trần Danh, Tam gia vừa gọi bảo tôi đưa các cậu đến hộp đêm Cẩm Tú, có muốn đi không?”
Advertisement
Tôi nhìn ra băng ghế sau, Đoàn Thanh Hồ ngồi đó, vẫn đang ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, cố tỏ ra không quan tâm nhưng những ngón tay đang bóp chặt vào nhau đã bán đứng chị ấy, tôi nhận thấy cảm giác chua xót khó tả, nói: “Đi đi.”
Tôi biết Đoàn Thanh Hồ có tình cảm rất sâu đậm với Tam gia, cho dù chúng tôi vào sống ra chết với nhau bao nhiêu lần đi nữa thì chị ấy vẫn không bao giờ quên được anh ấy, nếu không chị ấy đã không thể giữ khoảng cách với tôi trong suốt một năm qua.
Tôi nén lại cảm xúc trong lòng, đây không phải lúc để nói chuyện yêu đương.
Chẳng bao lâu đã đến được hộp đêm Cẩm Tú, nhưng điều khiến tôi không ngờ đến là căn phòng mà Triệu Côn Bằng dắt chúng tôi vào không phải là phòng làm việc của Tam gia, mà là căn phòng mà Đoàn Thanh Hồ đã ở trước đây.
Mở cửa đi vào, tôi thấy Tam gia đang pha trà ở sô-pha, một năm không gặp anh ấy gầy đi rất nhiều, trông có vẻ lạnh lùng và khó đoán hơn, làm cho người ta liên tưởng đến cây thông không bao giờ già đi ở núi Hoàng.
Tam gia thấy chúng tôi, chậm rãi nâng mắt lên nhìn, lùng gật đầu với tôi, nói: “Ngồi đi.”
Tôi bước qua ngồi xuống, thấy Đoàn Thanh Hồ vẫn đứng đó Tam gia liền nhẹ nhàng cười, nói: “Thanh Hồ, đứng ngây ra đó làm gì?”
Đoàn Thanh Hồ thốt lên tiếng “Tam gia”, ngữ điệu hai tiếng “Tam gia” lại hơi run rẩy, nghe xong tim tôi như bị treo ngược lên cành cây.
Đoàn Thanh Hồ nhìn quanh phòng, tôi cũng bất giác nhìn theo ánh mắt chị ấy, nhận ra rằng nó chẳng khác gì so với một năm trước đây chị ấy từng ở, thậm chí ngay cả nội thất hay những chi tiết nhỏ dường như đều không có thay đổi gì. Hai cây đao của Đoàn Thanh Hồ đáng ra đang nằm trong tay của Nhất Diệp Phù Bình lúc này được đặt ngay ngắn ở bậu cửa sổ, lưỡi đao sắc bóng không một chút bụi, có thể thấy là chúng được chăm sóc rất kĩ.
Đoàn Thanh Hồ nhẹ nhàng tiến về phía thanh đao kép, tôi biết rằng chị ấy rất yêu quý chúng nhưng từ giờ chị ấy không thể sử dụng được nữa, đây cũng là điều mà chị ấy tiếc nuối nhất, cũng là điều mà tôi ân hận nhất, tôi vẫn luôn muốn tìm thấy và tặng thanh đao kép này cho chị ấy nhưng không ngờ rằng Tam gia đã làm như vậy rồi.
Tôi nhịn không được liền hỏi: “Tam gia, sao anh lại có được thanh đao kép này?”
Tam gia nhẹ nhàng nói: “Là Bào Văn chủ động đưa cho tôi, cô ta đề xuất dùng chúng để đổi lấy câu lạc bộ Cảnh Minh, tôi đã đồng ý với cô ta.”
Không ngờ rằng Bào Văn lại nhắm vào câu lạc bộ Cảnh Minh, tôi nghĩ có phải một người biếи ŧɦái như cô ta nghĩ rằng câu lạc bộ Cảnh Minh là của Đoàn Thanh Hồ nên nhất quyết phải lấy được nó? Theo tôi thấy một người biếи ŧɦái như Bào Văn thì chuyện đó hoàn toàn có thể.
Đợi đã... nếu như Cảnh Minh là của Bào Văn thì Sơn Bào của tôi đi đâu rồi?
Tôi hỏi Tam gia, anh ấy cười nói: “Cậu yên tâm, tôi đã đem Sơn Bào đến một nơi xa xôi nuôi dưỡng rồi. Lát nữa tôi sẽ dắt cậu đi.”
Dừng một chút, anh ấy lại nói một câu làm tôi lo lắng: “Nhưng mà đã có người từng đến câu lạc bộ Cảnh Minh tìm Sơn Bào, hình như ngay cả Bào Văn cũng đang tìm nó.”
Nghe xong đầu óc tôi choáng váng, chẳng lẽ thân phận của Sơn Bào bị phát hiện rồi sao? Rốt cuộc thì Bào Văn đã biết những gì, ai đã nói cho cô ta?
Tam gia để Triệu Côn Bằng kể lại những gì đã xảy ra tối hôm nay, Triệu Côn Bằng tóm tắt một mạch nhưng khi nghe được việc tôi gϊếŧ Bào Văn thì Tam gia có chút bất ngờ, anh ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy hoài nghi rồi hỏi: “Gϊếŧ thật rồi à?”
Tôi nói: “Sao có thể chứ? Tam gia à, tôi đến Nam Kinh là để bắt đầu lại chứ không phải đi chết, sao tôi có thể vừa đến đã gϊếŧ Bào Văn cơ chứ? Nếu muốn gϊếŧ cô ta thì phải đợi tôi đứng vững ở Nam Kinh đã.”
Anh Đậu có chút bất ngờ nói: “Cái gì? Cậu không gϊếŧ người phụ nữ đó à?”
Nói xong anh ấy liền lau mồ hôi ở lòng bàn tay, buồn rầu nói: “Làm tôi lo lắng muốn chết, muốn hỏi cũng không dám.”
Tôi cười rồi lấy điện thoại đặt lên bàn để Tam gia xem, sau đó nói hết việc xảy ra tranh chấp giữa tôi và Tô Nhược Thủy, kế hoạch tối nay của tôi và Bào Văn, đương nhiên là kể luôn tất cả những gì tôi đã trải qua trong một năm qua. Nói xong tôi lại liếc nhìn Đoàn Thanh Hồ, bây giờ chị ấy chỉ chú tâm vào thanh đao kia, dường như mọi thứ xung quanh đều bị lu mờ.
Trong lòng tôi thở dài một tiếng, cũng biết rằng Đoàn Thanh Hồ sẽ không nghe thấy lời tôi nói.
Lúc này anh Đậu chêm vào một câu: “Nhưng mà cậu và Bào Văn thật sự không làm? Mà tiếng cô ta chẳng giống giả vờ gì cả.”
Tôi bực mình nói: “Đó chẳng qua là diễn xuất của cô ta tốt, em không thích cô ta sao có thể làm việc đó với cô ta chứ?”
Tôi cố ý nói thật to, chỉ sợ rằng Đoàn Thanh Hồ sẽ không nghe thấy, anh Đậu lúc này đột nhiên cười rất là gợi đòn, tôi liền nhận ra anh ấy cố tình làm vậy để tôi chứng minh sự trong sạch, tôi vừa cảm kích vừa khó xử.
Tam gia nhẹ nhàng nhìn Đoàn Thanh Hồ, điềm đạm nói: “Vì thế cậu cho Bào Văn “giả chết”, một là để bảo toàn tính mạng cho Tô Nhược Thủy, hai là tương kế tựu kế, muốn xem xem tiếp theo “đại ca” kia sẽ làm gì, đúng không?”
Tôi gật đầu nói: “Không sai, theo như thỏa thuận giữa tôi và Bào Văn thì sau khi cô ta trở về sẽ giả chết vài ngày, lúc này Lý Cô Tiếu sẽ kiếm chuyện với tôi, rồi chúng tôi cùng nhau hợp sức diễn một vở kịch để xem xem kết quả sẽ như thế nào. Đại ca kia sẽ xuất hiện hay là sẽ theo như ý của đại ca kia, thành công moi ra được người đã giúp tôi một năm trước.”
Tam gia nói đầy ẩn ý: “Chỉ sợ rằng mọi thứ không đơn giản vậy.”
Tôi nhún vai, thật ra tôi cũng rất rõ việc thả Bào Văn đi giống như là việc thả hổ về rừng, kế hoạch của tôi sẽ không dễ gì thực hiện được, đặc biệt là Lý Cô Tiếu, tam mươi phần trăm là ông ta sẽ không đồng ý diễn kịch với tôi mà thật sự muốn gϊếŧ tôi, dù sao giữa chúng tôi cũng là khúc mắc không tháo gỡ được.
Nhưng mà tôi đâu còn sự lựa chọn nào khác. Cho dù hôm nay việc tôi làm dẫn đến một đống phiền phức đi chăng nữa thì tôi cũng không thể không quan tâm đến tính mạng Tô Nhược Thủy, kể cả cô ấy có đang lừa tôi, thì tôi cũng không để việc ngoài ý muốn xảy ra.
Tôi hỏi Tam gia Nam Kinh đã xảy ra những gì trong ba năm qua, những gì anh ấy nói với tôi và những gì tôi biết từ Chu Dung tương tự nhau, còn nói ngày mai sẽ dắt tôi đi gặp Tôn Nam Bắc, thế lực trong tay Tôn Nam Bắc đều là chuẩn bị cho tôi.
Nhắc đến Tôn Nam Bắc tôi nghĩ ngay đến Tống Giai Âm, tôi hỏi Tam gia có tin tức gì của cô ấy không? Tam gia lắc đầu, tôi cũng không hỏi thêm, nghĩ lại việc lúc cô ấy rời đi, không biết là cô ấy đã đính hôn hay chưa? Nghĩ đến liền cảm thấy có gì đó đè lên rất khó thở.