Tôi thật sự không thể ngờ được nhà họ Dương và nhà họ Cao đã “nối lại tình xưa” nhanh như vậy, chuẩn bị liên thủ hành động, hạ bệ thế lực của tôi, thậm chí bọn họ biết rằng đằng sau tôi có nhà họ Tống chống đỡ, mà cũng không biết sợ. Đột nhiên tôi thấy rất tò mò, bọn họ dựa vào cái gì? Tôi biết rằng, thế lực của hai gia tộc này cộng lại cũng không thể bằng được một nửa nhà họ Tống, chẳng lẽ họ không sợ nhà họ Tống hay sao? Hay là họ cảm thấy phép vua thua lệ làng?
Tôi nghĩ không hiểu điểm này, dứt khoát không nghĩ về nó nữa, mà là nghiêm túc suy ngẫm xem tối nay nên ứng phó với việc này như thế nào.
Anh Đậu lúc này có vẻ rất bất ngờ nói: “Cái tên Tôn Nam Bắc này vậy mà lại đồng ý nói chuyện này với cậu, người này khiến tôi phải nhìn bằng một con mắt khác.”
Tôi cũng không nghĩ rằng thằng nhóc này lại nói cho tôi biết, nhưng tôi cũng tự hiểu, cũng biết rằng cậu ta sẽ nói cho tôi, không phải vì thấy tôi là “đại ca” của cậu ta, mà là vì cái giá phải trả vì phản bội lại nhà họ Tống, cậu ta gánh không nổi.
Anh Đậu hỏi tôi: “Cậu định làm thế nào?” Hay là, chúng ta đóng quán, gọi hết anh em lên đây, giờ chúng ta lại thu nạp được mấy chục anh em rồi, hơn trăm người chúng ta qua đó, còn không thể diệt được hết đám người của nhà họ Dương và nhà họ Cao hay sao?”
Tôi lắc lắc đầu nói không được, trước đây tôi đã điều tra, biết được rằng Ba Thục Hồng là sản nghiệp của nhà họ Dương, ở địa bàn của nhà họ Dương bọn chúng, gọi nhiều người như vậy qua đó, nếu chúng quay ngược lại cắn chúng tôi một cái, nói chúng tôi tụ tập gây chuyện, tụ tập phi pháp, thì chúng tôi coi như xong. Hơn nữa, nếu như chúng tôi gọi hết các anh em tới, chắc chắn nhà họ Dương và nhà họ Cao cũng sẽ biết được chuyện này, dù sao thì quán của chúng tôi cũng ở đó, đến lúc đó ngộ nhỡ lại đánh rắn động cỏ, bị đối phương chơi trò bắt rùa trong chiếc bình, xử lý hết chúng tôi thì lúc đó gay to.
Trước đây đã có vô số bài học dạy tôi, nhắm mắt làm bừa là không có tác dụng gì, huống hồ đối phương là hai gia tộc lớn hàng trăm năm nay đứng sừng sững không đổ được, tôi bắt buộc phải cẩn trọng hành động, mới có thể tránh được việc đối đầu trực diện với bọn chúng, nếu không thù trong giặc ngoài, người đen đủi sẽ chính là tôi.
Nghĩ tới đây, tôi gọi cho Tôn Nam Bắc một cuộc điện thoại, hỏi cậu ta xem bên đó có bao nhiêu người, bảo cậu ta dẫn số người đó qua, nói là đến để bao vây tôi, như vậy thì người của nhà họ Dương mới không nghi ngờ, ngoài ra, bảo cho cậu ta liên lạc với Trương Toàn Vũ. Theo như tôi được biết thì, Trương Toàn Vũ và cậu ta có quan hệ rất tốt, hơn nữa hắn cũng là một cao thủ điều tra cực giỏi, tôi muốn để cho Trương Toàn Vũ điều tra một chút xem, người nhà họ Dương và người nhà họ Cao đến cuộc hẹn tối nay có từng làm việc hạ lưu vô sỉ gì không.
Advertisement
Tôn Nam Bắc nhanh nhẹn đồng ý.
Sau khi ngắt điện thoại, anh Đậu chau mày nói: “Cậu muốn dùng người của Tôn Nam Bắc để đối phó với đám người bên đó à? Chắc không được đâu. Cái tên Tôn Nam Bắc này rốt cuộc có đáng để cho chúng ta tín nhiệm hay không còn chưa biết được nữa mà.”
Tôi cười nói: “Vì thế nên đây là cơ hội tốt nhất để khảo nghiệm cậu ta, nếu như hiện tại cậu ta chỉ là đang cố ý hạ bệ em xuống, khiến em lơ là thiếu cảnh giác với cậu ta, em không ngại tổng cổ cậu ta khỏi Nam Kinh đâu, nhưng nếu như cậu ta thật lòng thật dạ muốn giúp em, thì em cũng sẽ không đối xử tệ bạc với cậu ta.”
“Có nghĩa là cậu vẫn có kế hoạch dự phòng?” Anh Đậu mặt mày hớn hở nói.
Advertisement
Tôi gật gật đầu, anh ấy vỗ mạnh vào tay tôi, giơ ngón cái với tôi.
Tôi rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Triệu Côn Bằng, anh ấy trả lời lại tôi rất nhanh với một câu ngắn gọn “Đã nhận”, mọi thứ đã sẵn sàng, hiện tại chỉ còn chờ cho người nhà họ Dương và người nhà họ Cao tự chui đầu vào rọ.
Đi ra ngoài ăn chút gì đó với anh Đậu, tôi lại mua mang về một vài món canh tốt cho vết thương rồi đi tới bệnh viện.
Lúc đi vào Đoàn Thanh Hồ đang trong bộ dạng uể oải đang xem một cuốn sách, cô nhân tình của anh Đậu thì đang gọt hoa quả, nhìn thấy tôi và anh Đậu đi vào, cô ấy vội vàng đứng dậy, ngọt ngào gọi lên tiếng “A”, sau đó lại nhìn tôi, gọi tiếng “em Trần”. Người phụ nữ này 38 tuổi, có làn da trắng đẹp, thân hình đầy đặn, trong mắt hiện lên sự thông minh của một doanh nhân, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng cô ấy đối với anh Đậu là thật lòng, vì thế không cảm thấy ghét cô ấy, mà ngược lại khá là thích.
Anh Đậu gọi cô ấy ra ngoài, nháy mắt với tôi rồi rời đi.
Sau khi họ đi rồi, tôi đến bên cạnh Đoàn Thanh Hồ, bày các món ăn cho chị ấy cẩn thận, chị ấy bỏ quyển sách xuống, nói: “Chuyện của cậu, tôi nghe Tam gia nói cả rồi, cảm ơn cậu.”
Tôi cười nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu, có thể thực sự làm cho những người đó chịu ‘xưng thần’ với em hay không, vẫn còn phải chờ quan sát.”
Mặc dù tối hôm qua tôi khiến những người đó sợ hãi, nhưng không thể nào tất cả mọi người đều Tôn Nam Bắc “biết điều” như Tôn Nam Bắc, chắc chắn sẽ có người muốn thay thế tôi, vì thế nên tôi bắt buộc phải nhanh chóng có thành tích, để bọn họ phải nhìn tôi bằng con mắt khác, mà tối nay là một trận chiến rất quan trọng.
Trong lòng có dự tính của riêng mình, tôi bảo Đoàn Thanh Hồ ăn cơm, sau đó thì ngồi ở bên cạnh, cầm một quyển sách lên đọc.
Cứ như thế, cho đến mãi tận bảy giờ tối, anh Đậu đưa cơm tối đến, tôi mới rời đi.
Trước khi đi, Đoàn Thanh Hồ nói: “Trần Danh, cậu bận thì đừng tới nữa nhé.”
Tôi cười, nói: “Chị à, em không bận, có phải chị chê em phiền không? Thế ngày mai em tới ngồi canh ở cửa nhé.”
Đoàn Thanh Hồ cười bất lực, nói: “Tôi không cảm thấy cậu phiền, yên tâm đi.”
Tôi nói vậy thì tốt, nói xong thì vui mừng rời khỏi bệnh viện.
Rời khỏi bệnh viện, tôi nhìn thấy Trương Toàn Vũ, hắn đưa cho tôi một chồng tài liệu, không nói không rằng liền rời đi ngay. Sau khi hắn đi, tôi mới lên xe của anh Đậu, xem qua một lượt chồng tài liệu này. Những tài liệu này là tài liệu về hai người nhà nhà họ Dương và nhà họ Cao tối nay tới tham gia “Hồng Môn Yến”, người phụ trách của nhà họ Dương tên là Dương Hữu Vi, là chú hai của Dương Phàm Khôn, trong tài liệu có giới thiệu chi tiết về những việc ông ta đã trải qua từ nhỏ tới lớn, bao gồm mười tuổi nhìn trộm góa phụ đi tắm, mười bốn tuổi chụp trộm cặp chân dài của chủ nhiệm lớp xinh đẹp, dù sao thì đều là những chuyện bẩn thỉu.
Còn về người tên là Cao Tường của nhà họ Cao này, là chú hai của Cao Phong, chú hai của Cao Dĩ Tường, trong tài liệu cũng miêu tả chi tiết những việc ông ta đã trải qua từ nhỏ tới lớn, sự tích làm việc xấu của người này, còn kinh tởm hơn Dương Hữu Vi nhiều.
Đây chính là bộ mặt thật của đám cậu ấm của gia tộc lớn lâu đời sao? Hôm nay tôi thực sự đã được mở rộng tầm mắt rồi. Nhưng mà, hai gia tộc lớn này đều gọi chú hai có địa vị rất cao trong gia tộc tới, đủ để thấy họ coi trọng chuyện tối ngày hôm nay như thế nào. Tôi nghĩ, mấy lão già của hai nhà này đang chờ đợi tối nay sau khi kết thúc, bọn họ có thể kéo về tay mình được bao nhiêu thế lực.
Hủy tài liệu, tôi và anh Đậu lái xe đi tới Ba Thục Hồng.
Ba Thục Hồng là một nhà hàng rất đặc sắc nơi đây, vì mùi vị ngon mà nổi tiếng gần xa, tổng cộng có hai tầng, lúc này tầng một đang tổ chức hôn lễ, việc kinh doanh ở tầng hai cũng rất được. Tôi, anh Đậu và Triệu Côn Bằng đang chờ ở cửa cùng đi vào trong, đi thẳng tới phòng 208 tầng hai.
Sau khi đi vào, Tôn Nam Bắc đang trò chuyện rất vui vẻ với hai người đàn. Hai người đàn ông này đều mặc trên mình những bộ com lê cắt may tỉ mỉ, ngoại hình chải chuốt cầu kỳ, cái khí chất của người có tiền trên những con người đó có cách bao xa cũng sẽ bay lên được, tôi chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay người bên trái là Dương Hữu vi, còn người bên phải là Cao Tường.
Khi ba người chúng tôi đi vào, quang cảnh hòa hợp ở đó biến mất ngay lập tức, Tôn Nam Bắc miệng nam mô bụng một bồ dao găm nói: “Trần Danh, cuối cùng thì mày cũng tới rồi.”
Tôi chau mày, trầm ngâm nói: “Tôn Nam Bắc, mày hẹn tao tới đây là muốn nói gì, mau nói đi, tao còn có nhiều việc phải làm.”
Tôn Nam Bắc lắc cánh tay đang băng bó của mình, đôi mắt ánh nét nét hung ác, nói: “Trần Danh, cánh tay này của tao rất đau đó, mày nói xem tôi gọi mày tới đây để làm gì chứ?”
Tôi không vui nói: “Sao vậy? Mày muốn trả thù sao? Mày đừng quên, hiện tại tao vẫn là đại ca của các matf đó.”
Tôn Nam Bắc nhổ nước bọt xuống đất, nói: “Bố khinh, mày nghĩ mày là cái thá gì chứ? Với bộ dạng này của mày mà cũng muốn làm đại ca của tao sao? Tao cho mày biết, tối nay tao sẽ làm cho mày bị phế luôn!”
Tôi phẫn nộ nói: “Tôn Nam Bắc, mẹ cha đứa nào cho mày cái bản lĩnh làm càn đó hả? Tao cho mày biết, mày mà còn không ngoan ngoãn, tao sẽ chặt cả cánh tay của mày luôn!”
Tôn Nam Bắc nói: “Ối giời, tao sợ quá đi.”
Nói xong, cậu ta hèn mọn nhìn hướng hai người Dương Hữu Vi, nói: “Anh Dương, Anh Cao, thằng ranh này nó hỏi em là ai cho em bản lãnh, hai anh còn không mau chống lưng cho thằng em này đi?”
Dương Hữu Vi nãy giờ vẫn chưa nói gì, nhìn tôi như nhìn một thằng hề, rồi tự đắc khạc đờm xuống đất vẻ khinh bỉ, nói: “Trần Danh, tôi còn tưởng cậu có bản lĩnh như thế nào chứ, không ngờ chỉ biết khua môi múa mép, cậu muốn chặt tay của thằng em tôi sao? Cậu có tin tối nay tôi có thể tống cậu vào tù, cả đời này cũng không ra nổi không?”
Cao Tường cười khẩy nói: “Anh Dương, câu này của anh hình như không đúng rồi, thằng ranh này tối nay kể cả không muốn chặt tay của em chúng ta, thì chúng ta cũng tống nó vào tù.”
Dương Hữu Vi cười ha ha nói: “Ồ, đúng rồi, sao mà tôi lại quên mất chứ, tối nay chúng ta vốn dĩ là muốn chơi trò mèo vờn chuột mà.”
Nói xong, hai người đó cùng cười như điên.
Tôi cau mày hỏi: “Hai người này là?”
Dương Hữu Vi cao ngạo hất cằm lên, ngạo mạn nói: “Dương Hữu Vi, chú hai của Dương Phàm Khôn, người kia là Cao Tường, bố của Cao Phong.”
Tôi cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên rồi lại hoảng hốt trợn mắt thật to.
Dường như rất hài lòng đối với biểu hiện đó của tôi, Dương Hữu Vi cười nhạt nói: “Biết sợ rồi chứ? Sớm biết thế này sao lúc đầu lại còn? Nhà họ Dương và nhà họ Cao nhà chúng tôi cậu có thể dụng tới nổi hay sao? Nói toẹt ra cậu chẳng qua chỉ là một thằng nghèo rớt mồng tơi, chỉ được cái mã ngoài, cậy mình đẹp trai mà dụ dỗ mấy người phụ nữ, còn thật sự tưởng mình có bản lĩnh lắm hay sao?”
Tôi vẻ đắn đo nói: “Chú Dương nói đúng, tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ chống lại nhà họ Dương và nhà họ Cao, chú Dương sao phải chấp nhặt với kẻ vô danh tiểu tốt như tôi chứ?”
Thấy tôi nhượng bộ, Dương Hữu Vi càng ngang ngược hơn, nói: “Cậu tự biết mình như thế là được, cậu cũng đã biết mình chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, vậy thì mau giao các thứ trong tay cậu ra đây, chỉ cần cậu chịu giao nó ra, thì ân oán giữa cậu và hai nhà chúng tôi coi như được xí xóa hết.”
Tôi cau mày nói: “Chuyện này… e rằng không hay cho lắm? Tôi chẳng qua cũng chỉ là kẻ làm thuê làm mướn cho nhà nhà họ Tống, những đồ trong tay tôi thì đều là của nhà họ Tống hết, tôi không có quyền đưa cho các chú.”
Cao Tường nghe vậy thì tức giận, mắng một câu rồi nói: “Cậu dám mang nhà họ Tống ra dọa chúng tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, chúng tôi mà đã dám động thủ, tất nhiên chúng tôi không sợ nhà họ Tống, phép vua còn thua lệ làng, chúng tôi chính là muốn nuốt sống thế lực của cậu đó, bọn họ có thể làm được gì chứ?”
Dương Hữu Vi sầm mặt nói: “Chính là như vậy đó, tôi khuyên cậu hãy ngoan ngoãn giao thế lực ra đây, như thế chúng tôi có lẽ còn có thể giúp cậu ngồi tù ít đi vài năm. Cậu nên biết rằng, con kiến như cậu, chúng tôi mà muốn diệt trừ thì chỉ cần một nhát dao xuống là xong chuyện.”
Tôi cười khẩy nói: “Nếu tôi không thì sao?”
Dương Hữu Vi đột nhiên ném mạnh cốc rượu đang cầm trên tay về phía tôi, nói: “Nếu không, đương nhiên là muốn chết!”
Ông ta nói xong, Tôn Nam Bắc nãy giờ vẫn không nói gì liền vỗ tay, cửa liền lập tức bị mở ra, bỗng chốc hai mươi mấy người hùng hổ đứng sau lưng tôi, dáng vẻ đó cứ như muốn bao vây tôi và anh Đậu lại.
Dương Hữu Vi vui tươi hơn hở, Cao Tường thậm chí còn rung đùi đắc ý ngâm nga hát, lúc này, Tôn Nam Bắc chậm rãi đi đến bên cạnh tôi, sau đó gập người, cung kính nói: “Anh Trần, bây giờ có thể đóng cửa lại đánh chó được chưa ạ?”