"Cậu ấy không phải bạn trai tôi, mà là chồng sắp cưới của tôi."
Một câu của Tống Giai Âm làm cho tôi giật mình sững sờ tại chỗ, cái thẻ trong tay cũng rơi xuống mặt đất .
Tống Giai Âm nhướng mày với tôi, nhân viên thu ngân kia cười nói: "Thì ra là thế, chúc mừng hai anh chị, hai anh chị đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi nha."
Tôi lúng túng cười cười, trong lòng lại thấy hơi buồn cười, thầm nghĩ nếu như lúc nãy không phải do tôi mặc bộ quần áo mới mua này, nhìn qua cũng không tệ, dáng vẻ lại đẹp trai, thì nhân viên thu ngân tuyệt đối sẽ không nói như vậy, tôi còn nhớ rất rõ ràng, lúc mới đi vào, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều dùng ánh mắt nhìn một tên ăn mày mà nhìn chằm chằm tôi, nếu không phải da mặt tôi dày, có thể tôi đã sớm rời khỏi chỗ quỷ quái này lâu rồi.
Tống Giai Âm thanh toán xong, thật sự trông rất giống người vợ sắp cưới dịu dàng ân cần giúp tôi xách túi lớn túi nhỏ, nhìn tôi nói: "Đúng vậy, tôi cũng thấy hai chúng tôi rất xứng đôi."
Nói xong, cô ấy quay sang nháy mắt với tôi, lộ ra một nụ cười yêu nghiệt, nói: "Ông xã, chúng ta đi thôi."
Advertisement
Một tiếng "ông xã", khiến cho trái tim tôi run lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, lòng tôi có hơi thỏa mãn.
Tống Giai Âm nhân lúc tôi đang ngây người, kéo tôi ra khỏi Kim Ưng. Vừa đi khỏi, cô ấy lập tức buông cánh tay tôi ra, mùi hương nhàn nhạt trên người cô ấy, xúc cảm nhẵn nhụi khi tiếp xúc da thịt khi nãy nháy mắt đã biến mất hết, tôi giống như người mơ chợt bừng tỉnh lại, gãi gãi đầu, nói: "Thật muốn ở lại Kim Ưng thêm một chút nữa."
Tống Giai Âm nở nụ cười, cô ấy nhìn tôi nói: "Vì sao? Vì muốn làm ‘chồng sắp cưới’ của tôi lâu thêm một chút nữa? Hay là vì muốn nghe tôi gọi thêm một tiếng ‘ông xã’?"
Tôi cười "ha ha" ngây ngô, nói đều đúng, cô ấy cũng cười, nói: "Nhưng mà giả chính là giả, cho dù có được thêm một chút thời gian thì cũng có ý nghĩa gì chứ?"
Advertisement
Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, đương nhiên tôi biết vừa rồi Tống Giai Âm chỉ là vì sĩ diện của tôi nên mới vứt ra một lời nói dối thiện chí, là tôi tự lừa gạt chính mình ở trong lời nói dối đó mà thôi, cho nên trong đầu mới xuất hiện một ý nghĩ hão huyền như vậy.
Tống Giai Âm đột nhiên nghiêm mặt nói: "Trần Danh, bây giờ cậu nhất định đang suy nghĩ, tôi chỉ là đang bận tâm tới sỉ diện của cậu nên mới diễn trò thôi đúng không?"
Tôi có chút kinh ngạc nhìn cô ấy, không ngờ tới cô ấy lại có thể nhìn thấu ý nghĩ của tôi.
Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Nhưng cậu chưa từng nghĩ, Tống Giai Âm tôi chưa bao giờ để tâm đến sĩ diện của người khác, huống chi lúc đó ngay cả khi tôi không mở miệng thì cậu cũng sẽ không xấu hổ gì, tôi nói như vậy, chính là muốn cho cậu biết, cậu nhìn đi, nhân viên ở cửa hàng đó không cảm thấy rằng cậu không xứng với tôi, cũng không cảm thấy rằng cậu kém hơn người khác một bậc, ở trong mắt bọn họ, khi cậu mặc âu phục và đi giày da, thì cậu sẽ không khác gì một kẻ có tiền ưu tú mà các cô ấy tha thiết mơ ước muốn được gả cho."
Tôi ngẩn ra, hỏi cô ấy rốt cuộc muốn nói cái gì?
Tống Giai Âm nói: "Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, làm người không thể tự cao tự đại, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ chính mình. Trần Danh, cậu đúng thật là không có xuất thân, điểm xuất phát cao như người khác, cho nên cậu nỗ lực, cậu kiềm chế, trong thẻ của cậu dù có bảy chữ số không, cậu cũng không nỡ lãng phí một phân tiền nào để hưởng thụ, đây là đúng, nhưng mà, trừ xuất thân ra, thì cậu có cái gì mà so ra không hơn được người khác đâu? Cậu co được giãn được, cậu có thể bắt được hết thảy cơ hội mà leo lên trên, cậu trọng tình trọng nghĩa, có một đám anh em sẵn sàng cùng cậu xông pha, cậu có một nguồn tài nguyên to lớn, cậu còn sắp trở thành ông vua thế giới ngầm ở Nam Kinh, vậy cậu vẫn muốn khom lưng làm người giống như đà điểu vậy sao?"
"Tôi…" Tôi sững sờ, nói không ra được nửa lời.
Tống Giai Âm đột nhiên nở nụ cười, nói: "Tôi cái gì? Trong tận xương cốt của cậu quá tự ti, đây là ‘thói quen’ được hình thành trong hai mươi mấy năm qua, đúng không? Bởi vì cậu đã chịu qua rất nhiều cực khổ, cho nên học cách khom lưng làm người, không phải là vì cậu yếu đuối, vô dụng, mà là một loại cách thức cậu dùng để bảo vệ chính mình, có đúng không?"
Tôi nghẹn lời nhìn cô ấy trân trân, từ trước cho tới nay, tôi đều cho rằng trên thế giới này không một ai có thể hiểu được lòng mình, ngay cả anh Đậu thân cận với tôi, có lẽ cũng không hiểu được loại cảm giác tự ti từ trong xương cốt của tôi rốt cuộc vì sao lại kiên cố như vậy, khó có thể thay đổi như vậy, nhưng trong một khắc này, tôi mới phát hiện hóa ra trên thế giới này thật sự có người hiểu được tôi, người này là nữ thần cao không thể chạm tới trong lòng tôi, là cái người mà tôi cho rằng sống không cùng thế giới với tôi.
Giờ phút này, lòng tôi thật sự ngọt ngào, nhưng cũng thật khổ sở. Tôi luôn chờ mong có một người có thể hoàn toàn hiểu thấu và bao dung tôi, nhưng vì sao lại là cô ấy, là cái người mà có thể cả đời này tôi cũng không thể với tới, không thể có được?
Tống Giai Âm đứng ở trước mặt tôi, ánh mắt lạnh lùng kiên định, lúc này cô ấy giống như trở thành một nữ vương tối cao đứng trước mặt công chúng, trong nháy mắt làm cho tôi quên mất đi dáng vẻ cười rộ lên vừa hồn nhiên lại dễ thương của cô ấy. Cô ấy nói: "Trần Danh, tôi hiểu cậu, nhưng không có nghĩa là tôi đồng tình với cách làm của cậu, cậu nhớ kĩ lời tôi nói, làm người có thể khiêm tốn, nhưng mà khi cần cậu thẳng đứng thắt lưng, cậu cũng phải học được cách đứng từ trên cao mà nhìn xuống thế giới này, nhìn xuống những thứ đang muốn ngăn cản cậu tiến tới, bọn người muốn làm tảng đá cản chân cậu, cậu phải dùng sự tự tin của cậu, thậm chí là tàn nhẫn nói cho bọn họ biết, bọn họ không có tư cách ở trước mặt cậu kêu gào, ở trước mặt bọn họ, cậu là vua, bọn họ chỉ có thể cúi đầu xưng thần."
Lúc này Tống Giai Âm cực kỳ giống một diễn giả, còn rất có sức hút, mỗi một câu cô ấy nói ra đều khắc sâu vào trong lòng tôi, dung hòa vào trong linh hồn tôi, làm cho tôi chấn động, chao đảo.
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, cả người run rẩy, mà loại run rẩy này không phải bởi vì sợ hãi, cũng không phải là vì kích động, mà là bởi vì nhiệt huyết sôi trào.
Tống Giai Âm tiếp tục nói: "Đại hội đêm nay, chỉ có mình tôi có uy thế cũng vô ích, bởi vì cậu mới là người tiếp nhận thế lực của chú Lôi, cậu mới là người phải chinh phục toàn bộ người trong hội trường, tôi hy vọng cậu hiểu được, nếu cậu còn khom lưng cúi người, cậu chỉ có thể bị bọn họ khinh bỉ, xem thường, chỉ có thẳng thắt lưng, chỉ có tâm vững như đá, thì cậu mới có thể chân chính trở thành vua của thế lực ngầm ở Nam Kinh, cậu hiểu không?"
Tôi như được khai sáng, hóa ra là cô ấy đang lo lắng việc đêm nay tôi gặp các nhân vật máu mặt đó, tôi trầm giọng nói: "Tôi hiểu rồi!"
Tống Giai Âm đột nhiên như một huấn luyện viên nghiêm khắc, cao giọng hét: "Lớn tiếng một chút, cậu hiểu không?"
Tôi cảm xúc mãnh liệt dâng trào, hét: "Tôi hiểu rồi!"
Khi nói xong lời này, thắt lưng cong xuống theo quán tính bông chốc thẳng tắp.
Xung quanh vang lên tiếng cười trộm, tất cả những người đi ngang qua nhìn tôi giống như một tên ngốc, chỉ chỉ trỏ trỏ tôi, nhưng mà tôi không có cảm thấy khó chịu, bởi vì còn có một cô gái hoa nhường nguyệt thẹn đồng ý đứng giữa dòng người vô tận ở một con phố lớn chịu xấu hổ cùng tôi, giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc và may mắn.
Hạnh phúc là vì đã gặp được cô ấy, may mắn là vì hai chúng tôi không chỉ qua loa gặp gỡ, mà cô ấy còn luôn chỉ dạy tôi tiến lên phía trước.
Tống Giai Âm đột nhiên nở một nụ cười tươi, lúc mà cô ấy cười dịu dàng thanh lịch trông thật giống như một bó hoa hồng tĩnh lặng được cắm trong bình hoa, nhưng lúc cô ấy tươi cười xán lạn lại chợt biến thành một đóa hoa hồng xanh lam đong đưa, làm động lòng người, dung mạo như tiên, làm cho người ta chết mê chết mệt, đầu óc quay cuồng.
Tống Giai Âm xoay người lên xe, nói: "Đi, đi ăn cơm, ăn uống no nê rồi, đêm nay chúng ta cùng chiến đấu."
Nghe nói như thế, máu trong người tôi sục sôi, lên xe, tôi và cô ấy đi vào một nhà hàng bình thường ăn vài món, sau đó tôi liền đi theo cô ấy đến khách sạn Kim Lăng, lúc này, tôi mượn Triệu Côn Bằng từ chỗ Tam gia, anh ấy mang theo hai mươi đàn em, cộng thêm hai mươi anh em của anh Đậu, cùng nhau hùng hổ đi đến khách sạn Kim Lăng.
Cách khách sạn Kim Lăng càng ngày càng gần, tâm tình của tôi căng thẳng theo. Khi xuống xe, phía sau lưng của tôi đã ướt đẫm mồ hôi, trong lòng bàn tay cũng vậy. Tống Giai Âm dẫn đầu đi xuống xe, cô ấy đứng ở trước xe nhìn tôi, tuy rằng ánh mắt bình tĩnh, nhưng cũng cung cấp cho tôi một nguồn năng lượng.
Tôi cắn chặt răng, từ trên xe đi xuống, sau đó, tôi chợt nghe cô ấy nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Cả người tôi chấn động, không khỏi nghĩ tới lúc trước tôi lâm vào đường cùng, khi bị tất cả mọi người ruồng bỏ, cũng là cô ấy đứng ở bên cạnh tôi, nói một câu này.
Giờ phút này, tôi đột nhiên nổi lên lòng tham, nghĩ nếu như cô ấy có thể ở bên cạnh tôi cả đời thì thật tốt biết bao.
Theo Tống Giai Âm đi vào khách sạn Kim Lăng, chúng tôi đi lên phòng hội nghị ở lầu ba, Triệu Côn Bằng và anh Đậu một trái một phải đi theo phía sau tôi, các anh em còn lại ở bên ngoài chờ lệnh.
Cửa của phòng hội nghị rộng mở, đập vào mắt tôi là mười mấy người.
Những người này vừa thấy Tống Giai Âm, lập tức đứng lên, trăm miệng một lời gọi to: "Đại tiểu thư."
Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Tất cả ngồi đi."
Lòng bàn tay vừa mới khô ráo của tôi lại toát ra mồ hôi một lần nữa, trái tim đập thình thịch, nếu không phải có Tống Giai Âm ở bên cạnh, tôi e là ngay cả dũng khí để đi qua đám người này tôi cũng không có.
Tống Giai Âm dẫn tôi đi đến trước mặt nhóm người này, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của tất cả mọi người, ánh mắt tuy thờ ơ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như có một mũi dao sắc bén đang rơi trên người, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Hội trường lặng ngắt như tờ, rất nhiều người cúi đầu trước ánh mắt của Tống Giai Âm, cô ấy nhẹ nhàng mở miệng nói: "Các vị, vì sao tôi gọi mọi người đến đây, hẳn là mọi người đã biết rõ, hôm nay tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề không dài dòng. Chú Lôi phản bội nhà họ Tống chúng ta không nói, còn phản bội chính tổ quốc của mình, hiện giờ đã vào tù, e là cả đời này không còn cơ hội trở ra nữa, mà ‘rồng không thể không có đầu’, tình hình chung của nhà họ Tống chúng ta ở Nam Kinh cần phải có người dẫn đầu, mà Trần Danh, chính là thủ lĩnh mà tôi chọn."
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi, ai cũng khinh thường mà nhìn tôi, trên mặt tràn đầy ý không phục, lúc này, có một lão già nói: "Đại tiểu thư, cô bổ nhiệm cái tên nhóc tóc miệng còn hôi sữa này làm đại ca của chúng tôi, chúng tôi không ý kiến, nhưng cô dù sao cũng phải cho chúng tôi thấy được thực lực của hắn, để các anh em thật tâm khâm phục mới được chứ? Chúng tôi dựa vào cái gì mà giao tương lai của chính mình vào trong tay hắn? Tôi nghĩ, Đại tiểu thư hẳn là cũng không hy vọng mảnh thiên hạ mà chúng ta cực khổ đánh ra được lại bị tên oắt con chẳng biết gì này phá hỏng đúng không?"
Trong lòng tôi bỗng hồi hộp, thầm nghĩ, bọn người này cũng không có ngu ngốc, nếu bọn họ thực sự tỏ vẻ không phục, Tống Giai Âm hoàn toàn có thể dùng cường quyền áp chế bọn họ, gán cho bọn họ một cái tội danh ‘không phục tùng mệnh lệnh’, nhưng hiện tại bọn họ tỏ vẻ đồng ý nhận, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục, còn dùng tình cảm, lý lẽ để làm cô ấy lung lay, khiến cho tôi cũng thấy nếu như mình không thể hiện được một chút bản lãnh thật sự thì quyết định của Tống Giai Âm sẽ gây thiệt hại cho nhà họ Tống, phá hỏng tất cả tâm huyết của mấy nhân vật cốt cán này.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi suy tư, tôi nên làm cái gì bây giờ đây?