Trong điện thoại của Tống Giai Âm có một tin nhắn và một đoạn video, nội dung tin nhắn là: Người đàn ông mà cô thích, năng lực rất giỏi.
Đương nhiên tôi biết hai từ ‘năng lực’ này thật ra là có hàm ý gì, hơn nữa cái ảnh nền của video chưa mở ra rõ ràng khiến người ta nhìn không chịu nổi mà đỏ bừng mặt, tôi nhìn nhìn xung quanh, thấy anh Đậu và anh vệ sĩ kia đều đứng ở rất xa, lúc này mới run rẩy mở video lên. Video vừa mở thì đã vang lên âm thanh thở dốc, các âm thanh hỗn tạp dồn dập trộn lẫn vào nhau, làm cho tôi khó chịu vô cùng.
Tôi luống cuống tay chân tắt video, mặt chợt nóng ran, ấp úng nói không ra lời, toàn bộ đầu óc đều tràn ngập hình ảnh của cặp bộ ngực rung lắc không ngừng trong video lúc nãy.
Tống Giai Âm nhếch dôi mắt hoa đào xinh đẹp lên, nói: "Về sau đừng đi ra ngoài một mình nữa, loại chuyện này, tôi không muốn phát sinh lần thứ hai."
Cả người tôi chấn động, nhìn về phía chị ấy, phát hiện gương mặt chị ấy không vui, đáy mắt rõ ràng có đôi chút tức giận, nhưng vẻ mặt thì lại rất bình thản, khiến cho tôi đoán không ra ý trong những lời nói của chị ấy. Ý của chị ấy là không muốn tôi cùng người phụ nữ khác thân mật sao? Hay chỉ đơn thuần là không muốn tôi bị người khác gài bẫy? Còn nữa, người gửi tin nhắn là ai? Vì sao nói tôi là người đàn ông mà chị ấy thích? Người đó gài bẫy tôi và Trần Nhã, không phải là muốn chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và Tống Giai Âm chứ? Chẳng lẽ, kẻ đầu sỏ ở phía sau là người mến mộ Tống Giai Âm?
Lúc này Tống Giai Âm nói: "Tôi từ trước tới nay đều có sắp xếp người âm thầm đi theo cậu, ngày hôm qua cũng vậy, chẳng qua là đối phương biết rõ điều này, nên đã lừa người của tôi rời đi, thế cho nên cậu mới bị đối phương đánh lén thành công, tôi vốn tưởng rằng cậu bị bắt cóc gϊếŧ con tin, không ngờ hóa ra là đối phương đã chuẩn bị ‘đồ tốt’ cho cậu, nhìn dáng vẻ say mê của cậu kìa, thế nào? Rất thích người phụ nữ kia sao?"
Nói tới đây, chị ấy nhẹ nhàng cười, nụ cười nửa thật nửa giả, tuy là cười rất đẹp, nhưng lại khiến lòng tôi chợt phát run, cảm giác nụ cười của chị ấy sắc lạnh như dao, trong bông có kim, khiến cho tôi không dám nói gì.
Tôi châm chước nói: "Em chỉ xem bà ấy là dì mà thôi, ai biết sẽ phát sinh loại sự tình này. . . nhưng mà, chị có biết là ai muốn hại em không?"
Advertisement
Tôi chờ mong nhìn Tống Giai Âm, theo như tôi thấy thì chị ấy không có gì là không thể làm, không có gì là không biết, điều khiến tôi thất vọng chính là chị ấy đã lắc đầu, nói: "Tôi không biết, nhưng mà tôi đã cho người đi thăm dò gia thế của Trần Nhã rồi."
Xem ra Tống Giai Âm cũng nghĩ như tôi, tôi hỏi chị ấy có thể bắt tay điều tra từ số điện thoại đó không? Chị ấy lắc đầu, nói đã xác minh rồi, là hacker thông qua thủ đoạn kỹ thuật xâm nhập điện thoại của một người bình thường, sau đó gửi tin nhắn qua cho chị ấy.
Hóa ra còn có thể làm như vậy, lòng dạ thật thâm hiểm.
Tống Giai Âm nói xong lời này bỗng không thèm để ý tới tôi nữa, đầu tôi có chút nhức, tôi hỏi chị ấy rằng tôi có thể đi thăm Đoàn Thanh Hồ được chưa? Chị ấy thờ ơ liếc tôi, nói: "Cậu cũng vội quá rồi đó."
Tôi nghe ra được lời nói của chị ấy có ẩn ý, nhịn không được hỏi: "Giai Âm, chẳng lẽ chị... đang ghen sao?"
Advertisement
Tống Giai Âm nhướng mày cười duyên, nói: "Nếu tôi nói đúng, thì cậu tính làm sao?"
Chị ấy xấu xa cười rộ lên, giống như một con hồ ly, nhưng nụ cười này so với Tô Nhược Thủy đúng là có khí thế hơn một chút, làm cho tôi có cảm giác không rét mà run. Tôi nghĩ tôi thật sự là điên rồi, mới dám hỏi chị ấy như vậy.
Tống Giai Âm thấy tôi không nói lời nào, ánh mắt đang mỉm cười đột nhiên lạnh xuống, chị ấy một tay chống cằm, nhìn về xa xăm, nói: "Đi đi, nhớ đi tắm trước, bằng không trên người cậu nồng nặc mùi son phấn khó ngửi, tôi không chắc cô ấy sẽ nghĩ như thế nào."
Tôi hoảng sợ ngửi ngửi cả người mình, phát hiện cũng không mùi son phấn gì khó ngửi lắm, chỉ có một mùi nước hoa dễ chịu thấm vào lòng người, tại sao Tống Giai Âm lại cảm thấy khó ngửi chứ? Chẳng lẽ mũi của chị ấy không được tốt?
Tôi vừa miên man suy nghĩ , vừa rời khỏi quán cà phê, cùng anh Đậu đi ăn một chút gì đó, sau đó về nhà anh ấy tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này tinh thần mới sảng khoái đi đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Đoàn Thanh Hồ đang xem một bộ phim sitcom nhàm chán, hẳn là chị ấy không thường xem loại phim này, trên mặt tràn ngập hiếu kỳ và hứng thú, thấy tôi đi vào, chị ấy nhẹ nhàng cười, nói: "Tối hôm qua đồ ở trên cửa là cậu treo hả?"
Tôi xấu hổ ‘ừ’ một tiếng, chị ấy hỏi tôi vì sao không đi vào? Tôi nhìn chị ấy, chị ấy cũng nhìn tôi chằm chằm, tôi luôn cảm thấy chị ấy và Tống Giai Âm rất giống nhau, đều có thể nhìn thấu ý nghĩ của tôi, tôi vội che giấu nói: "Lúc ấy em đột nhiên có việc gấp phải đi xử lý, nên mới treo trước ở trên cửa rồi vội vã đi."
Nói xong, tôi nói sang chuyện khác, hỏi thăm tình hình của chị ấy một chút, chị ấy nói mình không sao, vừa nói vừa bực bội vén một lọn tóc mai ra sau tai.
Tôi nhớ rõ tóc chị ấy ngày hôm qua dính rất nhiều máu, giờ nhìn dính bết vào nhau, chị ấy là người cực kỳ yêu thích sạch sẽ, khẳng định sẽ không thoải mái, nhưng bởi vì một cánh tay bị thương nên chị ấy không có cách nào gội đầu được. Nghĩ vậy, tôi chạy nhanh vào nhà vệ sinh lấy nước mang ra, tìm đồ để đặt chậu rửa mặt lên, nói: "Chị, em gội đầu cho chị."
Đoàn Thanh Hồ có chút kinh ngạc, vội nói không cần, tôi cười hỏi chị ấy còn khách sáo với tôi làm gì, sau đó liền cẩn thận dè dặt xoay người chị ấy lại, bắt đầu gội đầu cho chị ấy.
Đây là lần đầu tiên tôi gội đầu cho một cô gái, nên có chút luống cuống tay chân, cũng may là không quá tệ, tôi học theo động tác trên tivi, nhẹ nhàng mát xa đầu cho Đoàn Thanh Hồ, cặp mắt thì ngớ ra cứ nhìn chằm chằm cái trán của chị ấy. Cái trán trơn bóng của chị ấy lúc này có một vết sẹo dài như móng tay, thoạt nhìn rất chói mắt, làm cho gương mặt hoàn mỹ của chị ấy xuất hiện một vết rách.
Lúc tôi gội đầu cho Đoàn Thanh Hồ, chị ấy nhắm hai mắt lại, có thể là bởi vì ánh mắt của tôi nhìn chị ấy quá mãnh liệt, chị ấy bỗng nhiên mở to mắt nhìn về phía tôi, ánh mắt sáng ngời kia tựa như biển lớn mênh mông, nháy mắt đã khiến tôi bị hút sâu vào.
Đoàn Thanh Hồ nhìn tôi nói: "Nhìn cái gì?"
Tôi nói: "Xin lỗi, nếu không phải tại em, cái trán của chị cũng sẽ không có thêm một vết sẹo."
Đoàn Thanh Hồ nhẹ nhàng cười, nói: "Ngoại hình chẳng qua cũng chỉ là một thứ có cũng được không có cũng chẳng sao, tôi không để ý."
Tôi nói, nhưng mà tôi để ý.
Đoàn Thanh Hồ nở nụ cười, hỏi: "Ý cậu là nếu như chị Thanh Hồ của cậu biến thành kẻ xấu xí, vậy thì cậu sẽ không gọi tôi là chị nữa?"
Tôi vội nói đương nhiên không phải, tôi chỉ là thấy chị ấy bởi vì tôi mới bị thương nên trong lòng sinh ra áy náy. Nói đến đây, tôi nhìn chị ấy, thâm tình nói: "Em quan tâm chị, là bởi vì chị đối với em rất tốt, chứ không phải bởi vì dung mạo của chị, cho nên, ngay cả có một ngày chị thật sự biến thành người xấu xí, em cũng vẫn như cũ gọi chị là ‘chị’, khi chị cần, em cũng sẽ như cũ gội đầu cho chị, mát xa cho chị. Chị là chị của em, là chị của cả đời em, không giả dối."
Trong mắt Đoàn Thanh Hồ gợn sóng chuyển động, chị ấy bình tĩnh nhìn tôi, nói: "Đứa nhỏ ngốc."
Tôi có chút bất đắc dĩ nói: "Em cũng không phải là đứa nhỏ."
Đoạn Thanh Hồ thản nhiên nói: "Người đầu tiên mà tôi gϊếŧ là vào năm tôi tám tuổi, khi đó cậu chỉ mới bập bẹ tập nói, cậu nói thử xem, ở trước mặt tôi cậu có phải là đứa nhỏ không?"
Nhìn thấy chị ấy bình thản, tôi lại cảm thấy đau lòng, tôi nói: "Em sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ, sẽ không để cho chị tiếp tục sống những ngày tháng đãm máu đó nữa."
Đoàn Thanh Hồ nở nụ cười, nói: "Được, tôi chờ cậu trở nên mạnh mẽ."
Nói xong, chị ấy có chút buồn bã, mất mát nói: "Lúc trước tôi luôn miệng nói muốn trở thành hậu thuẫn ở Nam Kinh cho cậu, nhưng mà hôm nay lại không thể che chở cậu."
Sau khi gội sạch tôi giúp chị ấy lau khô tóc, ngửi ngửi mùi hương trên tóc, thích đến mức không muốn rời tay lau khô tóc cho chị ấy, vừa lau vừa nói: "Không sao, chờ em thăng tiến rồi, sẽ che mưa chắn gió cho chị, chị chỉ cần an tâm làm bà chủ câu lạc bộ Cảnh Minh, khi rảnh rỗi thì đi xem phim, đi dạo phố, lúc bận thì gọi em qua giúp chị một tay, tận hưởng một cuộc sống đầy thú vị."
Ánh mắt Đoàn Thanh Hồ nhìn xa xăm, lẩm bẩm nói: "Tôi chưa từng nghĩ tới có một ngày có thể sống những ngày tháng như vậy."
Tôi nói: "Em sẽ cho chị được sống như vậy, có thể sẽ có chút khô khan, nhưng ít ra cũng an ổn. Điều mà em muốn chỉ là người mà em quan tâm có thể sống bình an."
Đoàn Thanh Hồ nhắm mắt lại, khóe miệng mang ý cười, chị ấy nói: "Đột nhiên có chút chờ mong."
Tôi cười rộ lên, nói tôi cũng thực chờ mong ngày đó. Mới vừa nói xong thì điện thoại của tôi vang lên, là Tống Giai Âm gọi tới, tôi nhanh chóng nghe máy, hỏi chị ấy có chuyện gì?
Tống Giai Âm nói: "Đêm nay tám giờ, ở khách sạn Kim Lăng, tôi đã mời tất cả đàn em cũ của chú Lôi, cũng như là người nhà họ Tống chúng tôi mở cuộc họp, đến lúc đó tôi sẽ khiến cậu thăng tiến, buổi chiều tôi sẽ cùng cậu đi mua quần áo."
Tôi chợt có chút hưng phấn, thầm nghĩ nhanh như vậy mà tôi đã leo lên được rồi?
Cúp máy, tôi nói: "Chị, buổi chiều em có việc phải đi ra ngoài một chuyến."
Đoàn Thanh Hồ gật gật đầu, tôi nói: "Anh Đậu đã kêu người tình của anh ấy đến chăm sóc chị, một lát nữa sẽ đến, chị cần gì cứ nói với cô ấy là được."
Bây giờ anh Đậu đang yêu đương rất nồng nhiệt với cô chủ của công ty tiệc cưới lần trước, cũng không biết anh ấy dùng phương pháp gì mà khiến cho cô chủ này một lòng một dạ với anh ấy, vô cùng nghe lời, anh Đậu kêu cô ấy đến chăm sóc Đoàn Thanh Hồ, vậy mà cô ấy cũng đồng ý.
Đoàn Thanh Hồ khẽ nhíu mày, dường như muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu, nói: "Tôi biết rồi."
Thế nên tôi vội vàng rời khỏi phòng bệnh, đi gặp Tống Giai Âm, chị ấy kêu tài xế chở chúng tôi đến Kim Ưng, mua cho tôi vài bộ đồ hiệu, tôi nhìn thấy giá tiền đã sợ đến gần chết, nhưng thấy dáng vẻ hào phóng của Tống Giai Âm, thì lại không nỡ từ chối tình cảm của chị ấy.
Khi tính tiền, nhân viên cửa hàng nói: "Năm trăm bốn nghìn tệ."
Chỉ một câu, suýt chút nữa đã dọa chết tôi, tôi vốn định trả lại đống quần áo này, nhưng Tống Giai Âm đang ở bên cạnh, hơn nữa xem ra chị ấy rất vừa lòng bộ quần áo này của tôi, tôi thầm nghĩ dù sao thì tôi cũng sẽ nhanh chóng có tiền, còn em gái tôi, nghỉ đông mới có thể làm phẫu thuật, vậy thì mua đi.
Tôi cắn răng lấy thẻ ngân hàng ra, ai ngờ Tống Giai Âm đã đưa thẻ của chị ấy cho nhân viên cửa hàng trước tôi một bước, nhìn tôi nói: "Tôi tặng cậu."
Tôi nói: "Như vậy sao được?"
Tống Giai Âm nhìn tôi nháy mắt, nói: "Chỉ cần cậu đừng mặc quần áo tôi tặng đi ngủ với người phụ nữ khác là được."
Tôi bị chị ấy nói đến mức đỏ cả mặt, nhân viên thu ngân thì cười rộ lên, nói: "Người đẹp, cô đối xử bạn trai tốt thật nha."
Tôi sợ Tống Giai Âm tức giận, vội nói: "Tôi không phải bạn trai chị ấy."
Nhân viên thu ngân chợt xấu hổ nói: "Xin lỗi."
Ai ngờ Tống Giai Âm lại đột nhiên ôm lấy cánh tay của tôi nói: "Đúng, cậu ấy không phải bạn trai tôi, mà là chồng sắp cưới của tôi."