Trong lòng đã có ý tưởng, tiếp theo chính là đợi đến giây phút thực thi kế hoạch.
Để phối hợp kế hoạch này, tôi đã lùi thời gian khai trương của Tuý Linh Lung lại trùng với ngày khai trương câu lạc bộ của Bào Văn. Tôi muốn cô ta tận mắt chứng kiến những tâm huyết của mình phải đổ sông đổ bể, tôi phải cho cô ta ngậm đắng nuốt cay rời khỏi Nam Kinh, phải cho cô ta thấy một con người suốt ngày bị cô ta chèn ép như tôi rốt cục làm thế nào có thể nhanh chóng đứng dậy được!
Chớp mắt hai ngày đã trôi qua, trong thời gian này thông tin quán bar Hằng Nga, Bản Sắc và Tuý Linh Lung đồng loạt khai trương đều đăng tải trên các trang mạng lớn kèm theo bản poster được thiết kế tỉ mỉ, giới thiệu chi tiết những ngôi sao được chúng tôi mời tới biểu diễn, các hoạt động ưu đãi hấp dẫn và hệ thống bảo vệ hùng hậu của chúng tôi.
Vì vụ chém người khiến công chúng chú ý trước đây, nên vừa thấy hoạt động của ba địa điểm này rất nhiều người không kiềm chế được mà để lại bình luận. Mặc dù nói đa số đều là chửi rủa nhưng cũng khiến sự chú ý dành cho chúng tôi ngày càng tăng cao, thêm nữa trong số những người nổi tiếng của chúng tôi thì có hai nhân vật mới nổi rất nổi, lượng fan đông đảo nên chả mấy chốc dù là chưa khai trương nhưng ba quán bar đều đã nổi tiếng.
Khởi đầu thế này rất tốt, tốt đến mức ngoài mong đợi của tôi, hơn nữa các anh em nhìn thấy mở đầu thế này nên cũng phấn chấn tinh thần, có thêm ý chí chiến đấu cho tương lai.
Khác với những hoạt động do chúng tôi quảng cáo, bên câu lạc bộ của Bào Văn lại “im ắng” gần như không làm bất cứ quảng bá nào. Là bà chủ, Bào Văn cũng dùng phương thức khai trương cổ hủ, đó chính là “gửi thiệp mời”, hơn nữa chỉ phát giấy mời cho những người có tiền. Nam Kinh hiện giờ chả mấy người không nể mặt cô ta nên Nhất Thoa Yên Vũ là điển hình cho câu nói im lặng phát tài.
Lúc 12 giờ trưa hôm đó, Bào Văn và một số nhân vật có máu mặt nghe nói rất có sức ảnh hưởng ở Nam Kinh cùng nhau cắt băng khánh thành tại Nhất Thoa Yên Vũ. Dì Tuyết là trợ thủ đắc lực cho cô ta, đem theo một nhóm đàn ông có ý đồ khác tới. Sau một tiếng, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đợi dì Tuyết ở cửa sau. Sau khi bà ấy ra ngoài, tôi dùng điện thoại của Cao Dĩ Tường nhắn thêm cái tin nữa cho bố hắn ta xin trợ giúp sau đó đưa điện thoại cho dì Tuyết.
Khi dì Tuyết cầm điện thoại, tôi thấy tay bà ấy không ngừng run lên, tôi cười khẩy nói: “Nếu chuyện này dì làm hỏng thì thân phận con trai dì…”
Advertisement
Mặt bà ấy trắng bệch, bà ấy nghiến răng nói: “Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm tốt việc này.”
Nói xong bà ấy vội vàng rời đi.
Hai tiếng sau, Tuý Linh Lung và hai quán khác của tôi đồng thời khai trương. Cả hội trường bùng nổ, nhưng điều tôi không ngờ tới là ngoài những người bị thu hút đến, lại có một số nhân vật có máu mặt tới. Hỏi ra mới biết hoá ra những người này đều là người của Tam gia tới để giúp chúng tôi, Đoàn Thanh Hồ cũng tới Tuý Linh Lung trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Chị ấy gọi mấy chai rượu vang đắt tiền sau đó một mình ngồi yên tĩnh thưởng thức rượu.
Tôi đứng ở cửa do dự rất lâu, cuối cùng bị anh Đậu đá cho một cái vào mông rồi nằm bò ra phòng của Đoàn Thanh Hồ như chó vồ cứt.
Anh Đậu đầu têu đứng ở cửa, nói gian manh: “Chị Đoàn, mấy ngày nay Trần Danh cứ nhắc chị mãi, lại không thấy chị đến. Hôm nay cậu ấy trốn ở cửa nhìn trộm chị cả tiếng rồi, tôi đạp cậu ấy vào đây, chị muốn đánh muốn chửi thế nào cũng được, đừng đánh chết là được.”
Advertisement
Nói xong, anh Đậu nháy mắt với tôi rồi vội chạy đi luôn.
Sau khi anh Đậu rời đi, tôi mới ngượng ngùng bò từ dưới đất lên, lúng túng gọi một tiếng “chị”, Đoàn Thanh Hồ bảo tôi ngồi xuống uống cùng chị ấy, tôi khập khiễng đi tới, chị ấy hỏi: “Vết thương sao rồi?”
Tôi nói: “Đã liền rồi chị, chỉ hơi đau chút thôi, không có gì to tát.”
Đoàn Thanh Hồ thản nhiên nói: “Không sao là tốt.”
Sau đó chúng tôi không ai nói gì.
Không khí có chút gượng gạo, tôi rót cho mình một ly rượu rồi uống cạn sau đó giả vờ nói: “Chị quên chuyện hôm đó đi, coi như em chưa từng nói.”
Đoành Thanh Hồ hỏi: “Chuyện gì nhỉ?”
Đây chính là ý đã quên, không cần biết có phải thật hay giả, dù sao việc tôi tỏ tình coi như qua rồi. Trong lòng có chút xót xa nhưng tôi biết đây là kết thúc tốt đẹp nhất rồi. Bị từ chối còn tốt hơn nhiều so với bị ghét.
Nghĩ vậy tôi giả bộ cười nói: “Chị, chị thấy chiêu này thế nào?”
Đoàn Thanh Hồ gật đầu nói: “Rất tốt, tôi thật không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà cậu nhiều sáng kiến thế. Chỉ có điều không biết cậu đã nghĩ tới chưa, những ngôi sao này vừa rời đi, hoạt động khuyến mãi này vừa kết thúc, thì còn được bao nhiêu khách ở lại? Ý tưởng của cậu thực sự hay nhưng hiệu quả lâu dài thì chưa chắc tốt.”
Không thể phủ nhận Đoàn Thanh Hồ cái trúng luôn vào trọng tâm. Tôi cười thần bí nói: “Em còn có chiêu sau nữa.” Nói xong tôi rút điện thoại ra xem thời gian rồi bảo: “Còn năm phút nữa, chị, đợi mà xem đi, em sẽ khiến quán này bật lên lại như cách nó chìm xuống.”
Đoàn Thanh Hồ nhìn tôi nói một cách ý tứ: “Trần Danh lớn rồi.”
Tôi không nói gì, trong đầu chỉ hiện về khuôn mặt xinh đẹp của Tống Giai Âm, nghĩ về những lời nói của chị ấy, lẩm bẩm: “Nếu em còn không trưởng thành, sợ rằng người đó sẽ không nhìn thấy hào quang từ em.”
Đoàn Thanh Hồ không nói gì, tôi nhìn chị ấy cười rồi hỏi Cảnh Minh thế nào, chị ấy nói với tôi vài câu, chỉ mấy câu nói chung chung, thấy cũng sắp đến giờ rồi, tôi đứng dậy nói: “Chị, đi thôi, em đưa chị đi xem trò hay.”
Đoàn Thanh Hồ chậm rãi đứng dậy, chị ấy mặc chiếc sườn xám màu đỏ bước đi uyển chuyển, khuôn mặt đẹp tựa như hoạ khiến người ta khó mà rời mắt.
Ánh mắt tôi không dám nhìn chị ấy quá lâu, tôi quay người rời đi, lúc hai chúng tôi đi ra khỏi phòng riêng, Tam gia và Diệp Phong cũng đi từ gian khác tới. Thấy chúng tôi ánh mắt Diệp Phong vẫn bình tĩnh, Tam gia thì thần sắc như bình thường, chỉ có điều đôi mắt thì không biết đang để nơi đâu.
Tầng dưới vốn ồn ào, náo nhiệt đột nhiên thay đổi bất ngờ. Một người đàn ông đeo mặt nạ dẫn theo đám người xông vào, khua dao chém một người, tiếng gào thét vang vọng. Bảo vệ của chúng tôi bỗng xông tới, bắt lấy cổ tay của người đàn ông đeo mặt nạ một cách dễ dàng, ngăn chặn bi kịch xảy ra.
Bảo vệ của chúng tôi và người của đối phương quyết sống mái với nhau, một cuộc chiến vô cùng đặc sắc. Cuối cùng bọn chúng cũng bị khống chế và bị tống ra ngoài, còn việc kinh doanh của bar không hề bị ảnh hưởng.
Đoàn Thanh Hồ chớp mắt nói: “Binh bất yếm trá.”
Tôi cười nói: “Chị, chị nhận ra sao?”
Đoàn Thanh Hồ gật đầu nói: “Những người làm trò này đều do cậu sắp xếp, cậu làm vậy là muốn chứng minh bảo vệ của mình rất mạnh, nhưng cậu có từng nghĩ sẽ có rất nhiều người không quan tâm đến hệ thống bảo vệ của cậu như thế nào mà chỉ quan tâm một điều, đó là ở Tuý Linh Lung nguy hiểm, cho dù đội ngũ bảo vệ có mạnh đến mấy thì ai dám dảm bảo lần nào cũng bình an vô sự?”
Tôi nói: “Chị nói đúng, nhưng em đã dám làm vậy đương nhiên sẽ không cho những người này có cơ hội nghĩ như vậy. Tối nay sẽ có người quay video đăng lên mạng sau đó chia sẻ, sau đó sẽ có “thủy quân” chia sẻ, đánh giá, cùng với đó sẽ có “người biết nội tình” tiết lộ có người cùng ngành cố ý gây chuyện trả thù, ngày mai công an sẽ công bố thông tin đã điều ra rõ ràng người cố ý hành hung gây chuyện là ai. Như vậy bar của bọn em sẽ không bị đe doạ nữa, ai sẽ sợ chứ?”
Ngừng một lúc, tôi nói: “Không phải chị đang lo sau tối nay quán bar sẽ trở nên đìu hiu như trước đây chứ? Có trò này em dám đảm bảo bar sẽ không bùng nổ được như tối nay nhưng chí ít cũng sẽ không ảm đảm vắng vẻ.”
Đoàn Thanh Hồ ngạc nhiên nhìn tôi hỏi: “Tôi rất hiếu kỳ làm sao cậu hiểu nhiều chuyện như vậy?”
Tôi cười ha ha nói: “Em là đúng là một gã nông dân, cũng chưa từng thấy những thứ to tát, nhưng em hiểu điều cơ bản nhất chính là “kiến thức là sức mạnh”, cho nên sau khi quyết định phương hướng của mình thì em nghiên cứu tỉ mỉ mảng này. Em không dám nói em giỏi về quản lý kinh doanh, em thừa nhận lần này là dựa vào sự khôn lỏi mới thắng lợi nhưng chí ít em sẽ không phạm sai lầm khi đối mặt với những việc như thế này lần nữa.”
Ngừng một lúc tôi nhìn hộp đêm với không gian mờ ảo và men rượu, thầm nghĩ: “Em phải leo lên nữa, cũng phải cho ông trời thấy chút thành ý của mình chứ.”
Nói xong, thì dì Tuyết gửi cho tôi một tin nhắn, tôi biết trò hay ở Nhất Thoa Yên Vũ cũng sắp bắt đầu nên nói với Đoàn Thanh Hồ một câu rồi đưa anh Đậu tới Nhất Thoa Yên Vũ.
Đêm nay là đêm tôi vùng lên và cũng là đêm mà Bào Văn bị huỷ diệt!
Nửa tiếng sau, chúng tôi đã đến Nhất Thoa Yên Vũ, sau khi dì Tuyết mở cửa cho chúng tôi vào, tôi hỏi: “Người của nhà họ Cao tới chưa?”
Dì Tuyết gật đầu đáp: “Họ vừa đến một phút trước.”
Khi tôi đưa điện thoại cho dì Tuyết, tôi cố ý không tắt mắy để nhà họ Cao tiện định vị vị trí điện thoại, và khiến bọn chúng cho rằng Cao Dĩ Tường bị nhốt trong câu lạc bộ.
Dì Tuyết đưa chúng tôi đi theo con đường nhỏ khuất nẻo rồi nói: “Tôi phải quay về trước nếu không Bào Văn sẽ nghi ngờ.”
Tôi gật đầu rồi đưa cho bà ấy tờ giấy, bà ấy mở ra xem rồi lập tức dùng bật lửa đốt đi nói: “Tôi nhớ rồi.”
Dì Tuyết nói xong thì bước vội theo con đường lớn rời khỏi đây. Tôi và anh Đậu đi theo con đường nhỏ về phía trước, con đường này dẫn thẳng đến một đình nghỉ mát, lúc này ở đó đang có một vài người, phía không xa còn dựng một sân khấu kịch, có người ngồi trên đó biểu diễn, bên cạnh đình nghỉ mát này là một hồ nước trong xanh, trên hồ có hai đoá sen mọc cùng gốc, dưới hồ còn thả cá nhỏ.
Người xem kịch đều là đàn ông, chỉ có điều cái họ xem không phải là kịch mà là xem mấy đào kép ăn mặc hở hang, trang điểm đậm.
Kẻ có tiền đã chán trò chơi gái trực tiếp rồi, cứ thích học đòi tìm niềm vui.
Ở phía xa đột nhiên có một nhóm người hùng hổ đi tới, có người lật đổ bàn, có người xông tới chỗ Bào Văn. Một người độ tuổi tầm hơn năm mươi trông rất nghiêm túc, người này chính là bố của Cao Dĩ Tường.
Bố Cao Dĩ Tường tên là Cao Thành, ông ta là một người rất nóng tính. Ông ta vừa tới liền hét lên buộc Bào Văn thả con trai ông ta ra, đi theo ông ta còn một nhóm cảnh sát nữa.
Bào Văn vội chạy tới, sắc mặt rất khó coi. Ngày khai trương của cô ta gặp chuyện này, thực sự là rất bực mình.
Bào Văn nói cô ta không gặp Cao Dĩ Tường, làm sao mà Cao Thành tin nổi, ông ta cho người lục soát, hai bên cãi nhau nửa tiếng đồng hồ đột nhiên có người nói đã tìm thấy.
Tôi không nhịn được bật cười, theo kế hoạch Cao Dĩ Tường xuất hiện với dáng vẻ bị thương, hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh và sau khi tỉnh lại sẽ nói chắc chắn nói chắc như đinh đóng cột là Bào Văn bắt hắn. Như vậy, Bào Văn chắc chắn sẽ bị phán tội cố ý gây thương tích, bắt cóc có chủ đích.
Đang lúc tôi đắc ý thì một nhóm người đem tới một cái túi, nói chính xác thì là một túi xác, từ túi xác lộ ra một đôi giày dính bùn, đôi giày này chính là của Cao Dĩ Tường.
Cao Thành xông tới mở túi đựng xác ra, bên trong là Cao Dĩ Phong sắc mặt tím tái, rõ ràng đã tắt thở nhiều giờ đồng hồ!
Tôi hoảng hốt, Cao Dĩ Tường… Cao Dĩ Tường sao lại chết được?