Nhìn thấy đoạn tin nhắn đó, trái tim tôi như thắt lại.
Tống Giai Âm bị người ta bắt cóc ư? Cô ấy lợi hại như vậy, làm sao lại bị người khác bắt cóc đi được?
Dù là nguyên nhân gì, thì điều tôi cần làm bây giờ là xác định xem tin tức đó là giả hay thật, nếu như là thật, tôi bắt buộc phải đi cứu cô ấy.
Tôi ngay lập tức gửi cho đối phương tin nhắn, hỏi anh ta làm cách nào để chứng minh rằng anh ta đang không lừa tôi.
Đợi một lúc, người kia gửi đến cho tôi một bức ảnh, trong bức ảnh, Tống Giai Âm sắc mặt trắng bệch, hai má ửng đỏ như bị bệnh, nhìn một cái là biết tình hình không ổn chút nào.
Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy dáng vẻ đó của Tống Giai Âm, trong trí nhớ của tôi, cô ấy luôn luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh, dường như cô ấy luôn rất lạnh nhạt, nắm chắc phần thắng trong tay với mọi chuyện, vĩnh viễn khiến tôi ngưỡng vọng, nhưng hiện tại, dáng vẻ của cô ấy mà tôi thấy lại thật đáng thương, khiến tôi đau lòng khôn siết.
Lần từ biệt trước, chúng tôi đã từng nói, sau này hẹn gặp lại, từ đó tôi vẫn luôn mong đợi mình có thể đứng trên đỉnh Nam Kinh, nở mặt nở mày trùng phùng với cô ấy, rồi tiến lại gần thế giới của cô ấy. Ai ngờ rằng, cô ấy lại dùng phương thức này để bước vào cuộc sống của tôi.
Advertisement
Nhìn chằm chằm vào gương mặt mệt mỏi của cô ấy, dù nhìn gương mặt cô ấy lúc này không khỏe, nhưng cũng không thể làm giảm đi sự xinh đẹp vốn có của cô ấy. Tôi cứ chăm chú nhìn tấm ảnh đó rất lâu, thở dài một hơi, rồi nhắn tin cho số điện thoại xa lạ vừa rồi, hỏi hiện giờ Tống Giai Âm đang ở đâu? Tôi bổ sung thêm, chỉ cần anh ta không làm hại Tống Giai Âm, muốn tôi làm gì tôi cũng đều sẽ làm.
Đối phương rất nhanh gửi lại cho tôi một địa chỉ, còn nói tôi không được báo cảnh sát, nếu không anh ta sẽ ngay lập tức gϊếŧ con tin.
Tôi đồng ý những điều anh ta nói, rồi chuẩn bị bắt xe đến địa chỉ đó. Trong lúc đợi xe đến, anh Đậu gọi điện thoại đến cho tôi, hỏi tôi đang ở đâu, có chuyện gì không? Tôi nói mình không sao, hỏi anh ấy rằng, gọi điện thoại cho tôi có phải là có chuyện gì không? Giọng anh ấy mang theo đầy tức giận bảo với tôi, anh ấy bị lừa rồi, rồi lần lượt kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra.
Hóa ra, sau khi tôi ra khỏi Túy Linh Lung khoảng nửa tiếng, anh Đậu nhận được tin nhắn của Bào Văn bảo anh ấy mang người tới cứu tôi, còn kèm theo bức ảnh tôi bị bắt cóc, ảnh được chụp ở một nhà xưởng bỏ hoang, trong tấm ảnh ít nhất là có ba mươi người đang bao vây tôi, Bào Văn còn nói, cô ta chuẩn bị dứt điểm với tôi, bảo anh Đậu mang người đến quyết đấu. Nếu như thắng, thì sau này cô ta sẽ không tìm tôi gây sự nữa.
Advertisement
Anh Đậu sốt ruột cứu người, sau khi để lại khoảng bốn người ở mỗi quán, thì tập trung mọi người đến nhà xưởng bỏ hoang cứu tôi, hơn nữa đúng là có rất nhiều người đang đợi anh ấy ở nhà xưởng, vì vậy đám anh em anh ấy dẫn đến đã sống mái một phen với đám người đó, cuối cùng khó khăn lắm mới vào được nhà xưởng, thì phát hiện ra người bị bắt cóc đó không phải là tôi.
Nói đến đây, anh Đậu vừa nghiến răng vừa nói: “Bào Văn cũng đáng ghét thật, cho cái tên Trần Danh giả đó đội mũ, như thế khiến tôi căn bản không cách nào phân biệt được đó có phải là cậu hay không, bởi vì quần áo cũng như dáng dấp của hai người quá giống nhau.”
Tôi đã sớm đoán đến chuyện anh Đậu bị Bào Văn dùng kế điệu hổ ly sơn, vì thế cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ là có chút tức giận nói: “Anh Đậu, người anh em, xin lỗi, nếu như không phải do em quá kích động, anh sẽ không bị em liên lụy, giờ những quán trong tay chúng ta đều tổn thất nặng nề, em không biết phải làm như thế nào mới giải quyết ổn thỏa.”
Anh Đậu lại nghĩ rất thoáng, anh ấy nói: “Trần Danh, cậu đừng tự trách mình như thế, muốn trách thì phải trách người phụ nữ đó quá xảo quyệt, tục ngữ có câu “chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt”, cậu yên tâm, chuyện này một thời gian sau sẽ ổn thôi, đến lúc đó, cuộc sống của chúng ta sẽ tốt đẹp trở lại, hiện tại việc làm ăn ảm đạm thì cứ để vậy đi, các anh em cũng không đến nỗi phải chết đói đâu.”
Trong lòng tôi có chút chua xót, biết rằng anh Đậu thực chất chỉ đang an ủi tôi, việc chém người cũng khác hẳn với việc khác, thiệt hại nó mang lại cho quán quá lớn, không cách nào ước lượng được, điều quan trọng hơn là chúng tôi không dễ dàng gì mới nở mày nở mặt được một lần, lại đột nhiên bị người khác kéo xuống đáy vực, điều này không khác gì một đòn đánh hủy diệt sự tự tin của các anh em.
Anh Đậu hỏi tôi hiện giờ ở đâu, có bị thương không? Tôi nói qua một chút về tình hình hiện tại, anh ấy nghiến răng nói: “Thà để chị Đoàn gϊếŧ cô ta luôn cho rồi, đến lúc đó có sự che chở của Tam gia và Diệp Phong, chị Đoàn nhất định sẽ không có chuyện gì, người phụ nữ này còn sống, chung quy lại không khác gì một quả bom nổ chậm.”
Tôi nói: “Không, chị Thanh Hồ đã làm rất nhiều chuyện vì em rồi, có những chuyện có thể để chị ấy làm, nhưng cũng có những chuyện tuyệt đối không để chị ấy hi sinh, nếu như không may chị ấy xảy ra chuyện gì, em có chết ngàn vạn lần cũng không thôi áy náy.”
Ngừng lại một chút, tôi bèn hỏi anh Đậu: “Anh hiện tại đang ở đâu?”
Anh ấy nói mình mới từ đồn cảnh sát về, đang ngồi cùng các anh em ở Túy Linh Lung.
Tôi bảo anh ấy cứ gác những chuyện này lại, sau đó mang vài anh em thân thủ ổn ổn qua đây, tôi cần bọn họ cùng tôi đi tới một nơi. Nói xong, tôi gửi địa chỉ của tôi, bảo bọn họ tới càng nhanh càng tốt.
Ngắt điện thoại, tôi vào một quán gần đó, tìm một chỗ ngồi kín đáo nhưng có thể nhìn thấy bên ngoài, sau đó lén nhìn bệnh viện, trong đầu nghĩ ngợi mông lung về việc của Tống Giai Âm.
Tôi vốn dĩ định một mình đi cứu cô ấy, nhưng lời anh Đậu khiến tôi bừng tỉnh, người gửi cho tôi tin nhắn chỉ gửi đến một tấm ảnh, mà tấm ảnh đó hoàn toàn có thể tự cắt ghép theo ý muốn, mục đích dụ tôi qua địa chỉ đó. Mà tôi hiện tại kẻ thù nhiều, Bào Văn cũng đã bắt đầu hành động, nói không chừng những kẻ khác cũng đang chuẩn bị cũng nên, kẻ đứng sau việc dụ tôi đến có lẽ cũng là một kẻ thù của tôi.
Nghĩ đến đây, tôi bèn gửi cho anh Đậu một tin nhắn, bảo anh ấy mang đến vài chai axit.
Gửi tin nhắn xong xuôi, tôi nhìn thấy Đoàn Thanh Hồ vội vội vàng vàng ra khỏi bệnh viện, chị ấy đang nhìn quanh bốn phía, không lâu sau thì lấy điện thoại ra gọi, sau đó, chuông điện thoại tôi reo lên, tôi yên lặng nghe tiếng chuông reo mà không hề nghe máy. Mà nhạc chuông của tôi thực sự rất phù hợp với tâm trạng tôi lúc này.
“Tôi không có số đó, cô ấy không có lý gì mà lại yêu tôi, anh hùng và mỹ nhân, bên nhau là điều hợp lý, chỉ trách yêu người quá ít, đối thủ lại quá tốt, khuyên bản thân mình đừng có ngốc nghếch nữa...”
Tôi cũng biết mình căn bản là không thể bằng Tam gia, nhưng lúc Đoàn Thanh Hồ cõng tôi sau lưng thực sự rất ấm áp, là vì dáng vẻ lúc chị ấy vì tôi gϊếŧ người thực sự rất mê hoặc, hay chỉ đơn thuần là ánh trăng đêm nay làm say lòng người, tôi thế mà lại nói thích chị ấy, nhưng rõ ràng… tôi vốn định chôn chặt tình cảm này dưới đáy lòng.
Chuông điện thoại cuối cùng cũng ngừng reo, tôi tựa lưng rồi nhìn Đoàn Thanh Hồ lên xe rời bệnh viện, tâm trạng rất khó chịu.
Lúc này, điện thoại tôi lại đột nhiên sáng lên, nhưng lần này là một tin nhắn, tôi mở ra xem, chỉ nhìn thấy dòng chữ: “Trần Danh, tôi vẫn luôn coi cậu như em trai ruột, cũng rất trân trọng đoạn tình cảm của chúng ta, nếu như sự thẳng thắn của tôi khiến cậu tổn thương, tôi thực lòng xin lỗi, tôi hi vọng từ ngày mai trở đi, chúng ta coi như chưa xảy ra chuyện gì, còn nữa, lúc cậu cần tôi, dù tôi đang ở đâu, tôi cũng sẽ đến bên cậu.” Bên dưới tin nhắn còn kí tên “Đoàn Thanh Hồ”.
Lòng tôi dậy sóng, thực ra tôi không cho rằng bị chị ấy từ chối là việc mất mặt gì, bởi vì lúc đó cũng đã dự đoán được kết quả, chỉ là tôi không muốn để chị ấy nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, muốn đợi đến lúc bản thân có xây dựng được lại sự nghiệp, nở mày nở mặt rồi mới lại xuất hiện bên cạnh chị ấy.
Dằn dòng suy nghĩ trong lòng xuống, đợi anh Đậu dẫn người đến, tôi sẽ đến địa chỉ trong tin nhắn với họ ngay.
Sau khi đến đó, tôi mới biết nơi kẻ lạ mặt kia hẹn tôi là một căn biệt thự. Tôi bảo đám anh Đậu chỉ quan sát ở phía xa ngoài biệt thự, sau đó chuyển số vào số của anh Đậu, để tiện liên lạc khi có chuyện. Xong việc, tôi cầm theo chai axit sải bước bề phía căn biệt thự.
Vừa đến cửa biệt thự, cánh cửa chậm rãi mở ra, tôi nhìn một lúc, chỗ cửa không có người, phòng bảo vệ cũng trống trơn, trong khuôn viên biệt thự cỏ mọc rất cao, nhìn qua rất giống như một biệt thự bỏ hoang, tôi có cảm giác sởn gai ốc nhưng vẫn cố lấy dũng khí khập khiễng bước vào.
Tôi đi dọc theo sân, chậm rãi tiến vào đến cửa biệt thự, gõ cửa hô lớn: “Có ai không?”
Cửa được người từ bên trong mở ra, một người đàn ông đeo mặt nạ đang ngồi trên sofa, tuy rằng không thể nhìn thấy mắt anh ta, nhưng cũng dự cảm được ánh mắt anh ta lúc đó đang nhìn tôi, tôi đứng ở cửa không bước vào, một tay lần trong túi, hỏi: “Tống Giai Âm đâu?”
Người đó nói: “Nếu như tôi nói đây chỉ là kế hoạch dụ cậu đến, thực chất Tống Giai Âm không nằm trong tay tôi, cậu có hối hận khi đến đây không?”
Tôi nhíu mày, trầm giọng nói: “Không hối hận, bởi vì dù chỉ có một phần vạn khả năng, tôi cũng muốn biết người tôi quan tâm có phải đang gặp nguy hiểm không?”
Nói xong những lời này, tôi đã gọi điện cho anh Đậu để cầu cứu.
Gọi điện xong, tôi nói: “Xin hỏi anh là người của ai?”
Người đó hỏi, tôi hi vọng anh ta là người của ai? Tôi nói đều giống nhau, dù gì cũng đều là kẻ thù.
Người đó đột nhiên cười lớn, nói: “Biết là kẻ thù của mình mà không hề sợ hãi, quả nhiên can đảm.”
Anh ta vừa nói xong, trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh: “Chú Lôi, chú đừng trêu Trần Danh nữa.”
Giọng nói này chính là giọng của Tống Giai Âm.
Trong lòng tôi có chút kích động, hô to: “Giai Âm?”
Người kia đột nhiên tháo mặt nạ ra, quả nhiên là chú Lôi, người khiến vô số đại ca trong bữa tiệc của Bào Văn ngày trước phải cung kính gọi một tiếng chú Lôi.
Chú Lôi nói luôn với tôi: “Đừng tìm nữa, đại tiểu thư không ở đây đâu, cô ấy ở trong video.”
Nói rồi liền ông ấy chuyển màn hình máy tính bảng trước mắt về hướng tôi, tôi nhìn thấy Tống Giai Âm trong đoạn video đó, sắc mặt cô ấy nhợt nhạt, hai má ửng đỏ.
Lúc thấy chú Lôi, tôi nghĩ rằng đây chỉ là một lần thử tôi thôi, nhưng khi nhìn thấy Tống Giai Âm trong đó, tôi lại sững sờ.
“Giai Âm, cô sao vậy?” Tôi vội vàng hỏi cô ấy.
Giai Âm trực tiếp nói với tôi: “Trần Danh, thời gian của tôi không còn nhiều, lần này tôi sẽ giúp cậu, dục tốc bất đạt”.