Khi đưa Sơn Bào về đến Nam Kinh, còn hai ba phút nữa là đến tám giờ rồi, tôi biết không thể nào đến kịp câu lạc bộ Cảnh Minh trước tám giờ, tôi liền nhanh chóng gọi điện cho chị Thanh Hồ, hỏi chị ấy đang ở đâu, liệu có thể giúp tôi hoãn cuộc đấu muộn vài phút không.
Đoàn Thanh Hồ nói chị ấy đã đến sân đấu chó ngầm rồi, còn nói bọn họ đã chuẩn bị thi đấu rồi, chó của chị ấy đã được Triệu Côn Bằng đem lên sàn đấu.
Tôi biết Đoàn Thanh Hồ chắc chắn đã chuẩn bị một con chó chọi khác, tôi nghĩ chó mà chị ấy chọn chắc cũng chẳng hơn gì tôi, cho nên tôi cũng không lo lắng lắm, tôi nói vậy được, vậy thì tôi không cần vội nữa.
Sau khi cúp điện thoại, anh Đậu hỏi tôi tình hình sao rồi, tôi nói trận đấu đã chuẩn bị bắt đầu rồi, vừa nói tôi vừa vỗ nhẹ vào đầu của Sơn Bào, có hơi chút thất vọng rồi nói Sơn Bào lần này chắc không có cơ hội lên sàn đấu rồi, như vậy cũng tốt, Sơn Bào sẽ không phải đối diện với nguy hiểm nữa.
Khi biết được Đoàn Thanh Hồ định chuẩn bị một con chó chọi, tôi biết ngay đem Sơn Bào đến chắc cũng không có tác dụng gì, nhưng con người tôi là như vậy, thích chuẩn bị phương án dự phòng, chỉ sợ có chuyện gì bất trắc, cho nên cuối cùng tôi vẫn đem Sơn Bào đến.
Nhưng điều không ngờ là, sau khi cúp điện thoại chưa được mười phút, Đoàn Thanh Hồ liền gọi điện cho tôi rồi nói chị ấy thua rồi.
Cái tin này như sấm sét giữa trời quang, làm tôi lo lắng không yên, tôi ngây người ra một lúc, rồi hỏi Đoàn Thành Hồ rốt cuộc chuyện là như thế nào? Giọng của Đoàn Thanh Hồ có hơi phẫn nộ, chị ấy nói: “Tôi cũng muốn biết, hôm nay tôi đã bỏ ra số tiền lớn để mua con Pitbull này đến, người bán chó luôn miệng thề thốt với tôi rằng đây là con chó hung dữ nhất ở Nam Kinh này, không ngờ tên Trương Thành đó lại dẫn một người Nhật đến, tay có dắt theo một con chó ngao Nhật, cho nên con Pitbull của tôi chẳng mấy chốc thì chết luôn.”
Tôi biết Đoàn Thanh Hồ tức giận không phải vì thua ở trận đấu này, mà là câu lạc bộ Cảnh Minh, câu lạc bộ Cảnh Minh là cánh cửa lớn đầu tiên mà chị ấy muốn mở ra tương lại sáng ngời ở Nam Kinh, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ xuất gì, nếu không, không chỉ tất cả kế hoạch của chị ấy đều phải thay đổi, mà chuyện chị ấy rời khỏi Tam gia tự mình phát triển cũng sẽ trở thành chuyện cười cho thiên hạ, cũng chẳng trách Đoàn Thanh Hồ lại tức giận như vậy. Chuyện này có rơi vào bồ tát cũng chưa chắc không tức giận đâu.
Advertisement
Chỉ cần nghĩ đến một Đoàn Thanh Hồ luôn ung dung điềm tĩnh giờ lại tức giận đến mức này, tôi bất giác nghiến răng nghiến lợi, tên Trương Thành này, chọc giận chị tôi hai lần rồi, còn không cho hắn bài học thì gã lừa đầu hói này chắc cũng không biết mình mang họ gì rồi.
Tôi nói: “Chị, còn hai phút nữa là em đến sân đấu chó rồi, chị nói với bọn họ chờ thêm chút nữa nhé.”
Đoàn Thanh Hồ nói: “Nhưng tôi đã thua rồi, trên bản thỏa thuận đã nói mỗi người đem theo một con chó, chó của ai thắng thì coi như người đó thắng mà.”
Tôi liền hồ hởi nói: “Đúng vậy, trên bản thỏa thuận nói là hai bên chúng ta mỗi người đem theo một con chó, mỗi một người dắt theo một con chó, có nói là chỉ có mình chị mới được dắt chó đến đâu, em cũng đứng về phía chị mà, thêm nữa là, hắn chẳng phải cũng để người Nhật đó dắt chó đến, mà không phải là chó của chính bản thân hắn lên sàn đấu sao?
Nói đến đây, anh Đậu đã đỗ xe xong rồi, tôi nói với Đoàn Thanh Hồ: “Chị, em đến cổng rồi, không nói nữa nhé, chị bảo với bọn họ, nếu được thì chị gọi điện cho em.”
Đoàn Thanh Hồ nói chị ấy biết rồi, sau đó chị ấy liền cúp điện thoại.
Advertisement
Tôi tự nhiên thấy hưng phấn, nghĩ rằng ông trời rõ ràng là đang cho tôi cơ hội chinh phục chị Thanh Hồ đây mà, tôi không thể để tuột mất cơ hội tốt này được.
Dắt Sơn Bào xuống xe, tôi vuốt đầu nó rồi nói: “Sơn Bào, người anh em của mày có thể hùng dũng đứng lên hay không, thì lần này phải nhờ vào mày rồi, nhưng mày cũng đừng ra vẻ mạnh mẽ, nếu mày đánh không lại, thì giữ tính mạng là quan trọng, để tiếp tục sống, để đợi thời cơ trở lại, chúng ta bỏ chạy cũng không mất mặt gì cả.”
Anh Đậu ở bên cạnh dở khóc dở cười nói: “Trần Danh, cậu nói với nó nhiều như thế làm gì? Nó cũng có hiểu cậu nói gì đâu.”
Tôi lắc đầu, nói: “Không, Sơn Bào hiểu được lời em nói.”
Sơn Bào đột nhiên nhìn về hướng anh Đậu rồi sủa lên vài tiếng, tôi liền cười lớn, rồi bảo Sơn Bào đang tức giận đó, vì cảm thấy anh đang coi thương nó.
Anh Đậu liền trợn tròn mắt, rồi nói người tốt không so đo tính toán với chó, rồi bảo tôi mau chóng đi vào sân đấu chó.
Thế là chúng tôi dắt chó đi vào câu lạc bộ Cảnh Minh, một cậu thanh niên trước cửa ra hiệu cho chúng tôi đi theo cậu ấy, chúng tôi theo cậu ấy đến một nơi hẻo lánh, cậu ấy mở cánh cửa ngầm, rồi bảo chúng tôi đi vào trong.
Sau khi chúng tôi vào trong, đi được một lúc thấy trước mặt có người đang đi đến, người này nét mặt nghiêm nghị, bước chân thoắt thoắt, chính là Triệu Côn Bằng, Triệu Côn Bằng thấy chúng tôi, nói: “Các cậu đến rồi à, Tam gia bảo tôi mau chóng dẫn các cậu vào trong.” Nói xong, anh ấy ra hiệu cho cậu dẫn đường kia có thể đi rồi.
Cậu thanh niên đó quay người rồi đi thẳng, sau khi Triệu Côn Bằng đợi cậu ấy đi được đoạn xa rồi, mới nói: “Cô Đoàn đang tranh luận kịch liệt với Trương Thành.”
Tôi hỏi anh ấy tình hình sao rồi?
Triệu Côn Bằng nói: “Cô Đoàn muốn đấu với Trương Thành một trận nữa, Trương Thành không đồng ý, cô Đoàn cảm thấy cậu ta không dùng chó của mình, như vậy là vi phạm bản thỏa thuận, thêm nữa là có rất nhiều khách cũng đứng về phía cô Đoàn, Trương Thành chỉ còn cách đồng ý đấu thêm một trận nữa. Nhưng Trương Thành biết cô Đoàn đến đây một mình, nên nói nội trong hai phút nếu cậu không đến, thì coi như cô Đoàn sẽ thua.”
Lúc đang nói chuyện thì tôi đã nhìn thấy ánh sáng của sân đấu chó rồi, tôi nói nhỏ: “Tên này chắc chắn là cố ý đó, hắn mang theo chó từ nước ngoài đến rồi đấu với chó của chị em trước, vì hắn biết chó của hắn không thể đấu được với chó của chị em, sau đó chờ cho chị em thua, rồi khi có thêm yêu cầu với hắn, hắn lại nói kiểu này, hắn nhất định là cảm thấy chị em sẽ không chuẩn bị hai con chó, cuối cùng cũng chỉ còn cách nhận thua.”
Nói đến đây, tôi từ từ bước ra khỏi đường chính, đi vào trong sân đấu chó.
Sân đấu chó rất lớn, nhưng người đến xem thì lại không nhiều, hơn nữa ở đây dùng kính ngăn thành từng phòng một, những phòng này được bố trí rất lịch sự tao nhã, trên cửa kính có nhiều nhánh hoa giả trông giống như hoa thật leo bám, nhìn từ xa trông như những phòng hoa vậy.
Lúc này phòng nào cũng đều có người, có phòng có rất nhiều người ở trong, có những phòng lại có vài người lẻ tẻ, điều khiến tôi kinh ngạc nhất là Tam gia và Diệp Phong lại đang ngồi uống trà ở cùng một phòng.
Lúc tôi nhìn về phía Diệp Phong, Diệp Phong cũng nhìn thấy tôi, anh ta nheo mắt, dùng ánh mắt thù hằn nhìn tôi, giống như một con rắn đang nhìn chằm chằm vào con mồi vậy.
Không thể không nói rốt cuộc thì cũng là người anh em tốt của Tam gia, tuy anh ta rất đáng ghét, nhưng quả thực khiến người khác có cảm giác khó thở, rất có khí chất. Tôi hít một hơi thật sâu, ổn định lại tinh thần, từ từ bước về phía Đoàn Thanh Hồ đang tranh luận một cách lạnh lùng với Trương Thành ở phía trước.
Từ xa tôi đã nghe thấy Trương Thành nói: “Còn năm giây nữa, cô Đoàn, cô nhận thua đi.”
Tôi liền lớn giọng nói: “Chịu thua? Tao chẳng phải đã đến rồi sao? Chưa chiến đấu đã chịu thua không phải là phong cách của chúng tao.”
Trước lúc đó mọi người ai cũng nhìn về phía Đoàn Thanh Hồ, dù sao cũng vì chị ấy quá đẹp, nhưng lúc tôi mở miệng, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi, sau đó toàn bộ sân đấu đều cười lớn, nhất là Trương Thành, cười một cách ngặt nghẽo, hắn vừa cười, cừa chỉ vào con Sơn Bào bên cạnh tôi, rồi nói: “Đây không phải là chó chọi mà bọn mày mang đến để thi đấu chứ?”
Tôi cười rồi nói phải đó, kết quả mọi người càng cười lớn hơn, thậm chí có người còn ở đó nói: “Một con chó lớn hèn hạ dắt theo một con chó ta nhỏ, hay đấy, thật là thú vị quá đi.”
Ngay sau đó, có rất nhiều người chửi tôi là “chó hèn hạ”, còn có người cứ thế hét lên bảo tôi cút đi, rồi nói tôi ở đây làm hạ thấp đẳng cấp của cả sân đấu chó này.
Nghe thấy những âm thanh chối tai này, tôi vốn chẳng có cảm giác gì. Có lẽ là do tôi sớm đã quen với việc bị người ta sỉ nhục như vậy rồi, anh Đậu đang kéo chặt những người đang chửi rủa, tôi ra hiệu bảo anh ấy không cần lo lắng, bây giờ bọn họ chửi hăng bao nhiêu, lát nữa bọn họ sẽ càng mất mặt bấy nhiêu. Tôi phải khiến cho đám chó khốn kiếp này biết rằng, tôi không phải là một con chó hèn hạ ở Nam Kinh, mà là một con chó dại biết cắn người!
Tôi đi vài bước liền đến trước mặt Đoàn Thanh Hồ, rồi nói: “Đúng vậy, đây chính là chó chọi mà em muốn mang đến để thi đấu, hy vọng chị có thể nhớ rõ tên của nó, nó là Sơn Bào.”
Khi tôi nói ra cái tên Sơn Bào, tất cả đều cười lớn, lúc này, không biết là ai đã ném mạnh chai nước suối vào người Sơn Bào, Sơn Bào đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ, âm thanh của nó như sói, ánh mắt sắc bén, bỗng chốc khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Tôi nói: “Trương Thành, đem chó của mày lên đi.”
Trương Thành khịt mũi nói: “Con chó ta này, còn không đủ cho một bữa ăn ngon của con trai tao nữa.”
Tôi nói: “Tao thấy sao mày lại trông giống súc sinh đến vậy, thì ra mày lại đúng là đồ súc sinh thật.”
“Mày!” Trương Thành bị tôi làm cho tức chết, vốn đang định lên đánh tôi, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặc lạnh lùng của Đoàn Thanh Hồ, chỉ còn cách lủi về phía sân đấu chó.
Tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ, cười rồi nói: “Chị, đừng giận nữa, trận này em sẽ lấy lại cho chị.”
Đoàn Thanh Hồ nhìn xuống Sơn Bào, chắc là yêu nhau yêu cả đường đi rồi, chị ấy nói với giọng thương hại: “Hay là bỏ đi, không may Sơn Bào không còn nữa, thì cậu chắc đau lòng chết mất.”
Tôi nói không sao, tôi tin tưởng Sơn Bào, nếu không đánh lại được cùng lắm thì bỏ chạy. Đến lúc đó chị ấy đừng chê cười chúng tôi là được.
Câu nói này khiến Đoàn Thanh Hồ cười lên, chị ấy nói: “Nếu cậu thật sự có thể thắng, thì sân đấu chó ngầm này sẽ thuộc về cậu.”
Tôi cười nhếch mép, rồi nói được, tôi không khách sáo với chị ấy, anh Đậu ngồi bên cạnh định nói gì đó, thì bị cái nhìn của Đoàn Thanh Hồ dập tắt luôn. Tôi cũng không có thời gian chú ý đến họ nữa, dắt Sơn Bào rồi ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước về phía sàn đấu, tôi đi rất chậm, tất cả mọi người đều đang tranh luận, có người còn hứng khởi bàn luận về một trăm linh ba cách chết của Sơn Bào, có người biết tôi thì chửi tôi sinh ra thấp hèn, chửi tôi không biết trời cao đất dày, còn nói bọn họ sẽ liên kết với nhau đuổi tôi ra khỏi Nam Kinh.
Đám người đó tranh luận rất lớn, không hề sợ tôi nghe được, kể cả tôi có dễ tính đến mức nào đi chăng nữa, cũng bị nói cho phát bực rồi.
Đến sàn đấu chó, Trương Thành dắt con chó đen nhỏ của mình lên sàn đấu, từ xa tôi đã nghe thấy Đoàn Thanh Hồ nói đây chính là chó Pitbull.
Con chó này nhìn đã thấy hống hách rồi, sau khi nhìn thấy tôi cứ sủa tôi không ngừng. Sàn đấu rất cao, nó không nhìn thấy Sơn Bào đang nằm dưới chân tôi, tôi cúi người, vỗ nhẹ vào đầu Sơn Bào rồi nói: “Sơn Bào, lên đi.”
Sơn Bào đột nhiên đứng thẳng lên, cơ thể lùi mạnh về phía sau, tất cả mọi người bắt đầu cười lớn, nói: ‘Nhìn kìa, con chó đó sợ rồi, sắp bỏ chạy rồi!”
Sau khi Sơn Bào lùi về phía sau năm mét, đột nhiên xông lên, sau đó, khi ở khoảng cách chỉ cách hàng rào sàn đấu hai mét, nó nhảy phốc một phát, cơ thể đột nhiên vươn cao, bay lên không trung vài giây rồi tiếp đất một cách hoàn hảo.
Toàn sân đấu lặng ngắt như tờ! Tất cả mọi người đều kinh ngạc, chỉ có tôi là không nhịn được cười, nghĩ thấy nó đúng là giống tôi thích làm màu một chút.
Sau khi Sơn Bào lên sàn đấu, vươn cổ ngẩng cao đầu, đột nhiên “hù hù hù” nó hú lên, giống như một con sói hoang đang đứng trên đỉnh núi hú vậy, âm thanh lanh lảnh, tạo nên một khí thế khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi một cách lạ lùng, cứ thế hú lên khiến con chó Pitbull trước mặt liên tục lùi về phía sau, cuối cùng, Pitbull lại quay người định bỏ chạy, nhưng đúng lúc này, Sơn Bào giống như một cơn gió ập đến con chó Pitbull, động tác của nó rất nhanh, móng vuốt rấc sắc nhọn, trông thì thấy một cơ thể rất gầy guộc, nhưng trong giây phút đó lại thể hiện ra một sức mạnh vô cùng lớn, khiến cho con Pitbull ngã lăn ra, rồi dùng chân đạp mạnh vào mặt Pitbull, Sơm Bào dùng miệng cắn cho Pitbull một phát, rồi kéo sang một bên thật mạnh, cổ của con Pitbull không ngờ bị nó cắn cho đứt luôn, chỉ trong chốc lát, máu phun khắp nơi.
Con Pitbull xưa nay chưa bao giờ sợ đau, không biết sợ là gì, nhưng giây phút này nó như được nhìn thấy vua vậy, nằm rạp xuống đất, sau đó mới phát hiện ra nó đã tắt thở rồi.
Cảnh tượng máu me be bét khiến cho mấy cô gái ở sân đấu liên tục gào thét.
Một con chó Pitbull hống hách cuối cùng lại chết như vậy, chết một cách tức tưởi đến tiếng kêu cuối cùng cũng không có.
Tôi từ từ bước lên sàn đấu, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, nhìn về phía Trương Thành thấy sắc mặt hắn trắng bệch, rồi nói: “Thấy rồi chứ? Kể cả mày cho chó của mày dùng thuốc, thì tao vẫn thắng được mày. Mày đã phá hoại quy tắc của sân đấu chó, hôm nay tao sẽ vạch trần mày.”
Chỉ một câu nói lập tức khiến cả sân đấu trở nên hỗn loạn!