Tôi không ngờ rằng Tam gia lại nói anh ấy không xứng với Đoàn Thanh Hồ, càng không nghĩ rằng anh ấy lại bảo tôi chăm sóc chị ấy cẩn thận, cảm giác này hình như anh ấy đã hoàn toàn buông bỏ mối tình này với chị ấy vậy.
Tôi hỏi Tam gia vì sao lại làm vậy?
Tam gia nói: “Điều Thanh Hồ muốn là một tình yêu, nhưng điều tôi muốn lại là thiên hạ mà cô ấy giúp tôi đạt được, cậu cảm thấy tôi có xứng với cô ấy không chứ?”
Tôi im lặng không nói gì cả, trong lòng đã hiểu, tình cảm của anh ấy quả thật không đủ thuần khiết, đương nhiên cũng sẽ không xứng với chị Thanh Hồ vừa ngốc vừa cố chấp của tôi rồi.
Tam gia nhẹ nhàng nói: “Huồng hồ, Tống Giai Âm có một vị trí không thể dao động ở trong lòng tôi, Thanh Hồ không chấp nhận nổi chuyện này, mà tôi cũng không thể quên được Tống Giai Âm, cho nên tình cảm giữa hai người chúng tôi sẽ chỉ có thể đi vào ngũ cụt thôi.”
Thấy Tam gia nói thật lòng như vậy, tôi không nhịn được mà nói luôn: “Kể cả như vậy, anh cũng đã thừa nhận anh thực sự cũng có tình cảm với chị Thanh Hồ, sao anh có thể vì lợi ích mà để chị ấy gả cho một người đàn ông mà chị ấy không yêu chứ?”
Advertisement
Tam gia im lặng, tôi cứ tưởng anh ấy biết sai rồi, ai ngờ anh ấy lại nói: “Diệp Phong rất yêu Thanh Hồ, tôi đã nhìn thấy cái bóng của mình trên người cậu ấy, cho nên tôi quyết định nhường Thanh Hồ cho cậu ấy, tôi nghĩ rằng tôi đang tác thành cho người anh em của tôi, đồng thời lại tìm cho Thanh Hồ một chỗ dựa vững chắc. Cho đến khi cậu nói những lời đó, thì tôi bỗng tỉnh ngộ, tôi làm như vậy mục đích không phải là tác thành cho họ, mà là tác thành cho chính tôi.”
Tôi có chút không hiểu ý của anh ấy nói là gì, anh ấy cũng không giải thích, mà nói rằng: “Diệp Phong và tôi rất thân nhau, kể cả không gả Thanh Hồ cho cậu ấy, hai chúng tôi vẫn là anh em tốt, kể cả lần này xảy ra chuyện, thì tình cảm giữa chúng tôi vẫn như ban đầu. Hơn nữa, con người Diệp Phong khẩu xà tâm phật, tuy cậu ấy rất tức giận, nhưng nếu không có cậu ấy ngăn lại thì bây giờ bố cậu ấy có lẽ đã ra tay với Thanh Hồ rồi.”
Thì ra là vây. Chỉ là thái độ của Diệp Phong đúng là khiến tôi không chấp nhận nổi.
Lúc này Tam gia nhìn tôi nói: “Nhưng cậu thì khác, món nợ đào hôn này, cậu ấy sẽ không chịu để yên đâu, kể cả tôi cũng không khuyên nổi cậu ấy, cho nên cậu phải cẩn thận.”
Advertisement
Tôi nói một cách bất lực: “Tôi cũng biết mình cư xử không đúng, anh ta muốn trả thù thì trả thù vậy.”
Tam gia không ngờ lại cười lên và nói: “Trần Danh, nói thật thì tôi rất quý cậu, lúc trước tôi đồng ý cho cậu cơ hội, một mặt là vì Tống Giai Âm, mặt khác chính là tôi thực sự rất thích tính cách của cậu, ‘Cậu là bạn của tôi, cũng là trách nhiệm của tôi’, chính câu nói này, rất thật lòng.”
Nghe được câu này, trong lòng tôi rất cảm động, tôi nói: “Tam gia, có câu này của anh, tôi không hối hận vì lúc trước đã chọn anh.”
Tôi vừa nói hết câu, hai người chúng tôi cùng cười lớn, lần nói chuyện này có thể nói đã mở được nút thắt giữa hai chúng tôi, hơn nữa còn khiến mối quan hệ của hai chúng tôi càng thân nhau hơn.
Tôi bảo Tam gia giờ không còn sớm nữa, tôi phải đi về, anh ấy gật đầu rồi nhìn với theo tôi nói: “Trần Danh, tôi sẽ không nhường Tống Giai Âm cho cậu đâu.”
Tôi nhếch mép cười, rồi nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng có ý định như vậy, chúng ta tự dựa vào sức mình đi.”
Trước đây có từng xem một bộ, trong đó có một câu mà tôi rất đồng tình, đó là trên thế giới này, cái gì mình cũng có thể nhường cho người khác, chỉ có tình yêu là không thể.
Anh em có tốt đến mấy, cùng yêu một người con gái, cạnh tranh công bằng sẽ đạt được kết quả tốt hơn là âm thầm bỏ cuộc rất nhiều.
Chỉ là tôi lần đầu tiên nói ra ‘ý đồ’ của mình dành cho Tống Giai Âm, trong lòng có chút xấu hổ và thấp thỏm, may mà Tam gia không phải kiểu người hay coi thường người khác, nếu không lúc tôi nói ra câu này, e rằng đã bị anh ấy cười tôi không biết lượng sức rồi, còn tôi, rõ ràng trước đó chưa bao giờ dám nghĩ có được chị ấy. Sao tự nhiên lại có lòng tham vậy chứ? Nhất định là do lời nói của Tam gia, khiến tôi cảm thấy chị ấy quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến tôi muốn chiếm giữ cho bản thân mình.
Bước ra khỏi hộp đêm Cẩm Tú, một cơn gió thu thổi đến, tôi đứng ở trước cửa, thì thấy anh Đậu đang ngồi xổm hút thuốc trên tảng đá phía không xa, liền đi nhanh qua đó. Tôi ôm vai anh ấy rồi nói: “Về thôi!”
Anh Đậu căng thẳng nhìn tôi từ đầu đến chân, sau khi chắc chắn tôi không sao, thì thở phào, hỏi tôi Tam gia đã nói với tôi những gì?
Tôi kể ra hết những gì Tam gia đã nói với mình, anh Đậu “hừ” lên một tiếng rồi nói: “Xem ra Tam gia cũng coi như quang minh lỗi lạc, hơn nữa cậu ấy tối nay đúng là giải vây cho chúng ta, tôi cũng không tính toán chuyện trước đây nữa. Nhưng mà, tôi không hiểu nổi, nhà họ Vân vì sao lại không thích Tam gia đến vậy?”
Tôi cũng không hiểu nổi, nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân cả, ai mà biết chứ?
Tôi và anh Đậu vừa đi vừa nói chuyện, sau khi về, chúng tôi liền tắm rửa rồi đi ngủ, ngày hôm sau, tôi gọi điện cho Đoàn Thanh Hồ, chị ấy hẹn tôi gặp nhau ở câu lạc bộ Cảnh Minh, sau khi tôi và anh Đậu đến, nhìn thấy có một số người ở câu lạc bộ Cảnh Minh, đa phần đều đang thu dọn, nói là thu dọn, thực ra là đang làm cho có, bọn họ thường xuyên nhìn về phía Đoàn Thanh Hồ, ánh mắt cứ tự nhiên không hề che giấu những suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu.
Đoàn Thanh Hồ ngồi phía trước chiếc bàn gỗ lim, tay cầm một chiếc ly, mắt nhìn xuống không biết đang nghĩ gì, ngồi đối diện chị ấy là một người đàn ông với vẻ mặt gian xảo, người đàn ông này nhìn cũng biết không phải kiểu người dễ chơi. Phía sau hắn là hai người đàn ông thân hình cao lớn, hai người này như hai pho tượng đứng ở đó, đôi mắt ngây ra không nhìn về Đoàn Thanh Hồ, có thể thấy sự kiềm chế của họ rất tốt.
Người đàn ông kia lại khác, ánh mắt của hắn có chút không kiêng nể gì khi nhìn về phía Đoàn Thanh Hồ, ánh mắt này khiến tôi cảm thấy vô cùng chán ghét, cộng với việc một đám người với kiểu ánh mắt đó đang nhìn chị ấy, khiến tôi tức giận muốn đánh người.
Tôi liền đi vào, gọi lên một tiếng: “Chị Thanh Hồ”.
Đoàn Thanh Hồ ngẩng đầu, nhìn tôi rồi cười một cách dịu dàng, đôi mắt tuyệt đẹp đó có chút không vui, chị ấy xưa nay có vui hay giận cũng không thể hiện ra sắc mặt, hiếm khi thể hiện ra sự chán ghét ai đó đến mức độ này, có thể thấy người đàn ông ngồi đối diện này đúng là đã khiến chị ấy không vui rồi, tôi tiến lại gần, hỏi Đoàn Thanh Hồ người này là ai? Người này sau khi tôi đến thì sắc mặt đã khác rồi, nhìn tôi với vẻ mặt coi thường, kiểu coi tôi như một con ruồi để hắn dễ đập chết vậy.
Đoàn Thanh Hồ nhẹ nhàng nói: “Anh ấy là Trương Thành, là người phụ trách của câu lạc bộ Cảnh Minh.”
Người phụ trách của câu lạc bộ Cảnh Minh? Tôi gật đầu, nói như đã hiểu rõ: “À, thì ra là cấp dưới của chị à.”
Nghe thấy hai từ “cấp dưới”, nét mặt của Trương Thành lộ vẻ khó chịu, hắn cười một cách gượng gạo nói: “Chú em, xem ra mày chưa hiểu rõ một điều, Trương Thành tao là “ông chủ” duy nhất của câu lạc bộ này, điều này ở câu lạc bộ Cảnh Minh ai cũng biết, còn về cô Đoàn?”
Nói đến đây, Trương Thành lộ ra điệu cười đểu, rồi nói: “Cô xem bảo cô làm thiếu phu nhân nhà họ Diệp thì cô không làm, làm hồng nhan tri kỷ của Tam gia cũng không muốn, việc gì phải đến đây chịu khổ chứ? Việc kinh doanh quản lý ở đây đâu phải việc mà một người chỉ biết hầu rượu như cô có thể làm được, hay là cô nghĩ rằng nhà họ Diệp hoặc Tam gia có thể chống đỡ cho cô? Tam gia đã quy ước với tôi rồi, câu lạc bộ Cảnh Minh này chỉ cần dưới sự quản lý của tôi không xảy ra chuyện gì lớn, thì anh ấy không có quyền thu hồi quyền gì từ tay tôi cả, hôm nay cô lại nói rằng muốn làm bà chủ ở đây, vậy cô để mặt mũi của Trương Thành tôi đi đâu hả?”
Tôi liền nhíu mày, không ngờ nơi mà Đoàn Thanh Hồ lấy được từ tay của Tam gia lại phức tạp như vậy, hơn nữa tên Trương Thành kia đúng là muốn ăn đòn, lại dám sỉ nhục Đoàn Thanh Hồ, liệu có phải hắn nghĩ rằng chị ấy với Diệp Phong và Tam gia đều đã rạn nứt, nên không có ai chống đỡ cho chị ấy?
Đoàn Thanh Hồ dửng dưng nói: “Tam gia có nói, chỉ cần tôi có khả năng lấy được câu lạc bộ này, thì tôi có thể trở thành bà chủ ở đây.”
Trương Thành như nghe được chuyện cười vỡ bụng, liền cười ha ha rồi nói: “Làm bà chủ thì không được, nhưng cô muốn làm vợ của ông chủ, thì tôi không chê đâu.”
Nghe thấy câu này, tôi tức giận đập tay xuống bàn, rồi đứng lên cho hắn một đấm, miệng hét: “Mẹ mày chứ?”
Mặt Trương Thành lạnh đi, một người đàn ông đứng phía sau hắn ra tay nhanh như chớp, một tay nắm chặt lấy cổ tay tôi định ném ra ngoài, tay của người này rất chắc, trong lòng tôi thấy kinh ngạc, không ngờ hắn lại là một tên luyện võ.
Đúng lúc tôi đang nghĩ mình thể hiện không thành mà còn bị đánh ngược lại, Đoàn Thanh Hồ đưa bàn tay thon dài ra, tay của chị ấy nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của tên vệ sĩ đó, vặn mạnh về phía trên, chỉ nghe thấy tiếng “rắc” một cái, tên đó kêu lên một tiếng thất thanh. Một tên vệ sĩ khác lập tức xông đến, giơ chân định đạp vào Đoàn Thanh Hồ, chị ấy từ trên ghế nhảy xuống, hai chân nhẹ nhàng dẫm lên cẳng chân của hắn, đạp mạnh một phát, hắn lập tức lảo đảo lùi mấy bước về phía sau, rồi ngã ngồi xuống đất.
Đoàn Thanh Hồ chạm đất một cách vững vàng, người đàn ông vừa bị chị ấy vặn gãy cổ tay giơ bàn tay còn lại đấm về phía chị ấy một phát, tôi nghĩ đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, tên này chắc gay cũng nên? Đoàn Thanh Hồ nhẹ nhàng cầm ly rượu, chỉ nghe thấy “tách” một tiếng, ly rượu đó vỡ vụn, rượu vang bên trong đổ văng ra, giống như một đóa hoa rực rỡ trong không trung.
Đoàn Thanh Hồ giơ luôn chiếc ly chĩa thẳng vào nắm đấm của tên đó, tên đó phản ứng rất nhanh, lập tức né sang một bên, nhưng hắn phản ứng có nhanh đến mấy cũng không thể nhanh bằng Đoàn Thanh Hồ, cuối cùng không tránh kịp, những mảnh vỡ của ly rượu vỡ đó đều cắm vào tay hắn, hắn kêu lên một cách đau đớn, Đoàn Thanh Hồ lôi chiếc ly về phía sau, tôi tưởng chị ấy rút chiếc ly ra, ai ngờ chiếc ly đó kéo người đàn ông đó ngã ngục trên bàn, nhìn cũng biết chiếc ly đó cắm vào tay hắn sâu đến mức nào.
Tên vệ sĩ nằm dưới đất đã bò dậy, lúc này, tất cả đám người đó xông vào chúng tôi, Đoàn Thanh Hồ nắm lấy đầu tên đó, ấn mạnh vào mặt bàn, sau đó chị ấy rút mạnh chiếc ly ra, kéo theo rất nhiều máu, màu máu này như đôi môi đỏ chót của chị ấy, khiến người ta có cảm giác đẹp đến mức rung động lòng người.
Đoàn Thanh Hồ cầm lấy chiếc ly, cắm vào tai tên này một cách nhanh chóng, cả chiếc ly xuyên qua tai hắn, cắm vào chiếc bàn gỗ.
Tiếng kêu của tên bảo vệ vang vọng cả câu lạc bộ, tất cả mọi người đột nhiên dừng bước lại, chỉ có một tên vệ sĩ còn lại liều mạng xông tới, Đoàn Thanh Hồ không cần quay đầu lại, với lấy chai rượu vang trên bàn, uyển chuyển ném về phía sau, chai rượu đó như có mắt vậy, đập luôn vào mặt của tên đó, hắn liền ngã ngược về phía sau, hắn loạng choạng ngồi dậy trên nền đất, máu mũi tóe loe.
Lúc này, tất cả mọi người đều bị chị ấy làm cho khϊếp sợ, đến sắc mặt của Trương Thành cũng lộ lên vẻ khó chịu, tức giận ra mặt nhưng không dám làm gì.
Đoàn Thanh Hồ nói một cách dửng dưng: “Có những câu tôi chỉ muốn nói một lần, Trương Thành, nếu anh còn không hiểu, cẩn thận cái tai của anh.”
Giọng nói của chị ấy rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng nghe thì ai nấy đều ngây người ra.
Trương Thành tuy sợ chị ấy một phép, nhưng vẫn không biểu lộ sự sợ hãi, nói rằng: “Thì ra thân thủ của cô lợi hại như vậy, chẳng trách dám đến đây một mình. Nhưng mà Hồng Nhan, có đánh giỏi đến mấy, người ít cũng không đánh lại người đông, cô có tin không?”
Đoàn Thanh Hồ chau mày nhẹ, tôi sờ vào con dao găm, nhân lúc Trương Thành không chú ý tôi, tôi liền xông về phía Trương Thành, kề dao găm vào cổ hắn, mặt hắn liền biến sắc, tôi nói một cách lạnh tanh: “Người ít không đánh lại người đông sao? Vậy chúng ta chơi trò bắt giặc bắt vua trước, thấy thế nào?”