Tam gia đến đây thực sự là ngoài dự đoán của tôi.
Anh Đậu nói nhỏ: "Thằng này đến đây làm gì thế? Chẳng lẽ định lật lọng, lấy lại quyền bảo kê chỗ này à?"
Tôi không nói gì, tim đập rộn như trống trận. Sau việc ở hộp đêm Cẩm Tú, tôi thực sự không chắc lắm, mặc dù nghiêng về suy nghĩ Tam gia sẽ không hại tôi hơn, nhưng vẫn không kiềm được mà lo lắng, sợ anh ấy sẽ ghen tị với tôi, vì thế mà coi tôi như kẻ thù.
Ánh mắt Tam gia bình tĩnh nhìn vào mặt tôi, trong ánh mắt ấy không nhìn ra được cảm xúc gì, sau đó, anh ấy trầm giọng nói: "Tối nay ai dám động vào một đầu ngón tay của Trần Danh, thì Vân Tam Thiên tôi sẽ cắt tay kẻ đó."
Một câu nói, khiến tất cả sợ hãi. Tôi vừa mừng vừa lo nhìn Tam gia, sau đó thì hơi muốn cười, anh ấy đúng là nghe lời Tống Giai Âm thật.
Ông chủ Trương ở trong nhóm ông chủ này nheo mắt, sẵng giọng nói: "Vân Tam Thiên? Ồ, nhớ ra rồi, chẳng phải cậu là cậu ấm ăn hại nhất của nhà họ Vân sao? Nghe nói rượu chè, gái gú, cờ bạc cái gì cũng giỏi, không làm nên trò trống gì?"
Hắn nói xong, mấy ông chủ ở cạnh hắn đều bật cười.
Advertisement
Có lẽ họ cảm thấy Vân Tam Thiên là người nhà họ Vân, còn việc sỉ nhục một "cậu ấm" của nhà họ Vân khiến cho họ có cảm giác suиɠ sướиɠ khi hạ nhục được người địa vị cao hơn mình, nên gương mặt mỗi người bọn họ đều rất hưng phấn, đặc biệt là ông chủ Trương kia, hắn thấy mọi người đều đang cười, bất giác ưỡn cái bụng bia ra, tiếp tục sỉ nhục Tam gia, hắn nói: "Một cậu ấm vô dụng, tưởng mình học được phong thái của các đại ca trong phim thì trâu bò lắm à? Thảo nào từ trên xuống dưới nhà họ Vân chẳng ai coi ra gì, ha ha, đồ vô dụng!"
Tam gia sầm mặt, tung chân đạp vào bụng ông chủ Trương, thế mà đá cơ thể phốp pháp của ông chủ Trương bay ra xa, bay trên không hai giây rồi mới bắn đến chỗ tôi, tôi vội vàng tránh qua một bên, đám anh em phía sau cũng vội vàng né, vì thế ông chủ Trương đáng thương như con cóc chân tay chổng ngược lên trời ngã xuống đất, mặt nhăn nhó, mấy lần định bò dậy đều không dậy nổi, cuối cùng bị người của tôi giữ lại, hai người giẫm lên tay, hai người giẫm chân, còn hai người giẫm đầu gối, thoáng cái gào góc om sòm, đừng nói đến việc bò dậy, đến cả đau muốn hét lên cũng không hét nổi ấy chứ.
Tam gia đột nhiên ra tay, khiến đám ông chủ Tiêu ngẩn người.
Không cho họ cơ hội phản ứng, mắt Vân Tam Thiên lạnh lùng quét qua mặt đám người này, nên những người bị ánh mắt này nhìn thoáng cái câm như hến, không dám cứ động.
Tam gia lạnh lùng nói: "Cậu ấm? Đồ vô dụng? Nếu các người không ngoan ngoãn rời đi, tôi không ngại cho các người thấy thằng vô dụng trong miệng các người là tôi đây giẫm các người dưới chân thế nào đâu."
Advertisement
Phải thừa nhận Tam gia đúng là một người cực kỳ có phong độ, việc này không chỉ xuất phát từ năng lực vượt trội của anh ấy, mà xuất phát từ sự kiêu ngạo trong chính cốt tủy anh ấy nhiều hơn.
Con ngươi ông chủ Tiêu lắc qua lắc lại, cười nói: "Vân Tam Thiên, nghe nói giờ cậu là ông chủ của Cẩm Tú? Nếu đã làm ông chủ lớn ở đó rồi, thì chắc cậu không phải cậu ấm như bề ngoài, vậy chắc cậu hiểu, đối địch với chúng tôi là việc nhỏ, dù sao những ông chủ nhỏ như chúng tôi có lẽ không lọt vào mắt thiếu gia của nhà họ Vân như cậu, nhưng nếu cậu đứng về phía Trần Danh, thì có nghĩa là cậu đối đầu với nhà họ Cao, nhà họ Dương, cậu không sợ thật sao?"
Tam gia khinh thường liếc nhìn ông chủ Tiêu, đột nhiên mỉm cười nói: "Sợ? Không, tôi đang có ý này."
Nói xong, mắt anh ấy quét qua từng người, khí phách nói: "Đừng nói hai nhà này, dù có thêm cả Bào Văn với Diệp Phong, thì Vân Tam Thiên tôi cũng không sợ."
Ông chủ Tiêu bị thái độ ngang ngược của Tam gia chọc tức, thêm cả chuyện tối nay Tam gia phá hỏng việc tốt của hắn, hắn không nhịn được tức nữa, cũng không giả vờ là cừu non bị thương nữa, mặt mũi dữ tợn nói: "Vân Tam Thiên, cậu đừng quên, cậu chỉ là thiếu gia vô dụng nhỏ bé của nhà họ Vân, cậu hống hách như vậy, nếu ông Vân biết..."
Hắn không nói tiếp, nhưng ý uy hϊếp trong đó đã rất rõ ràng.
Lần này, Tam gia không ra tay, một người bên cạnh anh ấy đột nhiên xông đến như tên bắn, tôi chỉ cảm thấy mắt hoa lên, ông chủ Tiêu đã bị người ta kẹp cổ ấn lên tường, cái người nhanh nhẹn này, không phải ai khác, chính là Triệu Côn Bằng.
Triệu Côn Bằng xách ông chủ Tiêu như xách một con gà con, tay quá khỏe, nên lúc đó ông chủ Tiêu đã trợn ngược mắt, thè lưỡi ra, hắn đập hai tay, thở hổn hển rặn ra hai chữ lí nhí trong cổ họng: "Cứu mạng... cứu mạng..."
Có người xông lên giúp hắn, nhưng lại bị một người trông như vệ sĩ bên cạnh Tam gia bóp mặt, ấn thẳng xuống đất, động tác linh hoạt, mạnh mẽ, không hề kém cạnh Triệu Côn Bằng.
"Côn Bằng." Tam gia thản nhiên gọi một tiếng.
Triệu Côn Bằng ngay lập tức quăng ông chủ Tiêu ra xa như ném rác, ông chủ Tiêu nằm rạp xuống đất, như một con chó chết, nước mắt cũng chảy ra.
Triệu Côn Bằng nhổ nước miếng lên mặt hắn, chửi: "Cả đời này Tam gia ghét nhất là bị uy hϊếp! Mày là cái thá gì mà dám uy hϊếp cậu ấy?"
Tam gia lạnh nhạt nói: "Muốn lấy ông nội ra dọa tôi? Được lắm, anh cứ đi mách lẻo đi, xem ông có nói gì tôi không."
Nói xong, anh ấy chậm rãi lại gần tôi, mặc dù từ đầu chí cuối, anh ấy đều không nói với tôi câu nào, nhưng khi anh ấy đứng cạnh tôi, tôi lại cảm thấy an lòng một cách khó hiểu, dường như bên cạnh tôi chính là một ngọn núi lớn che mưa chắn gió cho tôi.
Ông chủ Tiêu hình như vẫn còn sợ hãi, nhìn Triệu Côn Bằng một cái, sau đó nhìn tôi, có lẽ là nhận ra lần trước tôi đã dẫn anh ấy đến, mặt mũi chán nản. Hắn thay đổi hẳn thái độ cao ngạo vừa nãy, nịnh nọt nói với Tam gia: "Vân Tam Thiên, tôi hiểu rồi, Trần Danh là đàn em của cậu, nên cậu mới bảo vệ cậu ta, nhưng cậu tin tôi, Trần Danh là một kẻ phiền phức, là gánh nặng của cậu, tốt nhất cậu nên cách cậu ta xa chút, nếu không xui xẻo sẽ lây đấy."
Mắt Tam gia lạnh lùng nhìn ông chủ Tiêu, nói: "Trần Danh không phải đàn em của tôi."
Tim tôi thắt lại, nhìn Vân Tam Thiên, anh ấy cũng nhìn tôi, hùng hồn nói: "Cậu ấy là bạn của tôi, cũng là trách nhiệm của tôi."
Là bạn, cũng là trách nhiệm.
Không ngờ trải qua bao nhiêu việc như vậy, Tam gia lại định nghĩa quan hệ của chúng tôi thế này, lòng tôi đột nhiên rối rắm, không biết nên vui hay nên buồn.
Thực ra tôi rất thích Tam gia, cũng thực lòng muốn làm bạn với anh ấy, nhưng tôi biết, anh ấy nói như vậy không phải vì tôi, mà là vì Tống Giai Âm.
Vân Tam Thiên nói: "Trần Danh, ngày mai dẫn người đến trông quán, ai dám gây sự, tôi sẽ khiến hắn biến mất khỏi Nam Kinh vĩnh viễn. Không tin thực lực của tôi thì ngày mai có thể thử xem."
Tôi gật đầu theo bản năng, nói được.
Vân Tam Thiên xoay người rời đi, chưa được mấy bước, anh ấy quay lại nhìn tôi, nói: "Nói chuyện chứ?"
Tôi gật đầu, bảo anh Đậu dẫn các anh em về trước, sau đó rời khỏi quán bar cùng Tam gia, trước khi đi, Tam gia đột nhiên xoay người, nhìn những người kia nói: "Nói với những ông chủ sau lưng các anh, Vân Tam Thiên tôi đợi họ trả thù."
Tôi giật mình, biết lời này của Tam gia có nghĩa là anh ấy không định giấu tài nữa, mà chuẩn bị phơi bày hết thế lực của mình, nghĩ đến đây, tôi tự nhiên lại hơi hưng phấn, cũng chờ mong xem anh ấy sẽ đứng ở độ cao thế nào trong cục diện hỗn loạn của Nam Kinh.
Tam gia ra hiệu cho tôi lên xe anh ấy, sau đó, Triệu Côn Bằng lái xe đưa chúng tôi đến Cẩm Tú.
Rồi tiếp đó, tôi theo Tam gia vào căn phòng lần đầu tiên gặp anh ấy, sau khi mang rượu và đồ ăn lên thì Triệu Côn Bằng lui ra ngoài.
Tam gia ngồi ở đó, tôi rót hai chén rượu cho bọn tôi, nâng chén lên nói: "Tam gia, tối nay rất cảm ơn anh, nếu không có anh thì có lẽ tôi sẽ làm màu thất bại lại còn bị đè ngược lại nữa."
Nói xong, tôi cười ha ha, thực ra tôi cố ý nói vậy, vì muốn điều tiết không khí, nhưng Tam gia lại không cười, khiến tôi hơi lúng túng.
Tam gia nâng chén rượu lên, chạm cốc với tôi, nhấp một ngụm, đột nhiên nói: "Tôi không được trọng dụng ở nhà họ Vân, thậm chí khiến bố và ông nội rất ghét, để nhận được sự chú ý của họ, tôi đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, như bọn chúng nói, bao lâu nay tôi luôn là một cậu ấm chẳng làm nên trò trống gì, sau đó tôi chọc phải một đại ca có tiếng trong giang hồ, vì nguyên nhân không hay ho lắm, ông nội tôi nói dù tôi có chết cũng mặc kệ tôi. Vì thế, trong trời đông rét mướt, tuyết bay ngập trời, tôi bị người ta đâm ba nhát, nằm ở đó chờ chết."
Tôi hơi kinh ngạc nhìn Tam gia, không ngờ anh ấy lại nói với tôi những việc này.
Tam gia chìm trong hồi ức, ánh mắt dần tối lại, không nhìn ra được chút đau lòng nào, có lẽ anh ấy đã tê dại từ lâu. Anh ấy nói: "Lúc tôi đầu óc không tỉnh táo, một cô gái xinh đẹp động lòng người ngồi xuống cạnh tôi, đến giờ tôi vẫn nhớ chiếc áo khoác màu trắng cô ấy mặc, đẹp như một bức tranh, tôi hỏi cô ấy là ai, cô ấy mỉm cười, nói "Tống Giai Âm". Tống Giai Âm bảo vệ sĩ của cô ấy đưa tôi đến bệnh viện, lúc vào phòng phẫu thuật, tôi nắm chặt cánh tay cô ấy, không muốn buông tay, thực ra lúc ấy tôi sắp chết rồi, nhưng tôi vẫn liều mạng túm lấy cô ấy, không muốn cô ấy đi, vì thế, cô ấy ở phòng phẫu thuật, nhìn tôi được cấp cứu."
Nói đến đây, Tam gia đột nhiên mỉm cười, tôi chưa bao giờ thấy nụ cười hạnh phúc thế này trên mặt anh ấy, thực sự rất dễ khiến người khác bị cuốn theo, nhưng cũng khiến người ta thương cảm.
Tam gia nói: "Tôi nhớ hôm ấy Tống Giai Âm nói với tôi, một cục rác dù có được quan tâm thế nào cũng chỉ là một cục rác, nhưng một người ưu tú, được quan tâm thì có thể trở thành ngươi ưu tú hơn."
Tôi nhớ đến Tống Giai Âm, không nhịn được cười nói: "Là phong cách của chị ấy."
Tam gia gật đầu nói: "Từ đó về sau tôi bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của mình, nhưng tôi biết người trong cái nhà đó đều ghét tôi, họ mỉa mai, chế giễu khi tôi kém cỏi, nhưng một khi tôi bắt đầu cố gắng bò lên trên, họ chắc chắn sẽ ngáng chân tôi, nên tôi chọn cách lặng lẽ tiến về phía trước. Mỗi khi tôi gặp khó khăn, tôi sẽ nhớ đến có người con gái nói với tôi "nếu anh không đủ ưu tú, thì anh không có tư cách xuất hiện trong cuộc đời tôi", sau đó tôi sẽ tiếp tục cắn răng bò lên."
Nói đến đây, anh ấy cau mày, lẩm bẩm: "Nhưng không đợi tôi trở nên ưu tú, trong mắt cô ấy đã không có tôi nữa."
Trái tim tôi thắt lại, nhìn Tam gia, anh ấy lại không nói nữa, đến khi tôi gọi anh ấy, anh ấy mới bừng tỉnh, nói: "Tôi biết cậu khinh thường tôi, thực ra các anh em cũng thầm trách tôi, cảm thấy tôi ôm ảo tưởng với người con gái không thể có được, nhưng... tôi yêu cô ấy, kể cả có sa ngã vì cô ấy, tôi cũng cam tâm tình nguyện."
"Vậy chị Thanh Hồ thì sao?" Tôi không nhịn được mà hỏi.
Sắc mặt Tam gia hơi tái, nhìn tôi nói: "Tình cảm của tôi với Thanh Hồ không đủ trong sáng sạch sẽ, tôi không xứng với cô ấy, Trần Danh, hi vọng sau này cậu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."
Ý gì đây? Đây là muốn phó thác Đoàn Thanh Hồ cho tôi sao?