Tống Giai Âm vậy mà nói cô ấy đến Nam Kinh vì tôi, lòng tôi đột nhiên ngọt như bôi mật.
Lúc này Tống Giai Âm nói: "Về vấn đề thứ hai, trước khi tôi trả lời, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề trước."
Tôi ngay lập tức có cảm giác như đi thi, ngồi ngay ngắn nói: "Cô nói đi."
Tống Giai Âm hỏi tôi cảm thấy người đứng sau việc này là ai? Tôi nghĩ một lúc, nói chắc là đại ca phía sau Cao Phong và Tô Nhược Thủy. Lúc đầu tôi từng nghĩ là Bào Văn, nhưng khi biết tôi gϊếŧ người, Bào Văn lộ vẻ mặt kinh ngạc, việc này chứng tỏ cô ta chỉ muốn sỉ nhục tôi chứ không ngờ tôi lại gϊếŧ người.
Còn Cao Phong sau khi thấy Dương Phàm Khôn chưa chết, thế mà lại muốn lấy mạng hắn luôn, chỉ vì đổ tội cho tôi, việc này chứng tỏ hắn muốn đẩy tôi vào chỗ chết, mà hắn chỉ làm việc cho đại ca kia, không có lệnh của người đó, hắn chắc không dám tự tiện làm vậy với tôi.
Tôi nghĩ, có khả năng sau khi Cao Phong biết kế hoạch của Bào Văn, thì đã nói cho với đại ca, đại ca ra lệnh cho hắn, bảo hắn gϊếŧ Dương Phàm Khôn đổ tội cho tôi. Cũng có nghĩa là, kể cả tôi không ra tay với Dương Phàm Khôn, thì Cao Phong vẫn sẽ gϊếŧ chết Dương Phàm Khôn đổ tội cho tôi.
Sau khi nghe tôi nói xong, Tống Giai Âm nhếch mày, nói: "Cậu đoán đúng hết. Nhưng cậu chưa từng nghĩ dù Dương Phàm Khôn nói kế hoạch đối phó Tô Nhược Thủy với Cao Phong, thì sao hắn lại chắc chắn cậu sẽ đi cứu Tô Nhược Thủy? Muốn đổ oan cho cậu, không có bằng chứng thì có ích gì? Còn nữa, Tô Nhược Thủy tỉnh táo như vậy, giống bị chuốc thuốc thật sao? Hay là... đang đóng kịch?”
Advertisement
Lòng tôi trùng xuống, đúng vậy, đây là lỗ hổng trong suy đoán của tôi, tôi nhìn Tống Giai Âm, nói tôi không biết.
Mắt Tống Giai Âm lộ vẻ hơi thất vọng, cô ấy dùng giọng nói vô cùng dịu dàng hỏi tôi: "Cậu chắc chắn cậu không biết?"
Nhìn vào đôi mắt tĩnh mịch khiến người khác không rõ cảm xúc của cô ấy, tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn, đỏ mặt tía tai, vì tôi đang nói dối, tôi biết rõ ràng những lỗ hổng này chỉ cần một người lấp vào, đó chính là... Tô Nhược Thủy.
Cao Phong chắc chắn đã nói về kế hoạch với Tô Nhược Thủy, như vậy, Tô Nhược Thủy có thể chuẩn bị đầy đủ, đương nhiên có thể đề phòng Dương Phàm Khôn, nếu không, cô ấy uống thuốc, lại thêm việc Dương Phàm Khôn lên lâu như vậy rồi vẫn chưa làm gì được cô ấy. Tiếp nữa, dù Bào Văn không bảo tôi đến thì một khi Tô Nhược Thủy nói với tôi, tôi cũng sẽ xông đến, nên họ không cần phải lo lắng việc tôi không có mặt ở hiện trường, ngoài ra, muốn có vật chứng rất đơn giản, chỉ cần Tô Nhược Thủy đưa dao cho tôi, tôi không thể không cầm, như vậy, trên dao sẽ có dấu vân tay của tôi, muốn chứng thực tội của tôi cũng dễ như trở bàn tay.
Nhưng dù có hiểu rõ, tôi vẫn không bằng lòng đối mặt và tin tưởng suy nghĩ này của mình, vì trong mắt tôi, Tô Nhược Thủy là người tôi yêu nhất, dù ngày trước giữa hai chúng tôi có hiểu nhầm, không vui vẻ gì, cô ấy cũng sẽ không đối xử với tôi như vậy, vì cô ấy rất lương thiện, không phải sao?
Advertisement
Tống Giai Âm thở dài, một tiếng thở này rất nhẹ, nhưng tôi nghe vào tai lại như một ngọn núi lớn, đè đến mức tôi thở không nổi. Tôi nắm chặt tay, thấp giọng nói: "Là cô ấy, đúng không?"
Tống Giai Âm nói chắc như đinh đóng cột: "Đúng."
Đột nhiên tôi có cảm giác như hàng vạn mũi tên đâm vào tim, trái tim đang rỉ máu, cả người cũng khó chịu như sắp chết, khó thở không chịu được.
Tôi lẩm bẩm nói: "Tôi muốn đích thân hỏi cô ấy, nếu không... tôi không mất hết hi vọng."
Con người là vậy, lúc đối mặt với việc mình không muốn tin, thì cứ thích hoang tưởng, hi vọng đó không phải sự thật.
Tống Giai Âm không nói nữa, mà sự im lặng của cô ấy khiến tôi vô cùng căng thẳng, nghĩ bụng có phải cô ấy thất vọng với thái độ của tôi không? Nhưng tôi không dám hỏi, chỉ đành ngồi ở đó, một mình nghĩ về việc xảy ra gần đây.
Mặc dù Tống Giai Âm đã đến Nam Kinh, nhưng tôi vẫn mơ hồ về tương lai của mình.
Tôi phân tích kĩ càng một chút, giờ Dương Phàm Khôn chết rồi, Cao Phong cũng bị bắt rồi, thế lực nhà họ Dương vẫn còn, tôi đoán Cao Phong chắc sẽ không được đưa ra ngoài, mối thù của hai nhà Dương - Cao thế là đã kết. Mà một khi hai nhà tranh đấu, nhà họ Vân và Bào Văn sẽ là kẻ hưởng lợi, tục ngữ nói "trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi", Bào Văn và nhà họ Vân có khả năng sẽ phân chia thế lực của hai nhà này.
Nhìn thành phố ngựa xe như nước, đèn màu rực rỡ, tôi thở dài nói: "Thành phố này sắp loạn rồi."
Tống Giai Âm lạnh nhạt nói: "Đây chính là mục đích của đại ca kia, còn cậu, chỉ là một quân cờ trong tay hắn, một quân cờ được đặt để làm loạn Nam Kinh."
Tôi nói thì ra là vậy, Tống Giai Âm nói: "Ừm, nhưng loạn thế sinh anh hùng, tình hình loạn lạc cũng có thể sinh ra anh hùng kiệt xuất, Trần Danh, cậu sẽ là người đó chứ? Hay chẳng là gì cả, vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ đang cố gắng bò lên?"
Tôi giật mình, quay mặt nhìn Tống Giai Âm, mãi sau mới nói: "Tôi muốn trở thành nhân vật tai to mặt lớn."
"Ồ? Tại sao?" Tống Giai Âm hứng thú hỏi.
Tôi bặm môi, nói: "Vì chỉ khi đủ mạnh mẽ mới có thể bảo vệ mới có thể bảo vệ được em gái và người tôi quan tâm, mới có thể... lại gần người tôi muốn đến gần hơn một chút."
Nói đến đây, tôi lặng lẽ nhìn Tống Giai Âm ở bên cạnh một cái, thấy cô ấy nhìn tôi cười như không cười, đột nhiên không dám nhìn cô ấy, chỉ sợ sẽ bị cô ấy phát hiện suy nghĩ của tôi.
Lặng im suốt quãng dường, đến tận khi lái xe nói đến rồi, tôi mới nhận ra Tống Giai Âm không dẫn tôi đến bệnh viện mà là nhà Tô Nhược Thủy.
Tôi sửng sốt, sau đó thì hiểu ra, nếu Tô Nhược Thủy không hề bị chuốc thuốc thì cô ấy chẳng cần phải đến bệnh viện, hoặc là, cô ấy đến bệnh viện cũng chỉ khám sơ sơ, sau đó thì đi về. Nhìn căn nhà quen thuộc, nhìn ánh đèn phòng khách đang rực sáng, tim tôi ngày càng lạnh lẽo.
Mơ màng lên lầu, gõ cửa nhà, không lâu sau, Tô Nhược Thủy đã mở cửa, trông thấy tôi đến, cô ấy không kinh ngạc, đôi mắt đỏ ngầu.
Tôi nhìn Tô Nhược Thủy, gian nan gọi một tiếng "chị Thủy", Tô Nhược Thủy bảo tôi vào, sau đó xoay người đi.
Tôi nhanh chóng đi vào, Tô Nhược Thủy ra hiệu cho tôi ngồi xuống sô pha, còn cô ấy lại rót cốc nước cho tôi, cái cốc, còn là cái mà tôi dùng lúc ở nhà cô ấy. Tôi nhìn cái cốc, mãi mới hỏi: "Chị Thủy, Cao Phong là chị gọi đến, đúng không?"
Tô Nhược Thủy gật đầu, mặt như tro tàn.
Lòng tôi đau đớn từng cơn, hỏi: "Mục đích của các chị là muốn hại chết em? Tại sao? Rõ ràng chị nói chị yêu em, nói chị đi theo đại ca kia là để làm gián điệp hai mang, để điều tra thân phận của em giúp em, tại sao chị lại muốn hại em? Chị đang lừa em, đúng không?"
Tô Nhược Thủy buông rèm mi, nói: "Trần Danh, đừng ngây thơ nữa, biết tôi đi theo đại ca bao nhiêu năm rồi không? Hai mươi năm, tôi từ nhỏ đã đi theo anh ấy, cậu nghĩ tôi có thể giúp cậu không giúp anh ấy sao? Tôi nói như vậy chẳng qua là vì để lừa cậu, khiến cậu không còn đề phòng, muốn cậu tiếp tục ở cạnh tôi mà thôi."
Tôi há hốc mồm, gian nan nói: "Không, chị lừa em, ngày trước nội dung em nghe trộm được không phải thế này, rõ ràng chị nói chị thực sự..."
"Đó là lừa cậu thôi!" Không đợi tôi nói xong, Tô Nhược Thủy đã hét lên.
Lần này, tôi đơ toàn tập.
Tô Nhược Thủy ngoảnh mặt đi, không nhìn tôi nữa, mà nói hết mọi việc với tôi.
Thì ra, sau khi cô ấy nhận được đồng hồ, đã lặng lẽ mở đồng hồ ra, nhìn thấy máy nghe trộm ở trong, cô ấy biết tôi chắc chắn đã biết gì đó rồi, liên tưởng đến việc lúc trước tôi lạnh nhạt, xa cách, nên cô ấy mới cố ý để tôi nghe thấy "tỏ tình", chỉ vì khiến tôi áy mà mà càng yêu cô ấy hơn, mà việc cô ấy chủ động giải thích lại là vì củng cố tình cảm của tôi với cô ấy, khiến sự nghi ngờ trong tôi tan biến hoàn toàn.
Tô Nhược Thủy còn nói, ngày trước cô ấy đòi chia tay với tôi, chẳng qua cũng vì để tôi áy náy mà yêu cô ấy hơn, cảm thấy có lỗi với cô ấy, từ đó sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô ấy.
Cũng có nghĩa là, cô ấy chưa từng yêu tôi thật, mọi việc cô ấy làm đều chỉ là đang diễn kịch, chỉ có mình tôi đang đóng vai "người yêu" mà thôi.
Lúc này đây, tim tôi tan nát hoàn toàn, tôi muốn bảo cô ấy đừng nói nữa, nhưng vừa nghĩ đến việc tối này, nghĩ đến Tống Giai Âm đang đợi ở ngoài, tôi biết, tôi không thể hồ đồ nữa, tôi phải hỏi rõ ràng.
Nghĩ đến đây, tôi nói trong nỗi tuyệt vọng: "Nhưng mà đại ca sau lưng chị đột nhiên muốn em chết, vì vậy chị thay đổi kế hoạch, không chơi trò lạt mềm buộc chặt với em nữa, đúng không?"
Tô Nhược Thủy gật đầu nói: "Đúng."
Tôi khàn giọng, vừa thất vọng vừa tức giận nói: "Việc em đi cướp dâu, dẫn Hồng Nhan rời khỏi Nam Kinh, cũng là chị nói với Diệp Phong, đúng không? Vì ngăn em rời khỏi chị, để còn tiếp tục lượn lờ ở cạnh em, đúng không?"
Tô Nhược Thủy vẫn gật đầu, nhưng không nói gì cả.
Tim tôi đau đến tê dại rồi, nhìn Tô Nhược Thủy, tôi hỏi cô ấy đã muốn tôi chết sao còn quay lại cảnh Cao Phong gϊếŧ người cứu tôi?
Đến tận lúc này, tôi vẫn mong mỏi nghe được cô ấy nói, đó là vì cô ấy không nỡ để tôi chết, vì đến cuối cùng cô ấy nhận ra cô ấy yêu tôi, cô ấy không nỡ hại tôi, nhưng không ngờ cô ấy lại nói: "Nguyên nhân cậu có thể hỏi Tống Giai Âm bản lĩnh thông thiên kia, hỏi cô ta xem đã dùng thủ đoạn gì để ép tôi giúp cô ta."
Thì ra là vậy, thì ra Tô Nhược Thủy không giúp tôi, mà là vì bị Tống Giai Âm uy hϊếp, nếu không có Tống Giai Âm, có lẽ cô ấy thực sự sẽ trơ mắt nhìn tôi vào tù, rồi bị xử bắn.
Tôi nhìn Tô Nhược Thủy, thấy cô ấy không hề hối cải, ngoài nỗi đau thấu trời, thì trong lòng còn bùng lên nỗi tức giận, tôi hét: "Chị biết tại sao tôi muốn gϊếŧ Dương Phàm Khôn không? Vì tôi không chịu được khi hắn động vào chị, lúc đó tôi thậm chí còn nghĩ, kể cả gϊếŧ chết thằng khốn đó, thực sự sẽ khiến em gái tôi gặp nguy hiểm, tôi cũng phải gϊếŧ chết hắn, vì hắn bắt nạt chị. Từ nhỏ đến lớn, em gái tôi luôn là người con gái quan trọng nhất đời tôi, còn chị, là người con gái duy nhất có thể ngàng hàng với nó. Nhưng chị... lại đối xử với tôi như vậy sao?"
Tô Nhược Thủy mím môi, nâng mắt nhìn tôi, hỏi: "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì có thể mời cậu về chưa?"
Trước thái độ của cô ấy, tôi giận điên rồi. Cầm cái cốc ở trên bàn, quăng mạnh xuống sàn, phẫn nộ gào thét, bước đến đè vai cô ấy, đè mạnh cô ấy trên sô pha, nhìn gương mặt xinh đẹp nhăn nhó vì đau đớn, hét lên: "Chị biết tôi đa nghi thế nào không? Khó tin tưởng người khác thế nào không? Những năm qua tôi ở Nam Kinh, Tô Nhược Thủy chị là người con gái duy nhất tôi một lòng một dạ tin tưởng, là người con gái tôi bằng lòng quỳ gối, bằng lòng đánh đổi lòng tự trọng và sinh mạng để bảo vệ. Nhưng chị lại đối xử với tôi như vậy sao?"
Tô Nhược Thủy nhìn tôi, mắt đỏ au, tôi tưởng cô ấy vì áy náy, không ngờ cô ấy lại chửi tôi một câu đồ điên, nói: "Cậu làm đau tôi rồi, còn nữa, cậu bằng lòng quỳ gối vì tôi, bằng lòng chết vì tôi, đều là cậu cam tâm tình nguyện, liên quan quái gì đến tôi?"