Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đêm Nay Có Kịch Hay

Bào Văn nói kịch hay còn ở phía sau, việc này khiên tôi cứ lo sợ bất an mãi, thế nên lúc Trần Nhã nói chuyện với tôi với tư cách người chứng hôn, tôi vẫn cứ không tập trung.

Mà mọi người có vẻ không quan tâm phản ứng của tôi lắm, hôn lễ bắt đầu trong khi tôi vẫn mơ mơ màng màng.

Mơ mơ màng màng hoàn thành phần quan trọng nhất của hôn lễ, sau đó là mời rượu khách khứa, thời gian hoạt động tự do.

Bào Văn kéo tôi đi lại giữa khách khứa như thoi đưa, vừa mời rượu khách, vừa giới thiệu thân phận những người này với tôi, lúc này tôi mới biết có thể nói cô ta đã mời quá nửa số người tài giỏi trong thế lực ngầm ở Nam Kinh, không chỉ vậy, đến cả nhà họ Vân, nhà họ Dương và nhà họ Cao không có người đến dự mà cũng cử người đến tặng quà.

Tôi biết Bào Văn muốn nhân cơ hội này nói cho tôi biết cô ta tài giỏi thế nào, lòng tôi rất khó chịu. Vì tôi nhận ra nơi cô ta đứng là chỗ tôi dù làm thế nào cũng không trèo lên được, tôi muốn đuổi cô ta khỏi Nam Kinh, có lẽ đã định trước sẽ trở thành chuyện viển vông.

Đúng lúc tôi chịu đả kích sâu sắc, thì Dương Phàm Khôn cầm ly rượu đi tới.

Dương Phàm Khôn đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó nhìn Bào Văn, nói: "Bào Văn, chúc mừng cô được như nguyện."
Advertisement
Bào Văn cười với hắn, nâng ly chạm cốc với hắn, nói: "Dương đại thiếu gia, chung vui."

Hai người nhìn nhau cười, nâng ly uống rượu, bộ dáng này có cảm giác cấu kết với nhau làm việc xấu.

Tôi nghĩ bụng quả nhiên là cá mè một lứa.

Lúc này Bào Văn ra ngoài cửa tiếp khách, còn lại tôi và Dương Phàm Khôn đứng đó, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí khá là lúng túng.

Dương Phàm Khôn nói bằng giọng mỉa mai: "Trần Danh, vẫn chưa chúc mừng cậu, từ giờ về sau giữ chặt chỗ dựa vững chắc Bào Văn này, trở thành một thằng đàn ông bám váy đàn bà thực sự, kẻ ăn bám."
Advertisement
Giọng hắn rất to, khiến mọi người xung quanh ghé mắt nhìn, mọi người đều nhìn tôi khinh thường, trong đám đông còn vang lên tiếng cười nhạo. Tôi biết thằng ranh này cố ý, muốn khiến tôi mất mặt, nếu là tôi trước đây có lẽ đã co giò chạy từ lâu rồi, bây giờ, tôi lại không bỏ chạy mất mặt như thế nữa.

Tôi bước lại gần Dương Phàm Khôn thêm một bước, nói: "Dương đại thiếu gia, hâm mộ đúng không? Dù sao làm kẻ ăn bám, tôi có tư cách hơn anh."

Dương Phàm Khôn tái mặt nói: "Mặt dày vô sỉ, ăn bám đàn bà mà lại còn thấy mình hơn người khác cơ đấy."

Tôi ngang ngược nói: "Dương đại thiếu gia, anh ăn bám xuất thân của mình bao nhiêu năm nay, tôi cũng chưa khinh thường anh mà, việc ăn bám đàn bà của tôi còn chưa đâu vào đâu, anh đã ngứa mắt rồi? Thế được, anh đến cướp đi."

Nói xong, tôi giả vờ xoi mói đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói: "Chỉ sợ ngoại hình anh xấu quá, cơ thể gầy gò yếu ớt, việc đó không được, đừng nói người có gương mặt như Bào Văn, đến cả bà lão cũng chẳng thèm."

Xung quanh vang lên tiếng cười trộm, khiến mặt Dương Phàm Khôn xám xịtt. Thực ra hắn không xấu, thậm chí có thể nói là khá đẹp trai, nhưng tôi đẹp từ nhỏ, kiểu rất đẹp trai, hơn nữa vì thường xuyên làm việc, nên cơ thể rắn chắc, da dẻ cũng có màu ngăm ngăm cuốn hút, vì thế so với những cậu ấm trong thành phố như họ thì nam tính hơn một chút, đương nhiên hắn cũng không thể nào so với tôi được.

Thấy Dương Phàm Khôn có vẻ không nói gì nữa, tôi không để ý hắn, đi ngang qua hắn, cố tình va vào tay hắn khiêu khích. Tôi nghĩ bụng tốt nhất là nổi điên lên, hại tôi trong bữa tiệc, như vậy, dù có nể mặt, Bào Văn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đến lúc đó, tình đồng minh của hai người họ sẽ sụp đổ.

Đáng tiếc, Dương Phàm Khôn rất có sức nhẫn nại, chút khiêu khích đó của tôi căn bản không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự tức giận của hắn, nên kế hoạch của tôi thất bại rồi.

Tôi vừa nghĩ làm sao để chọc giận Dương Phàm Khôn hoàn toàn, ép hắn và Bào Văn trở mặt, vừa đi tìm Tô Nhược Thủy. Tôi rất muốn gặp cô ấy, muốn nói chuyện với cô ấy, cũng muốn giải thích với cô ấy nguyên nhân tôi kết hôn với Bào Văn. Kì lạ là Tô Nhược Thủy vốn đứng ở trong góc không biết đã đi đâu mất tự bao giờ, tôi tìm một vòng khắp sảnh cũng không tìm thấy cô ấy, cuối cùng bị Bào Văn gọi, chỉ đành bỏ cuộc.
Nhưng, khóe mắt tôi nhìn thấy Dương Phàm Khôn đi lên tầng hai, vội nói với Bào Văn một tiếng, Bào Văn lại không thèm để ý nói: "Dương Phàm Khôn rất thích biệt thự của chúng ta, muốn đi tham quan, tôi đồng ý rồi."

Tôi hơi thất vọng, tôi vốn tưởng là hắn lén lút lên tầng hai, có ý đồ xấu xa gì đó, ai ngờ lại được Bào Văn đồng ý.

Nhưng có một điều rất kì lạ, nhà họ Dương không phải rất có tiền sao? Là đại thiếu gia nhà họ Dương, sao Dương Phàm Khôn lại có hứng thú với căn biệt thự này đến vậy? Tôi càng nghĩ càng thấy lạ, nhưng thấy vẻ mặt Bào Văn vẫn như bình thường, lại cảm giác có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi.

Bào Văn đi chúc rượu với tôi một lượt, uống đến mức tôi choáng váng đầu óc, cô ta vậy mà lại quan tâm tôi, hỏi: "Khó chịu à?"

Tôi gật đầu, cô ta hiểu ý nói: "Tôi đỡ cậu lên tầng hai nghỉ ngơi một lát, đúng lúc tôi định thay đồ."
Tôi hơi quái lạ nhìn Bào Văn, nói: "Trời sập rồi? Cô thế mà lại quan tâm tôi?"

Bào Văn đột nhiên cười quyến rũ với tôi, một tay ôm eo tôi, tay còn lại thì đặt cánh tay tôi lên bả vai cô ta, dựa vào lòng tôi, đỡ tôi lên tầng hai, dịu dàng nói: "Trần Danh, tôi biết cậu có nhiều hiểu lầm với tôi, nhưng tôi rất muốn nói cho cậu biết, tôi thực lòng muốn an ổn sống qua ngày với cậu, ngày trước chúng ta vẫn chưa kết hôn, tôi không dám nói với cậu những lời này. Bây giờ, tôi mới dám nói."

Nhìn đôi mắt xinh đẹp làm say lòng người của Bào Văn, tôi chỉ cảm thấy bàn chân lạnh ngắt, nghĩ bụng quá bất thường, người phụ nữ điên này đang làm gì vậy? Dùng mỹ nhân kế với tôi? Hay là nói cô ta thực sự muốn an ổn sống qua ngày với tôi? Lúc này, khóe mắt tôi nhác thấy Trần Nhã đứng cách bọn tôi rất gần, lại nhìn nụ cười công thức hóa của Bào Văn, đột nhiên hiểu ra, Bào Văn nói vậy là để cho Trần Nhã nghe.
Trần Nhã cười an lòng, nhưng nước mắt lại rưng rưng.

Không lâu sau, tôi được Bào Văn dẫn đến một phòng nghỉ, cô ta thì quay về phòng hóa trang của mình. Tôi bò ra bàn mơ màng muốn ngủ, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, nói: "Dương đại thiếu gia, hương vị của Tô Nhược Thủy thế nào?"

Ngừng một lát, giọng nói này lại vang lên: "Yên tâm đi, Trần Danh đã bị tôi chuốc rất nhiều rượu, giờ chắc đã ngủ say bí tỉ rồi, không quấy rối việc tốt của anh đâu."

Đây là giọng của Bào Văn, mà tôi vừa nghe được lời này, não đột nhiên nổ tung, tôi bật dậy, lao thẳng ra cửa, tai tôi vẫn vang vọng cuộc nói chuyện của Bào Văn và Dương Phàm Khôn dưới lầu. Lúc Dương Phàm Khôn chúc mừng cô ta được như nguyện, cô ta không nói cảm ơn, mà nói "anh cũng vậy", lúc ấy tôi không cảm thấy gì. Giờ mới nhận ra đó là ám hiệu của hai bọn họ, ý là Bào Văn có được tôi, Dương Phàm Khôn có được Tô Nhược Thủy.
Liên tưởng đến việc Tô Nhược Thủy đột nhiên biến mất, Dương Phàm Khôn lại một mình lén lút lên tầng hai, thêm cả câu vừa nãy nghe được, tôi bỗng hiểu ra tất cả!

Hai kẻ bụng dạ khó lường này, thế mà lại muốn động vào chị Thủy của tôi trong hôn lễ của chính tôi!

Tôi vừa sợ vừa phẫn nộ, nếu chị Thủy của tôi bị tên súc sinh đó làm bẩn thật, thì hôn lễ này là cơn ác mộng cả đời tôi không thể quên. Tôi loáng thoáng hiểu câu "kịch hay còn ở phía sau" của Bào Văn có nghĩa là gì rồi.

Ngay lúc này đây, tôi thấy may mắn vô cùng, may vì tôi vẫn chưa ngủ, nếu không tôi sẽ đau khổ cả đời. Hiện tại, tôi chỉ mong mình vẫn kịp ngăn tất cả lại, nhưng Dương Phàm Khôn lên lâu như vậy rồi, tôi rất sợ.

Tôi xông vào phòng hóa trang, mở cửa ra, lại phát hiện bên trong không có ai cả, chỉ có bộ váy cưới Bào Văn đã cởi vứt bừa trên sàn, bên trên còn có rất nhiều vết rách. Bên cạnh còn có một cái kéo, có vẻ ai đó đã lấy kéo cắt rách chiếc váy cưới này. Không cần nghi ngờ, chắc chắn là Bào Văn làm, có vẻ, tôi đã coi thường cô ta quá rồi, thực ra cô ta không muốn gả cho tôi lắm, rất có thể là cô ta cố tình sắp xếp hôn lễ này. Khiến người con gái tôi yêu bị làm nhục trong chính hôn lễ của tôi, từ đó đạt được mục đích làm nhục tôi, khiến tôi đau khổ.
Nhưng Tô Nhược Thủy là người cô ta từng thích, cô ta sao có thể làm như vậy? Bào Văn chẳng lẽ không có trái tim bẩm sinh ư?

Tôi xông ra khỏi phòng hóa trang, bắt đầu mở từng căn phòng ra để tìm Dương Phàm Khôn.

Lúc tôi đến cửa một căn phòng cuối hành lang, loáng thoáng nghe thấy tiếng Tô Nhược Thủy vọng ra, tôi liều mạng đẩy cửa bật mở, chỉ thấy Tô Nhược Thủy đứng ở cạnh cửa sổ với vẻ mặt đỏ hồng, cầm một con dao găm kề vào chiếc cổ xinh đẹp của mình, một tay khác thì bấu chặt đùi, thanh đau khổ vang lên từ miệng, còn Dương Phàm Khôn chỉ mặc một cái quần đùi đứng ở đó, có vẻ đang đợi thời cơ cướp con dao trong tay Tô Nhược Thủy.

Thấy dáng vẻ của Tô Nhược Thủy, tôi liền biết cô ấy chắc chắn bị chuốc thuốc, tôi xông đến trước mặt Dương Phàm Khôn, phẫn nộ đấm một phát lên mặt hắn, đánh hắn ngã lăn quay, cưỡi lên người hắn, phẫn nộ hét: "Tao ŧɧασ má mày, dám động vào cô ấy, tao gϊếŧ chết mày."
Dương Phàm Khôn cười khẩy nói: "Trần Danh, mày chắc chắn mày muốn làm thế này với tao? Mày có tin nếu để Bào Văn biết mày làm hỏng chuyện tốt của tao, sẽ đuổi mày ra khỏi cửa ngay lập tức không? Hơn nữa, tao là đại thiếu gia của nhà họ Dương, mày chọc được tao không?"

Tôi tát hắn mấy cái, không biết là tức hay là do uống nhiều rượu quá, tôi cảm thấy trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là gϊếŧ chết hắn. Tôi hét lên: "Mày tin tao gϊếŧ chết mày không?"

Dương Phàm Khôn cười nói: "Mày dám không? Mày chẳng qua chỉ là một con chó ăn bám phụ nữ thôi. À, đúng rồi, Bào Văn chắc chưa nói với mày nhỉ, thứ cô ta dùng để hòa giải với tao không chỉ Tô Nhược Thủy đâu, còn cả em gái mày nữa, giờ em gái mày chắc đang trên đường đến nhà tao rồi. Nghe nói em gái mày không thể chảy máu? Vậy chắc chắn vẫn còn trinh nhỉ? Mày nói xem nếu tối nay nó bị chảy máu, thì ngày mai có chết không?"
Tôi nổi điên thật rồi, đánh hắn liên tục, hắn lại cười như được mùa, nói: "Trần Danh, quỳ xuống xin tao, mày quỳ xuống xin tao, tao sẽ thả em gái mày, thế nào?"

Tôi nói: "Mày đừng có mơ!"

Dương Phàm Khôn cười ha ha, nói: "Thế tao chỉ đành nếm thử mùi vị của em gái mày thôi, tao sẽ nói với nó, anh trai nó không bằng lòng cứu nó, vì anh trai nó muốn trút giận cho một con đàn bà khác."

Tôi bàng hoàng, nhớ đến nụ cười ngây thơ trong sáng của em gái tôi, bất lực buông Dương Phàm Khôn ra, quỳ trước mặt hắn, nói: "Anh Dương, em xin anh, xin anh thả em gái em ra."

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!