Không ngờ tiệc cưới lại sắp xếp vào ngày mai, Bào Văn còn nói chuẩn bị cho tôi một phần quà lớn, tôi không thể phản ứng lại được ngay. Thế này cũng vội quá rồi đấy, hơn nữa trông dáng vẻ của Bào Văn, phần quá lớn này có lẽ chẳng tốt đẹp gì.
Trần Nhã thở dài, sau khi Bào Văn rời đi, bà ấy nhìn tôi với ánh mắt phức tạp nói: "Trần Danh, tôi đã nói với Văn Văn rồi, bảo nó sau khi tái hôn với cậu thì an ổn sống qua ngày, tôi hi vọng cậu có thể quên ân oán của hai đứa."
Tôi nhìn Trần Nhã, thấy mắt bà ấy ửng đỏ, vô cùng tủi thân, biết bà ấy đã chịu không ít cơn giận của Bào Văn vì tôi, lại thấy sắc mặt bà ấy nhợt nhạt, không nhịn được mà dịu giọng, nói: "Dì Trần, khiến dì chịu khổ rồi."
Ai ngờ tôi nói xong câu này, thì Trần Nhã đột nhiên lại bật khóc. Bà ấy vội vàng lau nước mắt, nói: "Tôi lên xem váy cưới của Văn Văn."
Nói xong bà ấy vội vàng bỏ đi, xem ra có vẻ không dám tiếp xúc nhiều với tôi.
Tôi thở dài, lúc này mới nhớ ra còn Đoàn Thanh Hồ, sợ chị ấy nhìn ra cái gì đó giữa tôi và Trần Nhã, tôi cười với chị ấy, tự giễu nói: "Không ngờ hôm này em vừa cướp dâu ở hôn lễ của chị, ngày mai em lại được "gả" cho người khác, lần này, có lẽ không ai đến cướp rể ở hôn lễ của em rồi."
Đôi môi mỏng của Đoàn Thanh Hồ hơi cong lên, cười nói: "Nhưng nhìn cậu không có vẻ gì là đau lòng lắm."
Advertisement
Tôi sờ mũi, hỏi chị ấy đói không? Chị ấy nói hơi hơi, tôi bảo chị ấy đợi tôi thay quần áo rồi ra ngoài ăn cơm với chị ấy, vừa ăn vừa nói chuyện.
Đoàn Thanh Hồ gật đầu, vì vậy tôi lên lầu thay quần áo, sau đó rời khỏi nhà Bào Văn. Bào Văn cũng mặc kệ tôi, có vẻ đã ngầm thừa nhận quan hệ của tôi và Đoàn Thanh Hồ. Nhưng tôi cứ cảm giác sự việc không đơn giản, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
Chúng tôi đến một nhà hàng, tôi bảo Đoàn Thanh Hồ gọi món, còn tôi thì lấy điện thoại ra gọi cho em gái tôi, lúc nãy Bào Văn luôn có mặt, tôi không dám gọi cho em gái, chỉ sợ Bào Văn đột nhiên nói gì đó, để em gái tôi nghe thấy, sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó.
Điện thoại được nối máy rất nhanh, em gái tôi vui vẻ hỏi có phải tôi nhớ nó rồi không? Nghe thấy giọng nó, lòng tôi đột nhiên yên bình hẳn, có vẻ nó không sao, có lẽ bọn Diệp Phong mặc dù đều lấy em gái ra uy hϊếp tôi, nhưng vẫn chưa điên đến mức ra tay ngay với một bệnh nhân.
Tôi nói nhớ nó rồi, sắp tới tôi sẽ đi thăm nó, nó bảo tôi đừng lo cho nó, nói nó sẽ chăm sóc sức khỏe thật tốt.
Advertisement
Em gái tôi luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy, việc này khiến tôi càng thương nó hơn, đồng thời cũng cảm thấy rất muộn phiền, phiền muộn vì mình đã bước lên con đường này, mang lại nguy hiểm cho nó. Nếu lúc đầu tôi không tham tiền tài, không ở bên Bào Văn, thì giờ tôi cũng sẽ không khiến nó rơi vào vòng nguy hiểm, sẽ không lúc nào cũng thấp thỏm sống qua ngày.
Cúp máy, tôi dựa vào ghế, trong đầu toàn là những việc xảy ra gần đây.
Đoàn Thanh Hồ nói: "Cậu có vẻ rất thương em gái."
Tôi gật đầu, nói: "Ừm, em chỉ có mỗi nó là người thân, có thể không thương nó sao? Nó rất hiền, nhưng ông trời rất không công bằng. Khiến nó từ nhỏ đã bị bệnh nan y. Không sợ chị chê cười, tâm nguyện ban đầu khi em kết hôn với Bào Văn là lấy tiền chữa bệnh cho em gái em, ai ngờ lại biến khéo thành vụng."
Nói đến đây, lòng tôi đắng chát, áy náy nói: "Là em có lỗi với em gái em."
Đoàn Thanh Hồ dịu dàng nói: "Em gái cậu dù biết những việc này cũng sẽ không trách cậu."
Tôi cười cười, nói đúng thế. Nói xong, tôi nhìn chị ấy nói: "Không phải chị tò mò tại sao em lại không đau lòng ư? Vì lúc ở trên đường em đã nghĩ kĩ rồi, lấy Bào Văn cũng rất tốt, em còn có thể nhờ thế lực của cô ta đấu với Dương Phàm Khôn, đương nhiên nếu sau đó em có thể chiếm thế lực của cô ta thì càng tốt hơn."
Đây là đề nghị của Trần Nhã, lúc nghe tôi rất không thích, nhưng giờ nghĩ kĩ lại, lại thấy đây là một đề nghị không tệ, ít nhất kết hôn với Bào Văn, tôi không cần lúc nào cũng lo lắng bị người khác bắt nạt, cũng có đủ thời gian chuẩn bị để bồi dưỡng thế lực của mình, càng không cần sợ người tôi quan tâm bị thương.
Đương nhiên, điều tiên quyết là tôi có thể dỗ dành Bào Văn, người phụ nữ biếи ŧɦái này.
Đoàn Thanh Hồ nhìn tôi, có vẻ đang nhìn xem tôi nói thật hay giả. Tôi cười gượng nói: "Chị Thanh Hồ, chị đừng khinh thường em, em không vĩ đại như vậy, cũng không có cốt khí gì hết, em chỉ là một con người nhỏ bé, một người chỉ muốn những người mà mình quan tâm có thể sống bình an hạnh phúc, chỉ cần em có thể đạt được điều mình muốn, em bằng lòng làm mọi việc, kể cả sống như một con chó."
Nói đến đây, tôi ngượng ngùng sờ mũi, nói: "Đương nhiên, em càng muốn sống đường đường chính chính hơn, muốn trở thành kẻ đứng trên người khác, vì em hiểu, nếu muốn bảo vệ người mình quan tâm, thì chỉ có dựa vào chính mình, nên em sẽ không bỏ lỡ bất kì cơ hội leo lên cao nào."
Đoàn Thanh Hồ mãi không nói gì, tôi đoán chắc lời vừa nãy của mình có thể quá vô dụng, chủ đề cũng nặng nề quá, vội vàng đổi đề tài, nói luyên thuyên với chị ấy, kết quả là tôi đang nói đến mức nước miếng tung bay. Chị ấy đột nhiên nói: "Tôi quyết định trở về bên Tam gia."
Một câu nói, khiến tim tôi đau nhói, mọi lời nói đều bị tôi nuốt trở về, tôi cảm giác đầu lưỡi mình như mắc kẹt, gượng cười nghĩ, xem ra chị ấy chê tôi quá vô dụng.
Ai ngờ Đoàn Thanh Hồ đột nhiên cong đôi môi đỏ mọng, nhìn tôi, kiên định nói: "Một ngày nào đó, tôi phải khiến người cả Nam Kinh đều biết sự tồn tại của Đoàn Thanh Hồ tôi, không phải Hồng Nhan, không phải người đứng đầu Túy Linh Lung, mà là một người con gái có thể ngồi ngang hàng với Tam gia và những nhân vật máu mặt của cả Nam Kinh. Tôi càng muốn để tất cả mọi người đều biết, Trần Danh cậu là em trai của tôi, có Đoàn Thanh Hồ tôi, thì ai cũng không thể bắt nạt cậu."
Tôi sững sờ, nhìn Đoàn Thanh Hồ đang vô cùng nghiêm túc, chỉ cảm thấy trái tim như được chị ấy thắp một ngọn lửa, bùng cháy khiến cả người nóng ran, mắt nhòe đi, tôi muốn nói gì đó, cuối cùng đều hóa thành một chữ, tôi gọi: "Chị."
Đoàn Thanh Hồ cười sờ vào chiếc dây chuyền tôi tặng chị ấy đang đeo trên cổ, nói: "Cậu là em trai của tôi mà."
Lúc này tôi mới chú ý, dù ngày kết hôn, chị ấy cũng vẫn đeo sợi dây chuyền không đáng giá này, lòng tôi có nỗi xúc động đang muốn tuôn trào không thể kiểm soát.
Lúc này Đoàn Thanh Hồ nói: "Được rồi, ăn cơm đi, ăn xong tôi sẽ về tìm Tam gia."
Tôi hơi lo lắng, sợ Tam gia sẽ làm khó chị ấy, dù sao chị ấy cũng làm hỏng việc tốt của anh ấy.
Đoàn Thanh Hồ có vẻ đoán được suy nghĩ của tôi, nói: "Cậu không cần lo lắng cho tôi, giữa tôi và anh ấy vẫn luôn là một ván cờ, ai thắng ai thua, chưa bao giờ có kết luận."
Tôi không hiểu lời Đoàn Thanh Hồ nói lắm, nhưng nhìn lúc chị ấy nhắc đến Tam gia, đến cả lông mày cũng mang theo nét vui vẻ, hơi khó chịu trong lòng, đột nhiên không biết nên nói gì.
Ăn cơm xong, tôi tiễn Đoàn Thanh Hồ, sau đó về quán bar bắt đầu làm việc, ngày hôm đó, việc làm ăn của quán tốt vô cùng, rất nhiều người đều chen lấn muốn nhìn tôi một cái, dù sao không phải ai cũng có gan quậy hôn lễ của Diệp Phong tưng bừng, còn có thể không bị làm sao về đi làm.
Chiều ngày hôm sau, Bào Văn gọi điện cho tôi, nói một địa chỉ bảo tôi qua đó, tôi đến đó mới biết hóa ra đó là một căn biệt thự xa hoa.
Bào Văn thấy tôi đến, thì nói: "Đây là nhà ở sau khi cưới tôi mua, thích không?"
Tôi kinh ngạc nhìn cô ta, nói: "Cô nhiều tiền thật đấy."
Bào Văn lạnh lùng nói một câu "cụt hứng", sau đó dẫn tôi về đại sảnh, lúc này Trần Nhã đã bận rộn ở sảnh. Bà ấy chỉ huy một nhóm người dọn đồ ở sảnh, đặt bánh kem hay gì đó, cả sảnh được sắp xếp vô cùng xa hoa lãng mạn, tôi đứng ở đây, cảm giác cứ như nhà quê lên tỉnh.
Nhìn quanh một lượt, tôi nghĩ bụng đúng là buồn cười thật. Hai người hận nhau đến mức nghiến răng nghiến lợi, thế mà lại tổ chức một hôn lễ hoa lệ thế này.
Đến tối, khách khứa lần lượt đến, vì tôi "gả" cho Bào Văn, lại không có nhà, cũng chẳng có người thân, nên bỏ qua luôn nghi thức đón dâu. Sau khi tôi ăn mặc chỉnh tề, thì đến phòng hóa trang của Bào Văn tìm cô ta.
Mở cửa ra, Bào Văn mặc bộ váy cưới hở vai màu trắng đứng ở đó, cô ta đội chiếc khăn voan dài, váy cưới trải ra như những đám mây, mà cô ta đứng ở đó, gương mặt xinh đẹp sau khi được trang điểm tỉ mỉ, như một viên ngọc được người thợ lành nghề gọt giũa, đẹp đến nao lòng. Có lẽ vì mặc váy cưới nên sự u ám nặng nề trên người cô ta được thay thế bằng ấm áp, cô ta lúc này, thực sự rất giống nàng công chúa xa cách với quần chúng.
Dù tôi hận người phụ nữ này tột cùng, người phụ nữ này vẫn cứ đẹp đến mức khiến tôi rung động.
Bào Văn có vẻ rất hài lòng với phản ứng của tôi, cô ta từ từ lại gần, tự nhiên khoác cánh tay tôi nói: "Đi thôi."
Tôi hơi không quen với sự gần gũi của cô ta, nhưng nghĩ đến ngày hôm này là ngày gì cũng đành kệ cho cô ta khoác, cùng cô ta đến hội trường buổi tiệc.
Hai chúng tôi vừa xuất hiện, tất cả mọi người đột nhiên đổ dồn nhìn chúng tôi, thoáng chốc, các loại ánh mắt như kinh ngạc, hâm mộ, ghen tị tập trung trên người chúng tôi.
Mà tôi lúc này hồi hộp không chịu nổi, khi tôi nhìn thấy Dương Phàm Khôn, tôi cũng rất kinh ngạc, hỏi Bào Văn tại sao phải mời hắn đến?
Bào Văn cười, nói: "Tôi đấu với Dương Phàm Khôn, không có ích lợi gì cả, nên hai chúng tôi đã hòa giải rồi, giờ hắn cũng là đồng minh của tôi."
Nghe được lời này, tôi bỗng tức giận, đang định nổi giận thì Bào Văn lạnh lùng liếc tôi một cái, nói: "Đúng rồi, chẳng phải cậu rất muốn gặp Tô Nhược Thủy sao? Cô ấy đến rồi."
Vừa nghe Tô Nhược Thủy đến rồi, tôi vội vàng nhìn vào đám đông, cuối cùng, nhìn thấy Tô Nhược Thủy thẫn thờ ở trong góc, lúc này cô ấy mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, hạ mí mắt, không chút sức sống, cứ như một thằng hề bị rút mất linh hồn.
Khoảnh khắc này, tôi thấy đau đớn vô cùng, tôi tức giận trừng Bào Văn, nói: "Đây là món quà lớn của cô?"
Khiến kẻ thù của tôi trở thành đồng minh của cô ta, chặn đứng suy nghĩ lợi dụng cô ta của tôi, để người con gái tôi yêu nhất thấy tôi lấy người khác, khiến chúng tôi đau lòng khôn xiết, đây chính là món quà lớn của cô ta?
Bào Văn đắc ý cong môi, nói: "Kịch hay còn ở phía sau."
Cũng không biết tại sao, nghe xong lời cô ta nói, tôi bỗng rùng mình, có dự cảm cực kỳ không tốt.
Người phụ nữ điên này lại muốn làm gì?