CHƯƠNG 42: DÙ SAO VẪN CÒN RẤT NHIỀU THỜI GIAN.
Cặp đùi mềm mại mịn màng, vô cùng đàn hồi, cảm giác ấm áp truyền sang lòng bàn tay rồi đến các đầu ngón tay, thật giống như cái duôi nhỏ của một chú cún đang nhẹ nhàng chạm vào trái tim tôi. Nhất là sự mê hoặc của gương mặt xinh đẹp quyến rũ kia, cùng với hơi thở gấp rung động lòng người này, khiến cho tôi không kiềm chế được mà muốn tiến thêm một bước, thăm dò cơ thể mềm mại của cô.
Thế nhưng ngay khi tay tôi chạm đến nơi tận cùng của cặp đùi đó, sắp chạm được vào nới thần bí mà trước giờ tôi vẫn hằng mơ ước tiến vào thì một đôi tay trắng nõn ngăn tôi lại.
“Phong, đừng…”
Tôi hung hăng hôn lấy môi cô: “Bích Phượng, chị thực sự rất đẹp, tôi rốt cuộc nhịn không được, tôi nghĩ mình phải giữ lấy chị, vĩnh viễn giữ chị bên cạnh, mạnh mẽ muốn chị.”
Gương mặt tươi cười của Vũ Bích Phượng trở nên đỏ bừng, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được sức nóng của nó khi hôn môi cô.
“Nhưng mà, chị đang hiến dâng cho Hội chữ thập đỏ.”
“Hội chữ thập đỏ là cái quái gì?”
Tôi hoàn toàn không hiểu ý cô ấy, thậm chí còn có chút mơ hồ.
Sau đó, Vũ Bích Phượng với túi xách của cô, lấy ra một cái băng vệ sinh, kéo nói ra.
Tôi lập tức hiểu ra, bây giờ mở ra là một chữ thập màu trắng, sau khi nhuộm đỏ chính là trở thành Hội chữ thập đỏ.
Đây thực sự là một chuyện xấu hổ, tôi nhìn thứ đang nhô cao bên dưới kia, sau đó lại nhìn vào đôi môi hồng nhuận khêu gợi của Vũ Bích Phượng, rồi nói với cô: “chị dùng cái miệng nhỏ kia giúp tôi đi.”
Vũ Bích Phượng vô cùng xấu hổ: “Không được!”
Tôi kiên trì nhưng Vũ Bích Phượng cũng kiên trì, cuối cùng vẫn là tôi lựa chọn đầu hàng, thời khắc mấu chốt còn chưa tới, vội cũng không được.
Tôi tin, rồi sẽ có ngày cô ấy chủ động yêu cầu giúp tôi chuyện đó.
Sau khi trêu trọc và nói vài lời yêu thương đầy cảm động, tôi liền đưa cô ấy lên xe, nhìn cô ấy rời đi.
Thế nhưng cô nhóc kia thật sự là học xấu, ngay ở thời điểm ra về, tôi vất vả lắm mới nhịn xuống được lửa nóng, cô ấy lại nhân lúc tôi không để ý mà đưa tay trêu đùa vài cái, khiến cho nó cương cứng mới cười rồi chạy vào trong xe.
“tôi không có áo ngực hay vớ cho cậu đâu, tự mình nghĩ biện pháp đi!”
Tôi có thể có biện pháp gì chứ, chỉ có thể nhịn!
Tôi cứ nghĩ đến việc đó cho đến khi quay về nhà thì không còn nghĩ tới nữa bởi vì tôi nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ, chính là xe của Trương Ngọc Dung.
Đỗ xe lại đi vào cửa, đèn trong phòng khách vẫn sáng, nhưng không có người bên trong, gọi hai tiếng nhưng cũng không có ai trả lời.
Thế nên tôi đi tìm xung quanh, không tìm được cuối cùng tôi tìm thấy cô trong phòng ngủ.
Giờ phút này, Trương Ngọc Dung đang mặc một chiếc váy ngủ lụa trắng, yên lặng hít thở, giống như là đã ngủ, bên cạnh còn có quyển sách “Học ưu nhã với phụ nữ nước Pháp” mà tôi đã đọc trước đây.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng, rón rén đến gần, xuyên qua cái váy ngủ mỏng có thể nhìn rõ được chiếc áo ngực ren màu đen, hoa văn màu vàng kết hợp lại với nhau nhìn giống như những tia chớp trong đêm đen, gợi lên cảm giác vô cùng kích thích. Nội ý là một lớp vải ren màu đen trong suốt ở hai bên sườn, chỉ che lại bộ phận ở giữa, có màu đen không thể nhìn thấu.
Tôi có chút khát nước, chính xác hơn là nói miệng đắng lưỡi khô. Nhưng nơi khô hơn cả chính là phía dưới.
Cố gắng nén lại dục vọng của bản thân với Trương Ngọc Dung, tôi chậm rãi đi ra ngoài, quật cường đi về phía nhà tắm.
Tôi biết nếu lúc đấy vẫn còn ở lại, khảng định sẽ không kiên trì được.
Sự cám dỗ của cô ấy đối với tôi đều mạnh mẽ hơn bất kì người phụ nữ nào. Toàn bộ cơ thể của cô giống như một cái hang động lốc xoáy thần bí, toát ra một lực xe khổng lồ, thẳng thừng kéo tôi vào..
Tôi sợ chính mình nhịn không được sẽ quấy rối cô ấy!
Ở trong phòng tắm, nước lạnh dội xuống làm dục vọng của tôi dần dần lui xuống, cho đến khi bị đóng băng.
Sau khi giặt quần áo rồi phơi chúng lên ban công, tôi quay trở lại phòng khách, sau đó liền thấy được một màn khiến tôi ngạc nhiên, Trương Ngọc Dung đang ở đó uống nước.
Ngọn đèn hắt xuống người cô khiến cho cơ thể mềm mại lả lướt hiện lên rõ những đường cong, nhất là ngửa đầu để lộ cần cỏ trắng nõn, xương quai xanh hõm sâu, tràn ngập vẻ quyến rũ khiến tôi hít thở không thông.
Tôi trố mắt không nói gì, chỉ đứng đó thưởng thức dáng người quyến rũ kiều diễm của Trương Ngọc Dung.
“Đến nhà chị làm gì.”
Lời nói của Trương Ngọc Dung khiến tôi thực sự xấu hổ, vì thế tôi trực tiếp đem lời nói thật thành lời nói dối: “Vẫn còn hứng thú với cơ thể của chị cho nên muốn đến xem xem chị có mặc nội y không.”
Trương Ngọc Dung liếc mắt nhìn tôi một cái: “Lá gan của kẻ trộm càng ngày càng lớn.”
“Chuyện này chị cũng không thể trách em, sức quyến rũ của chi quá lớn, một người đàn ông bình thường không thể nhịn được, huống chi em còn là một cực phẩm!”
“…” Trương Ngọc Dung không nói nên lời.
Sau đó, cô đi về phía phòng ngủ của mình: “Buổi tối không được lẻn vào phòng chị, chị muốn nghỉ ngơi thật tốt.”
Tôi nói: “Được.”
Ngay sau đó chân trước cô vừa bước vào nhà, chân sau tôi đã theo vào.
Trương Ngọc Dung ở trên giường, nằm ngửa nhìn tôi: “Giỏi đấy, không cho cậu lẻn vào nhà, cậu liền trơ trẽn đi vào.”
Tôi mặc quần boxer trèo thẳng lên giường, nằm xuống lập tức ủy khuất nói: “Chị, em sợ bóng tối, ngủ một mình sẽ rất sợ.”
Lúc đó Trương Ngọc Dung liền cười lớn, thân thể mềm mại khẽ run, cuối cùng nhịn không được cho tôi vài quả đấm.
“Người không biết xấu hổ, cậu chính là thiên hạ vô địch, Phong, cậu thắng, chị phục cậu!”
Cuối cùng, tôi thành công chiếm được nửa chiếc giường của Trương Ngọc Dung để có thể ngủ với người đẹp.
Chỉ tiếc, giường ngủ tuy là đoạt thành công nhưng người đẹp lại không may như vậy.
“Phong, chị nói cậu, đêm nay không được chạm vào chị, trừ khi cậu quyết định từ bỏ những việc cậu đang làm bây giờ, sau đó chị sẽ hầu hạ thật tốt cậu một đêm, ngày mai cho cậu chút tiền về nhà, hoàn toàn bỏ nghề.”
Điều này thực sự là xấu hổ.
Trương Ngọc Dung nằm ở trên giường, cô không hề cố ý câu dẫn tôi nhưng sự tồn tại của cô chính là một loại hấp dẫn lớn. Tôi dám cam đoan, nếu đổi lại vị trí của tôi lúc này là một lão hòa thượng, hắn cũng sẽ gặt phăng tượng Phật đi mà thôi.
Tôi trằn trọc, có chút hối hận khi mặt dày trèo lên giường.
Như thế nào thì cũng không ngủ được, giống như đang ôm một con cá, càng nhìn cô ấy, người tôi càng thêm nôn nóng vì thế cuối cùng tôi vẫn vươn tay, đem cô ấy ôm vào trong ngực, một tay che kín một bên đẫy đà kia.
Trương Ngọc Dung mở to mắt: “Thế nào, muốn thân thể của chị? Nhịn không được muốn làm chị trên vách tường? Đến đây!”
Từ cái miệng nhỏ nhắn quyến rũ của cô ấy vậy mà nói ra những lời thô tục kia, tôi lúc này có thể cảm nhận được những lời nói thô tục kia có bao nhiêu mị hoặc to lớn, trong lòng tôi gợn sóng, quả thực không thua gì những người ở Hiroshima và Nagasaki năm đó.
Cố nén cảm giác xúc động trong lòng, tôi ôm cô nói: “Tôi không nghĩ muốn làm chị, chỉ là giúp chị giữ dáng mà thôi, đẹp như vậy, cũng không thể để chúng rũ xuống, em là muốn tốt cho chị!”
Trương Ngọc Dung bất đắc dĩ: “Cậu đúng là vô lại!”
Tôi không nói, cô ấy cũng không nói nữa, tôi nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên cơ thể cô, cơ thể cũng không dám di chuyển.
Một lúc lâu sau, ngay khi tôi cho rằng Trương Ngọc Dung đã muốn ngủ thì cô ấy lại đột nhiên mở miệng.
“Tiểu Phong, chị rất thích cảm giác được cậu ôm, rất vững chãi cũng rất an toàn.”
“Vậy em về sau đều sẽ ôm chị ngủ, được không?”
“Được thì được, chỉ là tôi sợ cậu không chịu nổi, lại… nhịn đến viêm tuyến tiền liệt.”
“Không có việc gì, nếu thực sự nhịn không được, chị ngủ là việc của chị, em với thân thể chị tự làm.”
Trương Ngọc Dung hoàn toàn hết chỗ nói, cuối cùng cô mở miệng nói: “Phong, chị nhầm rồi, chị tối nay giao cơ thể mình cho cậu, đêm nay phục vụ cậu thật tốt.”
Tôi không nói gì, hát cho cô ấy nghe…
“Đến đây, vui vẻ nha, dù sao vẫn còn nhiều thời gian….”