CHƯƠNG 18: CÔ MUỐN HẠI CHẾT TÔI HẢ
Cuối cùng Địch Lệ Ba cũng buông tay, nếu không thì tối nay tôi không phải nín chết thì không thể.
Cô ta muốn lên giường với tôi, nhưng mà tôi từ chối, nhưng mà tôi từ chối đối với cô ta căn bản của vô hiệu, cô ta rõ ràng khi dễ người bị bệnh.
Nhưng mà cực kỳ vui mừng chính là cô ta nhận được một một cuộc điện thoại của ông già, sau đó liền đi, nói hôm nào lại đến thăm tôi.
Lúc gần đi thì ném cho tôi một cái thẻ ngân hàng, không cho phép tôi từ chối, thẻ này vẫn là tấm thẻ của trước kia, không có mật mã, nhưng mà tôi cũng không có ý định dùng, chuẩn bị để lần sau cô ta đến đây thì trả lại cho cô ta.
Lúc mười giờ tối y tá kiểm tra phòng, y tá kiểm tra xong thì tôi chuẩn bị đi ngủ sau đó cửa phòng bệnh lại bị mở ra một lần nữa, người đi vào là Tôn Kiều Kiều.
“Em gái y tá vừa mới đến kiểm tra phòng xong.”
“Sao vậy, lại là không cho phép bác sĩ đến kiểm tra một lần à, đây chính là địa bàn của tôi.”
Tôn Kiều Kiều dịch ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, hỏi tôi có muốn uống nước hay không, nhưng mà tôi bị lại sợ rồi, uống nữa thì tôi thật sự tè ra quần.
Tối hôm nay cô ta trực ban, không có chuyện gì làm cho nên đến đây trò chuyện với tôi một lát, nói chuyện một hồi liền nói đến chuyện năm đó.
“Thật ra thì năm đó tôi cũng đã suy nghĩ, trong trường học có nhiều bạn bạn trai theo đuổi tôi như vậy, hợp ý tôi cũng chỉ có có người đã cõng tôi ở dưới kia, nhưng mà từ xưa đến nay cậu không thèm nhìn tôi, nhìn ra thì căn bản cậu không hề quan tâm tôi, cho nên tôi đã đau lòng rất lâu, hiện tại xem ra tâm tư của bạn học nữ năm đó thật sự ngây ngô đáng yêu nha.”
Tôi sững sờ, lập tức có chút hối hận: “Nào có không để ý đến cậu đâu, khi đó người theo đuổi cậu nhiều, đẹp trai hơn tôi cũng có, trong nhà có tiền hơn tôi lại càng nhiều, tôi như cái hủ nút sao có thể xứng với cậu được. Tôi cũng không dám mở miệng, tôi đã thầm mến cậu ròng rã ba năm trời, cho đến lúc cậu lên đại học thì chúng ta tách ra. Tôi còn suy nghĩ có cần phải đến trường học của cậu chờ cậu hay không, tự tạo ra một tình huống gặp mặt ngẫu nhiên.”
Tôn Kiều Kiều mỉm cười: “Vậy bây giờ chính là tự tạo ra cuộc cặp ngẫu nhiên à?”
Tôi dở khóc dở cười, mười tám dao đổi lấy một cuộc gặp mặt ngẫu nhiên, giá quá đắt rồi.
Lại nói chuyện rất nhiều, hiện tại cô ta đã có bạn trai rồi, cũng là bác sĩ trong bệnh viện này, mà hình như là sắp nói tới chuyện cưới gả, khiến người ta thấy hâm mộ cực kỳ. Nhưng mà trừng mắt nhìn thấy người đẹp trèo lên giường của người khác, có như thế nào cũng không phải là một chuyện đẹp đẽ.
Có lẽ là đến lúc mười một giờ, Tôn Kiều Kiều đứng dậy rời đi, tôi xuống giường tiễn cô ta, cô ta từ chối, tôi vẫn kiên trì, sau đó không biết sao mà dưới chân cô ta lại trượt một cái, đẩy luôn cả tôi té nhào ở trên giường.
Vết sẹo ở sau lưng khiến cho tôi đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng, nhưng mà một cái chớp mắt sau đó miệng nhỏ của cô ta liền in trên cái miệng của tôi, mà bộ ngực đầy đặn cũng đang đè chặt lên lồng ngực của tôi.
Cặp môi thơm tho như ngọn lửa nóng, cơ thể mê người mềm mại lập tức khiến cho tôi chịu đựng không nổi, thân thể tự nhiên đã nổi lên phản ứng.
Tôi cũng không biết đã chạm vào chỗ nào của cô ta, dù sao mặt cô ta cũng đã đỏ bừng một chút, liền vội vã đứng dậy.
“Thật sự xin lỗi thật sự xin lỗi, chân của tôi bị trượt, không phải là tôi cố ý.”
Tôi cũng rất muốn nói xin lỗi, giải thích không phải là do tôi cố ý cứng lên, nhưng mà chuyện này thật sự khó mà nói ra khỏi miệng được.
Thế là tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Tôn Kiều Kiều đỏ mặt bước nhanh trốn đi khỏi phòng bệnh của tôi.
Tối hôm nay vết sẹo ở phía sau lưng và trước ngực đau đớn, trong lòng như mèo bắt chó cào, nó giày vò tôi muốn hỏng cả người, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, mấy lần hận không thể tìm Tôn Kiều Kiều để xin chút thuốc ngủ.
Cuối cùng trong sự giãy dụa cũng không biết đến lúc mấy giờ thì tôi rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì bị y tá nhỏ đỏ mặt đánh thức, nói là để cho tôi uống thuốc.
Tôi uống thuốc thì uống thuốc, cô đỏ mặt làm cái quái gì, cũng đâu có phải uống Viagra để hầu hạ cô đâu.
Nhưng mà đến lúc tôi nhìn thấy hạ thân của mình đang nổi dậy cao cao, tôi liền biết người ta tại sao lại đỏ mặt, ngay cả chính tôi cũng cảm giác được trên mặt của mình nóng bừng, mẹ nó chứ quá lúng túng rồi.
“Xin lỗi, thật là ngại quá, thật sự không phải là cố ý đâu, cô học y cô cũng hiểu mà, buổi sáng thì cái kia, không nghe theo sự sai khiến…”
Y tá nhỏ ngượng ngùng “ừm” một tiếng, sau đó đó phân thuốc cho tôi liền nhanh chóng chạy đi.
Cho tôi uống thuốc mà cô lại không lấy nước cho tôi, cô kêu tôi nhai rốp rốp à.
Lúc vừa mới muốn đi rót nước Diêu Mộc Thanh liền đến, khiến cho tôi cảm thấy kỳ quái là tại sao cô ta lại biết tôi nằm viện.
“Chị Ngọc Dung nói anh nhập viện, kêu tôi tới đây chăm sóc anh hai ngày, anh như thế nào rồi?”
Quả nhiên là Trương Ngọc Dung, sự quan tâm của cô ta khiến cho không có ai có thể từ chối được.
Không thể không nói có Diêu Mộc Thanh ở đây thì dễ dàng hơn rồi, có người rót nước nóng có người mua cơm, chính là lúc đi nhà vệ sinh thì y như là một người bệnh giống như Địch Lệ Ba, phải đỡ cho tôi đi tiểu. May mà cô ta còn chưa ra tay, nếu không thì tôi ở lại bệnh viện thêm một ngày nữa thì có lẽ chắc tôi nhịn tiểu đến nỗi nghẹn nổ.
“Bạn gái của cậu à?”
Buổi sáng lúc kiểm tra phòng bệnh như thường lệ, Tôn Kiều Kiều tưởng lầm Diêu Mộc Thanh là bạn gái của tôi.
Tôi phủ nhận, sau đó giới thiệu với Diêu Mộc Thanh: “Đây là bạn gái của tôi, bác sĩ Tôn Kiều Kiều.”
Diêu Mộc Thanh gật đầu cười nói: “Chị dâu tương lai thật là xinh đẹp nha, nghề nghiệp cũng tốt nữa.”
Sau đó Diêu Mộc Thanh liền lấy sổ ghi chép đánh lên đầu tôi một cái: “Cô đừng nghe cậu ta nói tào lao, tôi với cậu ta là bạn học thời cao trung, tôi đã có bạn trai rồi, đang làm bác sĩ ở bệnh viện này luôn. Cũng đừng lại nói lung tung, nếu để anh ấy nghe được thì tôi có giải thích cũng không giải thích rõ ràng.”
“Vậy còn phải giải thích cái gì nữa chứ, hai người chúng ta nhân lúc đó sống cùng với nhau luôn.”
Diêu Mộc Thanh nghiêm túc gật đầu: “Anh họ nói có đạo lý.”
Tôn Kiều Kiều làm bộ lại muốn đánh, sau đó hỏi thăm triệu chứng của tôi một phen, liền thông báo là tôi có thể xuất viện rồi, còn lại chỉ là thường ngày phải thay thuốc mà thôi, không cần thiết phải ngày nào cũng nằm viện, lãng phí tiền bạc. Thuốc thì cô ta cũng đã kê giúp cho tôi rồi, chờ thêm mấy ngày nữa lại đến kiểm tra lại là được.
Sau khi Tôn Kiều Kiều đi khỏi thì tôi xử lý chuyện xuất hiện, Diêu Mộc Thanh khuyên tôi ở lại đây mấy ngày, tôi mới không ở đâu, ở bệnh viện kìm nén đến phát hoảng.
Làm xong thủ tục xuất viện, sau khi nói lời tạm biệt với Tôn Kiều Kiều thì Trương Ngọc Dung lại lái xe đến bệnh viện đón tôi xuất viện.
Tôi không cần hỏi cũng biết chắc chắn là Diêu Mộc Thanh đã thông báo.
Sau khi quay lại chỗ ở thì hai người Trương Ngọc Dung và Diêu Mộc Thanh một trái một phải dìu tôi lên lầu, được hai người phụ nữ xinh đẹp một lớn một nhỏ hầu hạ, trong lòng của tôi rất tươi tốt. Trước lúc bây giờ thì nào dám tưởng tượng làm trai bao còn có tiền, còn có gái đẹp, cũng thật là dễ chịu, thấy hiệu quả so với đàn ông thành công còn nhanh hơn.
Sau khi bước vào phòng thì Trương Ngọc Dung ném cho tôi một cái đĩa cứng, sau đó kéo Diêu Mộc Thanh đi ra ngoài.
Tôi còn mơ hồ nghe thấy một câu: “Xem thì xem, cô có thể giúp cậu ta giải quyết, nhưng tuyệt đối không cho phép phá thân thể của cậu ta, nếu như bị tôi phát hiện cậu ta đã phá rồi thì Diêu Mộc Thanh, tôi sẽ nhất định đem ảnh chụp dán ở khắp cả làng, không tin thì cô cứ thử một chút đi.”