CHƯƠNG 152: KHU CĂN HỘ CAO CẤP NHÀ HỌ VŨ
Trên giường lớn, Vũ Bích Phượng mồ hôi đầm đìa liên tục thở dốc.
Sau một hồi bình tĩnh lại, cô xoay người lại hôn lên lồng ngực tôi rồi dịu dàng nói: “Phong, tôi muốn tắm rửa.”
“Được, tôi di với chị.”
Và rồi khi tôi đứng dậy liền trông thấy Vũ Bích Phượng hết lần này tời lần khác cố đứng lên, nhưng lại không còn chút sức lúc nào, thế là tôi hỏi chị: “Sức lực của chị đều rơi lên giường hết rồi à?”
Vũ Bích Phượng vừa ngại ngùng vừa giận dữ đấm tôi, nhưng chị không hề dùng sức chút nào.
Tôi bảo chị nằm trên giường rồi mát xa cho chị trong chốc lát, sau đó rót một ly nước đưa cho chị.
Sau khi uống hết nước thì Vũ Bích Phượng lúc này cũng đã hồi sức lại ít nhiều, đã có thể tự đứng lên.
Tôi đi cùng chị vào trong phòng tắm, điều chỉnh độ ấm của nước rồi tắm chúng với chị.
Tắm một hồi, tôi lại bị hấp dẫn bởi cặp mông căng tròn nõn nà của chị.
Ngay sau đó Vũ Bích Phượng liền vỗ nhẹ mông mình một cái, gắt giọng: “Đáng ghét!”
Tôi rất thích phụ nữ nũng nịu nói tôi đáng ghét, vì kiểu đang ghét này có nghĩa là đang thèm khát hoặc là thỏa mãn.
Tôi không biết lúc này Vũ Bích Phượng đang nằm trong trường hợp nào, thế là tôi liền kề sát vào bên tai cô rồi nói: “Chị Phượng à, chị đã thỏa mãn chưa, nếu vẫn chưa thì tôi có thể cho chị lên đỉnh vài lần nữa. Làm người phụ nữ của tôi thì nhất định sẽ luôn ‘no nê’, chắc chắn sẽ không để chị phải thiếu thốn.”
Sau đó tôi liền bị Vũ Bích Phượng đẩy ra khỏi phòng tắm, rõ ràng là chị ta đã thỏa mãn rồi, phải nói là rất thỏa mãn mới đúng…
Đêm nay chúng tôi ngủ một giấc rất yên bình, tui cũng có chút mờ ám, nhưng cũng không làm chuyện kích thích lần thứ hai, vì dù tôi không ngại nước nôi tung tóe, nhưng tiếc là lương nước của ai kia có hạn, đang vào lúc khô khan, thế nên tôi chỉ ôm chị vào trong lòng, an tâm ngủ cả đêm.
Bành Bát Nhất, Vũ Bích Phượng, Trương Ngọc Dung, ba chuyện phiền phức lớn trước mắt nay đã có một chuyện được giải quyết.
Buổi sáng hôm sau lúc tôi tỉnh ngủ, thật trùng hợp là ngay khi tôi mở mắt ra thi Vũ Bích Phượng cũng liền mơ màng thức giấc, thật không thể không thừa nhận đây là đúng sự ăn ý giữa hai vợ chồng.
“Mới sáng mà đã lên cơn vậy rồi, sau này ai dám ở chung với cậu chứ?”
Cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Vũ Bích Phượng đang nhẹ nhàng trêu đùa dưới chăn, tôi hôn chị một cái rồi nói: “Cho nên phải thêm vài người nới được, giúp chị chia sẻ gánh nặng.”
tôi vừa dứt lời thì đôi tay cô cũng ngưng lại, nhưng sức tay lại mạnh hơn.
“Tôi cảnh cáo cậu trước, tôi có thể cho phép Trương Ngọc Dung hoặc người phụ nữ khác tồn tại trong cuộc đời anh, nhưng sau này trừ Tiểu Nham ra thì tôi tuyệt đối sẽ không làm bới cậu cùng với người phụ nữ khác!”
Tôi cười gật đầu, đâu đã là một sự khởi đầu tốt đẹp rồi, tôi có căn cứ để tin rằng, theo sự gia tăng của dục vọng, chị sẽ dần chấp nhận chuyện ‘chơi’ chung với nhiều người thôi.
Vì thế, ngay khi chị lật người tính rời giường, tôi đã đè chị dưới người rồi đi thẳng vào mà không hề có màn dạo đầu.
Hành động của tôi khiến Vũ Bích Phượng phải rên la không dứt, nũng nịu xuýt xoa mãi…
Sau khi dừng công cuộc ‘chiến đấu’, mặc quần áo, rửa mặt, ăn cớm, sau đó Vũ Bích Phượng liền gọi một cuộc điện thoại cho Vũ Cát Minh.
Vũ Cát Minh đã đi ra ngoài rồi, nhưng ông có nói buổi trưa sẽ trở về ăn cơm, có thể gặp tôi trong lúc ăn cơm.
Điều đó cũng có nghĩ là tôi phải ngồi ăn cũng mâm với Vũ Cát Minh, điều này thật sự rất quan trong, vô cùng quan trọng.
Buổi sáng Vũ Bích Phượng không đi làm, chị khăng khăng đưa tôi đi mua quần áo. Nhưng tôi lại rất kiên quyết trong việc thanh toán, thế nên chị không quẹt thẻ, người trả tiền là tôi. Hơn nữa nhân lúc chị ta không để ý tôi còn mua một bộ đồ cặp.
Khi Vũ Bích Phượng biết chuyện, trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của chị hiện lên một vẻ hạnh phúc tột cùng, sau đó liền vào một phòng thử đồ thay vào, thậm chí còn không thèm giặt trước.
Dĩ nhiên tôi cũng bị bắt phải mặc vào.
Cùng dắt tay đi trên đường phố, Vũ Bích Phượng có vẻ kiêu ngạo hạnh phúc vô cùng.
Thái độ đó của chị khiến tôi hiểu rõ, cảm giác khao khát hạnh phúc của người phụ nữa không nhất thiết phải là thứ gì đó xa hoa hoặc có ý nghĩa sâu sắc, chỉ là một bộ đồ cặp rất đơn giản vài trăm nghìn thôi cũng có thể khiến họ cảm thấy rất hạnh phúc rồi…
Hơn mười một giờ trưa, tôi lại thay quần áo rồi mang theo một chiếc bát tới khu căn hộ cao cấp nhà họ Vũ.
“Tôi đã nói là hãy mua chút quà gì đó cho ba tôi rồi, dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, sao cậu cứ nhất quyết chỉ mang một chiếc bát mẻ.’
“Đơn giản trực tiếp thôi, ăn cơm với ba vợ tương lai, cần gì phải làm trò chứ, hơn nữa nếu nói về làm trò thì có một trăm người như tôi cũng không chơi lại cáo già như ông ấy.”
Vũ Bích Phượng nhéo tôi một cái thật mạnh: “Cậu mới là cáo già đó, cả nhà cậu là cáo già!”
“Ừ, đến khi cưới chị về chị chính là hồ ly tinh.”
Vũ Bích Phượng lại muốn nhéo tôi nhưng không thành, tay chị bị chiếc bát của tôi chặn lại.
Đang lúc vui đùa với nhau thì tôi lại trông thấy Lục Nhan.
Rõ ràng là Lục Nhan cũng không thể ngờ rằng tôi lại xuất hiện trong nhà bà, vì thế nên bà có vẻ hơi kinh ngạc.
“Chào dì Lục!”
Tôi lễ phép chủ động chào một tiếng, sau đó Vũ Bích Phượng cũng liền nói đến mục đích của tôi khi tới đây, cũng giống như lời của tôi, có một người bạn đang gặp khó khăn nên muốn bán trao tay đồ cổ trong nhà, vầy nên mới tới đây để gặp ông cụ Vũ.
Đến lúc này thì Lục Nhan mới thấy yên lòng.
Bà nhiệt tình mời tôi ngồi xuống uống trà, tán gẫu vài câu rồi liền xuống bếp làm việc.
Vũ Bích Phượng bảo tôi ngồi đó một lát, còn cô thì đi lên phóng ngủ thay quần áo.
Tôi đứng dậy đi xuống phòng bếp, vốn tưởng rằng trong phòng bếp sẽ có đầu bếp và người làm nấu cơm dưới sự chỉ đạo của Lục Nhan, tệ lắm cũng phải giúp bà làm việc, nhưng nào ngờ đâu trong phòng bếp chỉ có một mình bà thôi.
“Người đẹp à, nhà lắm tiền nhiều của vậy mà lại tiếc tiền thuê đầu bếp nấu cơm cho bà sao? Khói và dầu mỡ không tốt cho làn da của bà đâu, nhìn bàn tay nõn mà mịn màng của bà kìa, sao có thể làm việc này được chứ?”
Lục Nhan trừng mắt nhìn tôi: “Chỗ này là ở nhà họ Vũ, ăn nói cho đàng hoàng vào.”
Tôi vẫn cứ tươi cười, cuối cùng bà ta cũng bất lực lắc đầu, bắt đầu giải đáp thắc mắc của tôi, bà nói rằng lúc ở nhà Vũ Cát Minh thích ăn cơm do bà nấu.
“Đúng rồi, tôi cũng thích ăn cơm của bà, vừa mềm vừa nhiều nước, rất tuyệt.”
Rõ ràng là Lục Nhan cũng đã hiểu được ý của tôi, bà hung dữ cầm lấy dao thái vung về phía tôi ra vẻ uy hiếp.
Tôi không màng đến sự uy hiếp của bà, nhân lúc bà đang cắt đồ ăn tôi liền đi tới sau lưng bà, tay trái vạch váy ngủ của bà lên, tay phải đi vào thẳng bên trong, chạm đến vùng tam giác thần bí mềm mại nhiều nước của bà.
Lục Nhan khẽ kêu lên, sau đó liền hung dữ nhìn tôi: “Cậu muốn chết sao?”
Lúc nãy trên tay bà cầm dao đe dọa mà tôi còn không sợ gì, huống gì sự uy hiếp yếu ớt như không lúc này chứ?
Thế là tôi xoay cơ thể mềm mại của bà lại, cưỡng ép cởi chiếc quần lót nửa trong suốt của bà ra, sau đó mau chóng dùng miệng làm việc.
Nỗi sợ bị Vũ Bích Phượng phát hiện và cả sự kích thích đột ngột này đã khiến Lục Nhan như muốn phát điên ngay vào lúc đó.
Vừa nũng nịu rên rỉ lại vừa khổ sở mà từ chối rồi: “Đừng, Cẩn Phong, đừng như vậy, nếu bị Vũ Bích Phượng phát hiện thì chúng ta tiêu đời…”
Tôi đứng dậy trong tiếng năn nỉ của bà, bà thấy thế thì thở phào một hơi.
Ngay sau đó tôi liền đưa tay vào trong cơ thể bà, gảy hết sức với tốc độ nhanh nhất, khiến bà dường như phát cuồng.