CHƯƠNG 151: TÔI LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA CẬU
“Chủ tịch à, tôi…”
Người bảo vệ trẻ kia muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp dứt câu thì Vũ Bích Phượng đã vẫy tay cắt ngang.
“Cảm ơn cậu đã gìn giữ ‘vẻ đẹp’ cho công ty, thật sự rất cảm ơn cậu, ngày mai cậu có thể tới phòng thu chi lãnh trước tiền lương tháng này, không cần cảm ơn.”
“Chủ tịch Vũ, tôi không biết đó là bạn cô, tôi thật sự rất xin lỗi, tôi…”
Tên đội trưởng kia cầu xin rất lâu, tất cả chỉ vì muốn giữ được công việc này, Vũ Bích Phượng thấy thế liền nhìn về phía tôi.
Người kia cũng rất thông minh, thấy thế thì liền vội bước đến gần tôi, tươi cười xin lỗi, liên tục cúi đầu.
“Anh à, em sai rồi, em có mắt không tròng, không nên đẩy anh như vậy.”
Tên đó nói rất nhiều, tôi không nói gì mà chỉ đứng đợi cậu ta nói xong.
Đợi sau khi anh ta đã lèm bèm được chừng năm phút và cũng đã im miệng thì tôi mới lên tiếng: “Nói xong chưa?”
Anh ta khẽ gật đầu.
Sau đó tôi lại nói với Vũ Bích Phượng: “Ông vương này khá tốt, sáng nay đã bỏ tiền túi mua đồ ăn sáng cho tôi. Vừa chính trực tốt bụng, vừa giản dị, hiền lành.”
Dù sao cũng là chuyện của công ty người khác, tôi cũng không tiện nói quá nhiều, tôi tin Vũ Bích Phượng đã hiểu được ý của tôi.
Vũ Bích Phượng nhìn ông Vương rồi gật đầu: “Ngày mai tôi sẽ thăng chức cho ông làm đội trưởng.”
Một bữa ăn sáng đổi được chức đội trưởng, ông Vương vô cùng vui vẻ, vội vàng cảm ơn Vũ Bích Phượng rồi lại quay ra cảm ơn tôi.
“Làm việc tốt thì sẽ có kết quả tốt thôi, không phải cảm ơn.”
Nói xong tôi và Vũ Bích Phượng liền đi ra bãi đỗ xe. Còn tên đội trưởng đội bảo vệ cũ kia thì chỉ biết đứng đó với vẻ mặt đau khổ, ngay sau đó cũng đã bị ông Vương đuổi đi với lý do là ảnh hưởng bộ mặt của công ty.
Đây mới là cách dùng từ chính xác chứ!
Vũ Bích Phượng lái xe, dọc đường đi không nói lời nào mà cứ thế chạy thẳng tới khách sạn.
“Đi thuê phòng với một tên ăn mày không thấy kì cục sao?”
“Tôi cũng đã xài chung một người đàn ông một đám phụ nữ khác rồi còn gì, tôi còn sợ kỳ cục sao?”
Tôi vốn định trêu Vũ Bích Phượng, nhưng chị hỏi vặn lại như thế khiến tôi không biết phải nói thêm gì.
Sau khi thuê phòng xong thì Vũ Bích Phượng liền đẩy tôi vào trong phòng tắm.
Chốc sao tôi chợt nghe thấy tiếng vòi nước chảy trong nhà vệ sinh, không biết chị đang làm gì trong đó.
Tôi không nghĩ gì nhiều, tắm rửa xong xuôi thì liền quấn khăn tắm bước vào trong nhà vệ sinh, ngay sau đó tôi liền thấy cảnh Vũ Bích Phượng đang xắn tay áo cố sức giặt đồ cho tôi.
Trong thoáng chốc đó tôi thấy lòng mình vô cùng ấm áp, cảm giác đó thật không thể nào diễn tả bằng lời được.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cái eo thon thả của Vũ Bích Phượng, đợi chị đứng thẳng eo dậy tôi liền hôn lên khuôn mặt tinh xảo mịn màng của chị. Một nụ hôn không hề có sự kích thích gì, nụ hôn chứ đầy tình yêu thương chân thành.
“Phượng à, chị làm như vậy khiến tôi áy này trong lòng quá, càng thấy có lỗi với chị hơn nữa.”
“Vậy cậy với Trương Ngọc Dung…”
Vũ Bích Phượng nói được một nữa thì lại ngưng, chị ngập ngừng khoảng mười giây rồi chợt thở dài một tiếng.
“Thôi, chắc đời này tôi cũng chẳng thể gặp tên nào ngốc như cậu nữa, tên ngốc nguyện vì một câu nói giận dỗi của tôi ngồi đợi trước của công ty khổ sở đợi hai ngày. Coi như kiếp trước nợ cậu, kiếp này tới trả cho cậu.”
Lời nói của Vũ Bích Phượng khiến tôi thấy rất vui, ít nhất tôi đã nhận ra được ý muốn tha thứ của chị.
Nhưng tôi không muốn lừa chị.
Tôi quay thân người thon thả của chị sang đối diện với mình, nhìn chằm chằm chị rồi nói: “Chị Phượng à, tôi không muốn chị nghĩ rằng tôi lừa chị, mà tôi cũng không muốn lừa chị, lần này tôi tới gặp chị là mong chị có thể tha thứ cho tôi, việc thứ nhất là sẽ ở bên tôi mãi mãi, còn việc thứ hai, tôi muốn gặp bác Vũ, để đảm bảo cho sự an toàn của mình thì tôi cần bác Vũ lên tiếng, trừ bác ấy ra thì không có mấy người trong thành phố này có thể ngăn được Bành Bát.”
Đôi mắt Vũ Bích Phượng chợt sáng rỡ lên, chăm chú nhìn thẳng vào tôi, tôi đón lấy ánh mắt của chị, không hề chần chừ sợ sệt.
Một lúc sau chị mới hé mở khuôn miệng quyến rũ của mình, nói: “Chỉ vì đảm bảo an toàn của cậu thôi sao?”
Tôi không do dự mà nói ngay: “Nói thật, chủ yếu là tôi lo Bàng Bát sẽ gây chuyện với Trương Ngọc Dung.”
“Thật đúng là một đáp án đau lòng.”
Vũ Bích Phượng xoay người đi, tiếp tục giặt quần áo cho tôi.
“Lúc nay tôi đã nghĩ là nếu cậu nói chỉ vì an toàn của cậu thì chứng tỏ cậu không phải một người đáng tin đáng dựa dẫm. May là sự thằn thắn thành khẩn của cậu đã cho tôi biết là cậu là một người đáng để trao thân gửi phận, nhưng thật tệ là đáp án này lại là vì người phụ nữ khác.”
Đây đúng là một chuyện đau lòng, nhưng tôi cũng tin chắc là lừa gạt không thể nào là mãi mãi, nhất là trước mặt một người phụ nữ vừa xinh đẹp mà lại thông minh.
Sau một lúc im lặng, Vũ Bích Phượng cũng giặt xong quần áo rồi quay người lại nhìn tôi, đôi mắt hoe đỏ: “Nếu tôi chỉ có thể chấp nhận một yêu cầu của cậu thì sao?”
“Vậy thì điều thứ hai, sau đó tôi sẽ cố dùng sự chân thành để khiến chị tha thứ.”
Vũ Bích Phượng thẳng tay vứt đống quần áo ướt nhẹp vào đầu tôi, nước lạnh xối lên người khiến tôi giật thót.
Ngay khi tôi lấy đống quần áo đó xuống thì Vũ Bích Phượng liền nhào vào lòng tôi rồi nghẹn ngào nói:
“Tên khốn này, tại sao cứ ăn hiếp tôi mãi như vậy? Chẳng lẽ cậu không thể nói một câu gạt tôi hay sao? Cậu biết rõ dù cậu có chọn gì thì tôi cũng sẽ giúp cậu vô điều kiện mà!”
Tôi cảm thấy rất xấu hổ, nhưng lại không thể nào nói dối được: “Phượng à, tôi thật lòng thích chị nên không muốn lừa dối chị, tôi xem chị như người thân trong nhà vậy, sẽ không bao giờ nói dối chị.”
Vũ Bích Phượng vẫn tiếp tục nức nở, tôi vỗ nhẹ lưng chị để an ủi.
Một lúc sau thì Vũ Bích Phượng cũng ngừng khóc, sau đó xả nước từ vòi để rửa đi nước mắt trên mặt mình.
“Nhìn gì mà nhìn, còn không mau mở máy điều hòa sấy khô quần áo đi, bộ tính ngày mai cởi truồng đi gặp ba tôi à?”
Tôi liên tục trả lời chị, vắt không quần áo rồi giũ giũ, sau đó mở điều hòa đặt quần áo ngay trước cổng thoát gió.
Sau khi tôi đã phơi quần áo xong thì Vũ Bích Phượng cũng đã tắm rửa xong xuôi, vốn trên mặt cô có một lớp trang điểm nhẹ, sau khi tẩy trang xong chỉ còn mặt mộc, bớt đi vẻ quyến rũ của một người phụ nữ mạnh mẽ, lại thêm phần thanh tú đẹp đẽ mà một người phụ nữ cần có.
“Ôm tôi!”
Vũ Bích Phượng đột nhiên ra lệnh, sau đo tôi liền bước đến ôm lấy chị.
“Sao cậu lại ngốc vậy chứ hả, làm giống lần đầu tôi gặp cậu đó, không phải ôm như vầy!”
Vũ Bích Phượng hờn dỗi nói, khuôn mặt hơi ửng lên, tôi đã hiểu ý chị.
Tôi để đôi tay trắng nõn như ngọc của chị gác lên cổ mình rồi một tay ôm eo một tay bế đôi chân của chị lên, đặt cơ thể mềm mại của chị lên trên chiếc giường rộng rãi.
“Chỉ càn tối nay cậu làm tôi hài lòng thì tôi sẽ tha thứ cậu. Nếu cậu không đạt chuẩn… Vậy sau này đừng bao giờ mơ tới chuyện mò được lên giường của tôi nữa!”
Chuyện này với tôi quả thực là dễ như ăn bánh vậy.
Nhẹ nhàng hôm lên đôi môi đỏ mọng gợi cảm của chị, ngay khi chị vươn lưỡi ra đón lấy thì tôi lại quay ra hôn phần cổ và tai của chị, không chừa cho chị chut cơ hội nào để thỏa mãn sự thèm khát của bản thân, chỉ tập trung trêu ghẹo khiêu khích.
Khoảng độ mười phút sau thì Vũ Bích Phượng cũng đã liên tục thở gấp, cơ thể thon thả nuột nà giống hệt như một nàng tiên cá mắc cạn, đong đưa qua lại, giãy dụa không thôi.
Miệng tôi đi xuống dọc theo chiếc cổ trắng nõn của chị, hàng nút thắt bị gỡ ra dễ dàng bởi chiếc lưỡi linh hoạt của tôi, cho đến khi đôi gò bồng đảo đầy đặn bị bó chặt trong chiếc áo ngực màu vàng với hình bông hoa nảy ra ngoài.