CHƯƠNG 118: NHƯNG TÔI CŨNG MUỐN
Trước kia, tôi từng nghĩ trên mặt của Cố Diệu Khả có thể sẽ có mảng bớt rất lớn, rất xấu nên cô ta mới che mặt. Tôi cũng nghĩ có phải cô ta gặp phải bạo hành gia đình, trên gương mặt xinh đẹp có dấu vết bị đánh nên cô ta che đi.
Mà sau khi tôi vén mái tóc dài của cô ta, lại phát hiện nửa bên mặt này vẫn bình thường, hơn nữa cả gương mặt vừa lộ ra, cô ta có vẻ càng xinh đẹp quyến rũ hơn.
Bởi vậy tôi căn bản không nghĩ ra tại sao cô ta trước sau lại muốn che đi nửa gương mặt.
Cố Diệu Khả giải thích với tôi nói: “Bởi vì tôi có nửa gương mặt không còn mặt mũi nào gặp người.”
Tôi không hiểu ý của cô ta, tôi đòi cô ta giải thích nhưng cô không nói.
Cô ta cho tôi sáu triệu tiền boa, nói rất cảm ơn tôi đã chăm sóc cô ta tối nay, cô ta rất thoải mái.
Tôi trả sáu triệu lại cho cô ta, sau đó ôm lấy lưng cô ta từ phía sau, để vật nóng như lửa kia dính sát vào trên phần mông mềm rất vểnh rất tròn của cô ta.
“Diệu Khả, tôi không muốn tiền, tôi chỉ muốn cô.”
Cố Diệu Khả im lặng, im lặng tức là đang xoắn xuýt.
Vì vậy tôi bế cô ta xoay người lại, mặt đối mặt, nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô ta, hôn phần ngực mềm mại no đủ dựng thẳng kia, sau đó bá đạo đẩy cô ta ngã ở trên bàn massage, nhẹ nhàng chống lên vị trí mà cô ta cảm thấy xấu hổ.
“Tối nay anh tiến vào, ngày mai tôi sẽ chết.”
Qua một lúc lâu, tôi lùi người lại, sau đó lại lùi thêm mấy bước và đối diện với cơ thể trần truồng của cô ta.
Cô ta lại mới ướt mà tôi đây cũng vẫn dâng trào.
Cho nên tôi không hiểu tại sao cô ta phải từ chối, thậm chí lấy cái chết ra để từ chối.
Cô ta giải thích với tôi: “Tôi không thích bị ép buộc, tôi chỉ còn lại có nửa gương mặt, nếu cả gương mặt cũng bị mất, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Tôi nghe vẫn không hiểu, nhưng điều này không ngăn cản cô ta mặc quần áo rời đi. Cho nên cô ta đi và để lại sáu triệu.
Cố Diệu Khả có chuyện, tôi có rượu, nhưng cho dù tôi muốn nghe, cô ta lại không uống.
Tôi mặc quần áo tử tế và ra khỏi phòng tắm, vừa vặn gặp phải Hoàng Hương.
“Cô ta rất đẹp, cho nên các người làm chuyện đó trong quán, tôi chỉ cho phép cậu làm một lần, lại chỉ một lần thôi.”
Tôi không biết tại sao cô ta xác định tôi và Cố Diệu Khả vừa làm chuyện đó, có lẽ là bởi vì Cố Diệu Khả kêu quá sung sướng à?
Tôi không giải thích mà đẩy mạnh Hoàng Hương tới phòng tắm, cởi quần xuống, đè phần cứng rắn đang dâng trào vào thân dưới của cô ta.
Điều này làm cho cô ta nghẹn ngào “ưm”.
Ở trong tiếng rên rỉ câu hồn, tôi cởi quần của cô ta ra, sau đó cởi cả quần lót nữa.
Nhưng trước khi tôi tiến vào, cô ta lên tiếng: “Tôi bị cảm, hôm khác có được không? Cơ thể tôi thật sự rất không thoải mái.”
Tôi rất muốn nói cho cô ta biết là không sao cả, nhưng thấy vẻ mặt bị bệnh của cô ta, cuối cùng tôi vẫn mặc quần áo lại giúp cô ta.
“Tôi vẫn có một lần cơ hội được Hoàng bang chủ đặc biệt phê chuẩn cho làm chuyện đó ở trong phòng tắm. Tôi giữ lại cho cô đấy, Hương nhi.”
Hoàng Hương cười: “Tôi chính là Hoàng bang chủ, tôi có quyền đặc biệt mà!”
Cô ta nói xong thì ngồi xổm xuống nhẹ nhàng hôn một cái, còn dùng đầu lưỡi chạm vào, sau đó đi ngay.
Tôi không thích loại phụ nữ này, cô ta cũng vậy, Trương Ngọc Dung cũng vậy, chỉ thích trêu chọc mà không quan tâm tới trút lửa, bọn họ rất xấu xa!
Hơn hai giờ sáng, sau khi đóng cửa hết giờ làm, tôi trở lại chỗ ở.
Tiểu Thúy còn chưa ngủ, không chỉ không ngủ, cô ta còn rất hiểu chuyện làm bữa khuya cho tôi.
Sau khi tôi trở lại chỗ ở, cô ta bưng bữa khuya đã nấu ra, làm người ta thấy rất ấm lòng.
Tôi nắm lấy hai tay của Tiểu Thúy, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng của cô ta làm cô ta hơi mê đắm. Tôi thậm chí còn có thể cảm giác được hơi nóng trên gò má đỏ bừng của cô ta.
“Tiểu Thúy, sao cô có thể tốt như vậy chứ?”
Cô nói cho tôi biết, tôi tốt với cô ta, cho nên tất cả những điều này đều là chuyện cô ta nên làm.
Tôi ôm lấy eo cô ta, cảm nhận phần ngực đầy đặn bị đè ép, cảm nhận hơi thở nóng như lửa của cô ta làm cơ thể của tôi không khỏi có phản ứng. Mà rõ ràng cô ta cảm nhận được phản ứng này mãnh liệt nhất, bởi vì vừa vặn nó đè lên nơi nào đó của cô ta, làm cho cơ thể cô ta khẽ run lên, phát ra tiếng rên rỉ.
Tôi rất muốn làm gì đó với cô ta nhưng cuối cùng vẫn không làm, vì nhớ tới vết sưng và vết thuốc lá của cô ta mà tôi ép xuống kích động này. Không phải tôi không thể làm được mà là không thể làm, ít nhất cũng phải chờ cô ta tốt hơn lại nói sau.
Tôi ngồi ở trên sofa ăn bữa khuya, Tiểu Thúy ngồi sát bên cạnh tôi, nắm thật chặt lấy cánh tay tôi.
“Trần Cẩn Phong, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ ly hôn anh ta, tôi sẽ tự mình nuôi con. Đứa trẻ là mạng sống của tôi, tôi có thể từ bỏ tất cả. Một tỷ rưỡi mà Sơn Tử bồi thường trước đó, tôi cũng có thể không cần, nhưng tuyệt đối không thể bỏ lại đứa trẻ!”
Tiểu Thúy nói rất nhiều, nhưng tôi đã hiểu được điểm mấu chốt của cô ta, một là muốn đứa trẻ, hai là phải ly hôn.
Sau đó cô ta nói cho tôi biết, hi vọng ngày hôm sau tôi có thể đi cùng với cô ta. Cô ta sợ mình không đòi được đứa trẻ, ngược lại lại bù cả bản thân mình vào.
Khi đưa ra thỉnh cầu này, cô ta rất xấu hổ. Bởi vì cô ta biết chuyện này chẳng có nửa xu quan hệ với tôi nhưng tôi rất có thể sẽ gánh trên lưng nỗi oan là kẻ chen chân vào.
“Nếu anh không tiện thì không cần miễn cưỡng, tôi sẽ tìm người nhà đi cùng tôi.”
Tiểu Thúy cố gắng giải thích. Tôi hiểu suy nghĩ của cô ta. Sở dĩ cô ta tìm tôi là vì tôi sẽ không khuyên cô ta quay lại với tên khốn kiếp kia. Nhưng nếu cô ta tìm người nhà, người nhà lại không chắc sẽ làm vậy.
“Không sao. Cô không cần suy nghĩ nhiều, ngày mai tôi sẽ đi cùng cô.”
Tiểu Thúy rất biết ơn, không ngừng nói cảm ơn.
Sau khi ăn khuya xong lại nói chuyện sơ qua một lúc, sau đó tôi trở về phòng ngủ, ra hiệu tối nay cô ta có thể ngủ ở trong phòng ngủ của Lưu Thông.
Cô ta quả thật cũng đi vào trong phòng ngủ của Lưu Thông, nhưng rất nhanh đã gõ cửa phòng ngủ của tôi, cô ta nói cô ta sợ.
Vì vậy, cô ta lại chui vào trong chăn của tôi, cả người từ trên xuống dưới đều trần như nhộng.
“Cởi sạch như vậy, cô muốn làm gì chứ?”
Tôi nghiêng người quan sát Tiểu Thúy, sắc mặt cô ta vốn hơi đỏ bừng, sau khi tôi hỏi lại càng có vẻ ngượng ngùng nũng nịu hơn.
Cô ta khẽ nói: “Tôi biết anh nhịn rất vất vả, cho nên, cho nên…”
“Không có cho nên gì cả, vết thương của cô còn chưa lành, chờ sau khi cô khỏe lại, tôi sẽ mạnh mẽ muốn cô đấy.”
Sau khi làm Tiểu Thúy bỏ đi suy nghĩ đó, tôi ôm cô ta vào trong lòng rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, sau đó tôi cảm giác được cơ thể bị đè, thậm chí hít thở cũng hơi khó khăn, lại giống như có người đặt một cái cối xay lớn ở trên người tôi vậy.
Trọng lượng đè xuống này làm cho tôi đang ngủ cũng phải tỉnh dậy. Sau đó tôi không nhìn thấy có người đè lên ngực tôi nhưng lại có người đang ngồi ở trên đùi tôi.
Lúc này, Tiểu Thúy đang đau khổ rên rỉ ở trên người tôi, lại vận động qua lại lên xuống.
Cảm giác rất thoải mái, săn chắc, ấm nóng lại mịn màng này làm cho tôi mê mẩn, làm cho tôi lưu luyến.
Tiếng rên rỉ của cô ta chứng tỏ cô ta rất thoải mái, nhưng vẻ mặt đau khổ của cô ta lại có nghĩa là vết sẹo trên vị trí nào đó khiến cô ta bị kích thích cực lớn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!