Hạ Trầm Yên nói: “Thần thiếp muốn đưa một Mỹ Nhân cùng đi.”
Ngòi bút của Lục Thanh Huyền thong thả viết trên giấy. Giọng chàng không hề gợn sóng, cũng không hỏi là ai, chỉ nói: “Có thể.”
Hạ Trầm Yên cáo lui, lúc nàng ra khỏi thiên điện, đại tổng quản bị như bị hoa mắt khi thấy trên tóc nàng có cài một cây trâm ngọc. Hắn vội vàng thu lại vẻ mặt, tươi cười tiến lên nói: “Nhàn Phi nương nương muốn về rồi ạ? Để nô tài tiễn người một đoạn nhé Nhàn Phi nương nương.”
Hạ Trầm Yên nói: “Đa tạ.”
Đại tổng quản tiễn Hạ Trầm Yên đến cửa cung Cảnh Dương, nhìn nàng ngồi lên kiệu rồi mới xoay người trở về.
Vào thời Đại Yến, chỉ có Hoàng đế, Thái Hậu, Hoàng Hậu và quý phi mới có thể ngồi kiệu. Nhưng cỗ kiệu được chạm khắc hoa lá, cỏ cây và chim muông và được trang bị mái che để chắn ánh nắng gay gắt đã trở thành phương tiện đưa đón Hạ Trầm Yên.
Đại tổng quản trở lại thiên điện thấy Lục Thanh Huyền vẫn đang viết chữ. Rõ ràng là một việc nhàm chán nhưng chàng lại không hề vội vàng, tựa như chàng có lòng kiên nhẫn vô hạn, sẽ không bao giờ vì bận rộn mà phát cáu.
Đại tổng quản tiến lên giúp Lục Thanh Huyền mài mực. Hắn nghe thấy Lục Thanh Huyền nói: “Chuẩn bị trước, ba ngày nữa trẫm sẽ đi đến cung điện Tây Sơn.”
Đại tổng quản có hơi ngạc nhiên, dù vậy vẫn đáp: “Vâng ạ.”
Lục Thanh Huyền nhẹ nhàng nói: “Nhàn Phi cũng sẽ đi, nàng ấy còn muốn mang theo một Mỹ Nhân.”
Đại tổng quản nhớ lại lúc nãy có thấy cây trâm ngọc kia. Hắn cười nói: “Vâng, nô tài sẽ chuẩn bị thật tốt.”
***
Sau khi rời khỏi thiên điện, đại tổng quản lập tức đi chuẩn hành tẩu cho Hoàng thượng. Có rất nhiều cung nhân đứng trước mặt hắn, hắn cầm danh sách lần lượt phân công từng việc mà bọn họ cần làm.
Đỗ Vấn Hưng đứng bên cạnh hắn, cười nói: “Nghĩa phụ, sao năm nay Bệ hạ muốn đến cung Tây Sơn sớm thế ạ? Hiện giờ vừa mới qua giao thừa mà thôi, nhớ lại năm ngoái Bệ hạ phải đợi tới đầu hạ mới đi mà?”
Đại tổng quản nhìn hắn một cái, sắp xếp xong xuôi công việc cho các cung nhân, lúc này mới phất tay để bọn họ lui xuống, nhìn Đỗ Vấn Hưng nói: “Hôm nay Bệ hạ đã tặng Nhàn Phi nương nương một chiếc trâm bằng ngọc Hòa Điền.”
Đỗ Vấn Hưng suy nghĩ một lát, không khỏi lộ ra biểu cảm ngạc nhiên. Quy tắc trong hoàng cung Đại Yến, ngay cả Hoàng đế cũng phải chịu một ít ràng buộc. Ví như, Hoàng đế chỉ có thể lật thẻ bài sau khi mặt trời lặn, trong lần lật thẻ bài đầu tiên, đến tẩm cung của phi tần cũng không được ở lại quá lâu —— vì người của Kính Sự Phòng sẽ không ngừng nhắc nhở.
Còn ở cung điện Tây Sơn thì không như vậy. Bệ hạ đây là…… muốn đi thăm Nhàn Phi nương nương vào ban ngày sao?
***
Ba ngày sau đó, Hoàng đế và phi tần bãi giá đi đến cung điện Tây Sơn. Hạ Trầm Yên được ban ở cung Trường Thu, rất gần cung Chương Đài nơi Lục Thanh Huyền ở, Trang Mỹ Nhân thì được ban ở vào một cung điện khác.
Cung Trường Thu là một tòa cung điện quay ra mặt hồ, lúc mặt trời ngã về tây, đẩy cửa sổ ra có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ. Lúc này đang là mùa đông giá rét, nước trên mặt hồ đã kết một tầng băng mỏng.
Hạ Trầm Yên ngồi trước cửa sổ, dùng bút vẽ một tấm bản đồ. Hàm Tinh bưng một chén nước lê mật ong đi tới, cười nói: “Cô nương đang vẽ gì thế?”
“Bản đồ xung quanh cung điện Tây Sơn.”
“Bản đồ xung quanh nơi này không phải Bệ hạ đã cho người rồi ư? Vậy sao phải vẽ lại lần nữa?” Hàm Tinh vừa hỏi vừa đưa chén mứt lê mật ong cho Hạ Trầm Yên.
Hạ Trầm Yên cầm lấy nhấp một muỗng, nói: “Ta sợ sẽ nhớ nhầm, nên vẽ nhiều lần để xem có sót chỗ nào không.”
Một lát sau, có một cung nữ tiến vào bẩm báo: “Thưa nương nương, Bệ hạ đã đến, ngài đang ở đại điện chờ người ạ.”
Hạ Trầm Yên đặt bút xuống, ra khỏi tẩm điện.
Thời trẻ Tiên đế sống rất xa hoa, vì muốn thoát khỏi sự trói buộc của quy củ trong hoàng cung, quanh năm ngài đều ở cung điện Tây Sơn và chìm đắm trong lạc thú. Vì vậy có rất nhiều cung nữ ở đây bị ngài gọi đến thị tẩm. Những cung nữ này có một số trở thành phi tần của Tiên đế, số còn tại thì vẫn làm cung nữ như trước nhưng cũng được Tiên đế ban thưởng một ít.
Thời điểm Hạ Trầm Yên thấy Lục Thanh Huyền, bên cạnh chàng có một cung nữ. Cung nữ này có vẻ ngoài như ngọc, nàng ta đang bưng một nước chén mật ong, cúi đầu trò chuyện với chàng.
Lục Thanh Huyền ngồi trên ghế thái sư, ánh hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào rọi xuống sườn mặt chàng. Vẻ mặt chàng bình tĩnh, không có nhận chén nước mật ong từ tay cung nữ, mà nói gì đó với cung nữ. Vẻ mặt cung nữ từ ân cần chuyển sang trắng bệch, chỉ chốc lát sau nàng ta liền bưng chén nước mật ong lảo đảo rời đi.
Hạ Trầm Yên chậm rãi đi đến. Trên người chàng ngoại trừ Long Tiên Hương thì còn có mùi mực rất nhạt —— chắc hẳn hôm nay sau khi xử lý xong chính vụ, chàng mới lại đây.
“Bệ hạ nói gì với nàng vậy?” Hạ Trầm Yên hỏi.
Ánh mắt Lục Thanh Huyền dừng trên người nàng, yên lặng nhìn nàng trong chốc lát.
“Không có gì.” Chàng nói, “Trẫm chỉ nói với nàng ta, những cung nữ ở đây có thể xuất cung rồi.”
Hạ Trầm Yên: “……”
“Nàng có muốn đánh cờ không?” Lục Thanh Huyền hỏi.
“Hôm nay thần thiếp không muốn đánh cờ.” Hạ Trầm Yên nói, “Thần thiếp nghe nói ở cung điện Tây Sơn có một đài ngắm trăng, có thể quan sát toàn bộ cảnh đẹp ở Tây Sơn, vì vậy thần thiếp muốn đi xem một chút.”
Lục Thanh Huyền im lặng một lát, “Có thể.”
Đài ngắm trăng được xây dựng cho sủng phi của Tiên đế —— cũng chính là cô mẫu của Hạ Trầm Yên. Khi Tiên đế đi dạo quanh cung điện Tây Sơn, đã từng nói: “Năm xưa, Trụ Vương vì Đát Kỷ mà xây Trích Tinh Lâu, còn hôm nay trẫm vì ái phi mà xây đài ngắm trăng này.”
Hạ Trầm Yên chưa bao giờ đến đài cao nổi tiếng này. Trong lúc nàng và Lục Thanh Huyền cùng nhau đến đài ngắm trăng, mặt trời lặn xuống đỏ như máu, còn đài ngắm trăng bị bao phủ bởi ánh hoàng hôn vô tận trông cực kỳ hùng vĩ. Hai người từ từ bước lên bậc thềm, các cung nhân đứng sang một bên.
Lục Thanh Huyền nói: “Cũng đã lâu rồi trẫm không đến đài cao này.”
“Trước kia Bệ hạ đã từng tới ạ?”
“Ừm, khi trẫm còn bé đã từng đến đây.” Chàng ngừng một chút, nói, “Khi trẫm còn bé, cũng đã từng nghe qua tên của nàng.”
Hạ Trầm Yên ngước mắt nhìn chàng. Mặt trời nghiêng từng chút về phía tây, gió bắc thổi lay động cành lá. Đôi mắt của Hạ Trầm Yên đẹp như sương mù trong ánh hoàng hôn.
Lục Thanh Huyền nhìn đôi mắt nàng trong chốc, sau đó tiếp tục bước lên bậc thềm. Chàng nói: “Đại khái vào mười hai năm trước, trẫm ở trong cung có nghe người khác nhắc đến tên nàng.”
“Mười hai năm trước à, năm ấy thần thiếp mới sáu tuổi?”
“Đúng vậy.”
Hạ Trầm Yên không nói nữa, nàng biết Lục Thanh Huyền đang nói tới chuyện gì.
Năm nàng sáu tuổi, chuyện nổi tiếng nhất là nàng và cả nhà cùng ra ngoài dạo chơi, gặp được vị gia chủ của Vương gia. Lúc ấy, gia chủ của Vương gia chính là Đại Tư Mã nắm trong tay tất cả quyền lực, ngay cả Tiên đế cũng phải kiêng kị vài phần.
Gia chủ của Vương gia rất thích những bé gái xinh đẹp, khi nhìn thấy nàng đã thốt lên một câu nổi danh: “Hạ Cơ là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, nên cưới nàng làm vợ.”
Sau khi ông ta trở về lập tức thôi vợ —— là con gái của một gia đình sa sút. Sau đó ông tới cửa cầu hôn nàng, nhưng bị Hạ gia từ chối.
***
Lục Thanh Huyền đi đến trước mặt Hạ Trầm Yên, cách nàng nửa bước. Chàng ôn hòa nói: “Năm ấy, trẫm vẫn còn là Thái Tử, Tiên đế nói chuyện đó cho trẫm, hỏi trẫm thấy như thế nào.”
“Vậy Bệ hạ trả lời ra sao?”
“Lúc đó trẫm nói nó phải vì mục đích chính sự, Hạ Cơ nổi tiếng, e rằng khó có thể đảm đương nổi danh phận này.”
Hạ Trầm Yên cười một cái, “Quả thật là vì mục đích chính sự.”
Bước chân Lục Thanh Huyền không có dừng lại, âm thanh bình tĩnh như nước. Chàng nói: “Nhưng bây giờ, trẫm cảm thấy có lẽ không chỉ có vậy.”