- Đây là những lời trước khi nói lời từ biệt...? có đúng không? Anh với em đi Maldives rồi sẽ xa nhau phải không? Đừng vòng vo nữa, tim em không chịu được những lời anh nói đâu...
Cô cắt ngang lời anh lần nữa...lúc này em vẫn nhắm mắt cúi xuống mà không dám mở ra. Cảm nhận hơi ấm bàn tay anh dần dần chạm vào má cô. Bàn tay khô ráp của người đàn ông vậy mà em thấy ấm áp đến đau đớn...vì nghĩ, chúng ta sắp chia tay!
- Có em, có được Vy Vy trong đời...là anh có cả thế giới rồi...
- ....(đừng làm thế Khải Minh...đừng nói những lời đó)
- Nhưng...
Anh từ từ thả tay xuống hững hờ lướt qua ngực cô, bây giờ gió biển chẳng còn dịu dàng như cô nghĩ nữa, nơi này chẳng đẹp như cô nghĩ nữa, người ta có cuộc tình đẹp ở Maldives còn cuộc tình của cô sẽ chấm dứt từ đây thôi rồi, ngày này cũng tới rồi, tan nát con tim tôi rồi người ơi...
- Anh muốn em nhìn vào anh, đối diện với anh một lần cuối cùng, nếu như hôm nay em lảng tránh anh không dám chắc chúng ta có còn gặp lại nhau không...
Tim cô dần dần tan ra thành trăm mảnh, cô phải đối diện thôi mạnh mẽ lên Vy...Cô từ từ mở mắt ra ngước về phía anh. Mắt cô nhòe đi vì nước mắt, cứ mờ mờ ảo ảo hình bóng anh phía trước tất cả cô đã sẵn sàng...Tay anh đột nhiên chạm nhẹ tay cô như chạm vào nhau lần cuối cùng, dần dần đan xen vào nó nắm chặt tay cô anh nhìn cô không rời thời gian mọi thứ xung quanh như ngừng thở, lu mờ trước anh...
- Anh muốn kết hôn với em Trần Nhã Vy...
- ....(Cô bất động)
- Will you marry me? Baby?
Tai cô có nghe lầm không? Kết hôn? Kết hôn? cô khóc trong lòng cắn chặt môi không muốn cho ai biết là cô đang khóc. Người ta khóc vì đau khổ ấy vậy mà cô khóc vì người ta muốn kết hôn với cô.
Khải Minh im lặng nhìn cô không rời mắt anh đỏ hoe, anh không khóc anh là người đàn ông điềm tĩnh và sắc đá đến khó tin, lấy tay lau nước mắt cho cô làm cô không thể kìm được nước mắt.
- Khải Minh, anh là tên độc ác nhất, anh làm người ta sắp điên lên, anh biết anh ác với em lắm không?
- Vy Vy...anh đang rất nghiêm túc với em!
Chẳng còn hạnh phúc nào sánh bằng nữa, từ cảm giác bất chợt gặp nhau trong đời, vô tình chạm vào nhau, nhớ thương nhau, bão tố đến làm chúng ta phải rời xa, phải nói lời tạm biệt trong đau khổ. Hạnh phúc tưởng chừng như mong manh tựa làn bất ngờ..
Tay cô run run đưa lên trước mặt anh.
- Em cũng muốn kết hôn với anh Phương Khải Minh!
Khải Minh cầm trên tay chiếc nhẫn đã chuẩn bị sẵn từ lâu, lúc cô cứ nhắm mắt đau khổ. Anh nghiêm túc nắm nhẹ tay cô rồi từ từ đeo chiếc nhẫn lấp lánh kim cương vào ngón áp út...vừa đeo anh vừa nói:
- Vy Vy biết không? để cầu hôn em, để đeo vào tay em chiếc nhẫn này anh phải chịu đau đớn né tránh em những lần về nước M. Lặng lẽ quan sát em ở một góc khuất không thể để em thấy. Thấy em mà chẳng ôm em được, muốn biết cảm giác con lớn lên từng ngày trong em mà anh chẳng thể đến bên em. Em đau khổ, anh cũng chẳng kém. Điều anh muốn ở đây là cho em một danh phận để cho em đường đường chính chính mà làm người phụ nữ của đời anh. Không muốn em mang tiếng, không muốn em bị chỉ trích, anh muốn có tên em trong giấy đăng ký hết hôn! Anh muốn em là người cuối cùng, anh không cần thêm một ai khác nữa...không cần bất cứ ai nữa.....
Cô và anh ôm chầm lấy nhau, người phụ nữ muốn khóc mà chẳng khóc được, niềm hạnh phúc cứ âm ỉ trong lòng, muốn khoe cho cả thế giới biết, cuối cùng tôi cũng hạnh phúc. Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ vào lòng, thầm lặng lắng nghe từng hơi thở của cô ấy. Chẳng cần nói...chỉ cần hành động và ôm cô ấy vào lòng…ngay lập tức cô ấy sẽ bị hạ gục mà không cần lý do!