Rồi thời gian cũng trôi qua.thời gian làm xoa dịu tất cả.cô có thai cũng được 7 tháng nhưng đến bây giờ cô cũng không hề biết mình có con gái hay trai, cũng chưa một lần bước ra khỏi chùa. Đợt đó lễ phật đản chùa, các dịp này rất đông dòng người đổ vào chùa không đếm xuể, đàn ông, đàn bà, già trẻ lớn bé đủ cả...
- Con không cần phụ đâu...bụng to rồi bên ngoài chật chội, chen lấn, con không nên ra ngoài...( Sư nói)
- Thôi Sư...con ở trong này riết con buồn lắm, Sư cứ cho con ra phụ nhẹ nhàng...nha Sư!
- Nghe ta đi...
- Đừng mà Sư, con biết con nên làm gì, không làm ảnh hưởng đến con con...con muốn đầu óc được thoải mái!
Dòng người tấp nập chen lấn...nhang khói lất phất bay nghi ngút...lâu rồi cô mới có cảm giác như mình đang sống như thế này, nhìn mọi người vui vẻ, nhìn những gia đình tay trong tay bên nhau đi chùa, nhìn cách họ cười nói mà tim cô thắt lại. Hai từ “gia đình” với cô lúc này thật xa xỉ, nó quá xa vời đối với cô.
Đâu đó người ta lướt qua nhau...mắt cô cứ nhìn tìm kiếm điều gì đó,cô đang tìm ai? kiếm ai? tại sao em lại hy vọng điều đó xảy ra...nhưng rồi...
- Vy...em đi đâu?Vy...( chị gái ở cùng chùa với cô gọi)
- Em đi ra đây một chút.( miệng cô nói nhưng mắt hướng về nơi khác)
- Vy...ở đó đông lắm em ơi, em đừng đi...Vy...
- Không được, em phải đi...chị đừng kéo tay em...
Cô giật tay ra...mắt cô nhìn về hướng đó không rời, chân bước đi thật nhanh. Rõ ràng cô đã thấy bóng dáng người đàn ông đó còn đứng đăm chiêu nhìn cô không rời cô chắc chắn là vậy cô chắc chắn là Khải Minh
- Khải Minh...có phải là anh không? Em thấy mà...là anh về thăm mẹ con em đúng không Minh...(cô vừa chạy theo vừa lẩm bẩm mà cổ họng nghẹn đắng)
- Vy em kiếm ai... Nhã Vy (chị ấy cứ chạy theo sau cô...)
- Chắc chắn là anh đúng không???
Cô chen lấn vào dòng người đông đúc... đứa con trong bụng dường như cảm nhận được trái tim của mẹ nó, con cô đạp rất mạnh một tay ôm bụng,một tay đưa ra cố chen lấn cô chạy theo bóng dáng người đàn ông đó. Nhưng càng cố chạy theo thì bóng họ cứ dần dần khuất đi...càng chạy theo càng mơ hồ...tại sao?Cô thấy anh mà? Anh đang ở nơi đâu? Có biết cô u buồn mong ngóng anh từng đêm? Chỉ cần anh quay về cô sẽ không đánh mất anh lần nào nữa...
Cô chạy theo đến cây đa to ở chùa cô đã mất dấu họ là cô nằm mơ giữa ban ngày chứ làm gì có ai ở đây? Là cô vì quá thương nhớ anh, hình bóng anh quá đỗi sâu đậm...nỗi nhớ in hằn trong tim cô nên cho dù ở nơi đâu,cho dù là ai cô vẫn nhìn và nghĩ là anh là cô đang mơ đúng không???cô khụy xuống khóc bất lực, chưa bao giờ cô thấy vô dụng đến thế...chưa bao giờ...
- Minh...anh đang ở đâu, rõ ràng...rõ ràng em thấy anh mà...anh ở đâu, anh ra đây đi...tại sao trốn em? Tại sao hả??? (Em hét to...)
Cô khụy xuống hét lên khóc đến khàn cổ, nỗi nhớ anh tưởng chừng khuất sâu trong tim, vậy mà hôm nay nó lại bùng phát lên mãnh liệt còn hơn lúc xưa...
- Vy ơi, vào đi em, không có ai ở đây hết, em đừng ra đây...Sư thấy sẽ chửi chị đó...( chị kéo tay cô đứng dậy)
- Có ai đó phải không chị, em thấy mà? Chị nói là có đi...
- Vy...( chị ngồi xuống nắm chặt vai em)
- Không có ai hết...em đừng có điên điên khùng khùng như vậy được không em? Em làm mọi người mệt mỏi theo em đó.
Linh cảm của cô chắc chắn không bao giờ sai. Hay anh về đây âm thầm bên em quan sát nhưng không lộ diện? Sao anh làm vậy được hả Minh? Anh không có trái tim sao anh?Những đêm mưa gió trở trời...những giấc ngủ lưng chừng mệt mỏi. Tay chân sưng phù lên đau nhức khi đêm lạnh mưa rơi. Giữa đêm cô gái nhỏ bé nằm trong chăn co ro cô đơn trong căn phòng vắng…tiếng chuông chùa cứ vang lên nghe não lòng buồn thảm..
Đêm về ngủ như tỉnh, tỉnh mà lại cứ như say... chuột rút ở chân, bụng con gò căng cứng...khóc âm thầm một mình không biết gọi tên ai, bao nhiêu cái khổ sao cứ dồn hết thân xác cô...cô ngồi bật dậy cô khóc thảm thiết...Lúc này cô mới biết là phụ nữ một mình bụng mang dạ chửa chịu đựng cô đơn một mình những năm tháng con lớn lên dần trong bụng sao mà tủi thân đến man rợn cô nghĩ đến lời hứa của mẹ anh sao thấy mong manh quá vậy? Kể từ khi đó bà ta vẫn không một lần hỏi thăm,cô chợt nghĩ...có lẽ bà ta độc ác dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ để cô rời xa anh, để Tuyết Liên và anh về bên nhau. Nhưng còn lời hứa...lời thề độc kia của bà thì sao? Có lẽ nào bà không sợ sao?
- Em ghét anh...là em cố đẩy anh ra...nhưng lúc này em ghét anh khi anh không ở bên mẹ con em, những lúc đêm hôm em khóc một mình trong đêm tối, giấc ngủ em không thể trọn vẹn, em mang trong bụng con anh,anh có hiểu được cảm giác của em bao nhiêu phần hả Minh? Vậy mà đến khi sắp 9 tháng 10 ngày..vẫn chưa một lần đối diện em,anh là Mafia cho dù em có nói dối anh đi chăng nữa không lẽ anh không một lần theo dõi em suốt năm tháng qua? Anh không muốn biết cuộc sống em khi xa anh sẽ như thế nào?
Oán trách biết bao nhiêu là đủ? Nhưng trách anh sao bằng trách bản thân cô? Là cô tuyệt tình với người ta, tại sao lại trách cứ người ta...tại cô...tại cô mà?