Tuần thứ 2 trôi qua...mỗi đêm mưa rả rích lạnh lẽo đến vô tận giường cô kế bên là cửa sổ cô đưa tay ra hứng từng hạt mưa,mưa cứ làm nỗi nhớ anh thêm nhiều hơn, nhớ mà đến day dứt con nhói đau mà không biết phải thổ lộ cùng
ai, đau lắm có ai hiểu được không???
- Mẹ không hối hận khi quen ba con, không hối hận khi con xuất hiện trên cuộc đời này...mẹ yêu con....
Tay cô sờ bụng cứ lẩm bẩm 1 mình, tâm
sự với con cô kéo hộc tủ em lấy ra quyển nhật kí tay cầm bút vẫn còn run,cô viết vào đó những dòng chữ đẫm nước mắt
📝 Thành Phố B: 14/3....Những ngày mưa lạnh lẽo nhưng em đã mất anh....
Anh à, cuộc đời này sắp xếp để em được nhận ra anh, đến bên anh, được anh yêu thương là cả 1vùng trời hạnh phúc, có lúc em cứ mỉm cười 1mình vì được anh ôm em trong lòng. Nếu ai đó cứ trách người phụ nữ kia mang em đến,gieo rắc đau khổ cho chúng ta thì giờ đây em không còn hận thù,sâu trong tim em em thầm cảm ơn cô ấy, em cảm ơn của cô ấy mà cuộc đời này...nhưng trớ trêu em chỉ là kẻ thứ 3 cái danh nghĩa bị người đời quyền rủa bị xã hội khinh thường em biết hôn nhân của anh đã tan vỡ từ lâu nhưng em lại
không đủ dũng cảm bước qua muôn vàn nỗi đau đến bên anh bất chấp...Anh ơi? Phải chăng kẻ thứ 3 luôn luôn là kẻ bất hạnh, không bao giờ được hưởng hạnh phúc? Em biết bây giờ từ yêu thương em anh đã HẬN thù em,tình yêu đã hoá thành hận thù sâu trong anh, anh trách em không mạnh mẽ, không chịu nắm lấy tay anh mặc dù anh giang cả bầu trời trong anh, đôi tay bảo vệ em...nhưng Minh à...anh và em không thể sống mãi cho bản thân, không thể cứ ít kỉ mà lao vào nhau...em và anh đều có gia đình, đều phải sống trách nhiệm vì họ,em xin lỗi vì đã làm anh đau đớn khi 1 mực ruồng bỏ anh, lừa dối anh đã bỏ con,nhưng em xin anh tha lỗi cho em, chỉ có lý do đó chúng ta mới xa nhau được. Anh còn có cái lý do để rời xa em,còn em đau đớn em nhận hết về mình, khi em mang trong bụng đứa con anh mà em không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có cách rời xa anh thì em đau đớn gấp trăm ngàn lần. Nếu cho em chọn lại em cũng sẽ chọn anh,chọn ĐẺ THUÊ con cho anh. Tất cả đã thành hiện thực em đã ĐẺ THUÊ cho anh nhưng cũng chỉ là người đứng sau cuộc đời anh. Em biết cho đến khi em sinh con, em phải vượt qua 1 mình suốt quãng thời gian dài để mẹ tròn con vuông.Anh sẽ không ở bên em để biết con mình lớn lên từng ngày trong em,em tiếc những năm tháng không cùng nhau chào đón con 1 cách trọn vẹn. Biết là sẽ đau xót đến tim gan...suốt cuộc đời này em sẽ
sống vì con...cả tuổi thanh xuân em hy sinh 1 người duy nhất mang tên Phương Khải Minh là anh....em không nghĩ chúng ta xa nhau mãi mãi về sau...mà em dặn lòng rằng:" CHÚNG TA, CHỈ LÀ TẠM THỜI RỜI XA, CHỈ LÀ TẠM THỜI THÔI".
...Những ngày mưa,em nhớ anh đến vô tận...."
Trang nhật kí cô viết đầy nước mắt...rớt rơi trên giấy mỏng manh...cô biết mãi mãi anh không hiểu được nỗi lòng của cô đâu, nhưng cô muốn nói rằng...Cô Yêu Anh đến vô tận!
Gấp quyển nhật kí cất vào vị trí cũ..
❤️ CẤT ANH 1 GÓC TRONG TIM, TẠM BIỆT
NHỮNG THỨ..EM CHO LÀ MÃI MÃI ❤️