- Cô Nhã Vy...tôi chở cô về nhà, đừng từ chối tôi chỉ làm theo lệnh cậu Khải Minh...
−...( cô cứ thẫn thờ)
- Cô lên xe đi...
Cô còn biết lựa chọn gì nữa đành lòng bước lên xe cô cũng không cần gặp ông bác sĩ để hỏi nữa vì cô nghiệm ra tất cả mọi việc mẹ anh đã sắp đặt và an bài người ta đã tử tế với cô, thì cô cũng
phải biết điều chứ ngồi trên xe cô hỏi:
- Khải Minh đi đâu vậy anh?
- Thiếu gia giờ về Sin lại rồi...
- Vẫn về lại à anh?
- Về thật rồi cô...
- Không bao giờ quay lại đây nữa à?
- Có lẽ là vậy! Có lẽ sẽ đi xa nữa...
Tim cô nghe mà nhói đau đi xa hơn là đi đâu, ra đi để chạy trốn khỏi cô sao? Trốn khỏi sự đau khổ sao?cô cầm điện thoại lên định gọi nói lời cuối chúc anh,tạm biệt anh biết lời nói đó vô dụng nhưng khi ta yêu rồi thì chẳng biết đâu là lời cuối cùng nữa....
Tiếng tắt máy ngang liên tục rồi dần dần thuê bao không gọi được lòng cô như nặng ngàn cân cô cứ dặn lòng là kết thúc thật rồi trong cuộc tình với anh thì đây mới là lúc cô phải mạnh mẽ nhất...
Xe chở cô về quê không thể tin được là lần
cuối cùng mình nói chuyện, mình nhìn nhau, mình hôn nhau, mình chạm vào nhau…tất cả sẽ chôn vào dĩ vãng...mà biết đâu được anh vẫn ở đâu đây?
Bước vào nhà, nhà lúc này chỉ có mẹ cô 1 mình vì ba em giận mẹ đã bỏ sang nội,giang đôi tay ôm lấy mẹ cô:
- Mẹ ơi, mình đi thôi..đi thôi mẹ...(cô quỳ xuống)
- Liệu đi rồi con có hết nhớ về Khải Minh không?. truyện ngôn tình
- Con không hết nhớ hay bớt đau,con muốn yên tĩnh, con không thể ở đây được nữa, không thể chia rẽ tình cảm ba mẹ mãi được, coi như kiếp này con ko báo hiếu được, con nợ mẹ, xin mẹ cho kiếp sau con báo hiếu mẹ...nha mẹ...
Sang thành phố B cô và mẹ lên chùa mà mẹ quen biết đứng trước cổng chùa cô nhìn thấy mọi vật bình yên đến lạ thường,tâm cam nhẹ nhàng như chưa bao giờ đau đớn mẹ nắm tay cô bước vào càng đi cô như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân...
- Xin sư thầy cho con gửi gắm đứa con gái non dại này...( cô và mẹ quỳ xuống),
- Con tên gì??? ( Sư thầy hỏi)
- Dạ con tên Nhã Vy, Trần Nhã Vy...
- Con đang mang thai...?
- Dạ con...con trót lỡ...
- Sao gọi là trót lỡ? Mọi việc trên cuộc đời này xảy ra đều có lý do của nó con mang thai vì con ngủ với người đàn ông khác, nhưng con ngủ vì con muốn ở bên người ta, vậy chẳng phải tất cả đều có lý do...tại sao lại gọi là trót lỡ...
- Dạ...con...(cô khóc)
- Ta thương con, nhận con vì ngưỡng mộ tấm lòng từ bi của con. Có thể con đi sai đường lạc lối,nhưng quan trọng tâm con không xấu, con không vứt bỏ giọt máu của mình, con dám đương đầu mọi khó khăn vượt qua đau khổ để giữ lại đứa con của con.Mấy ai mà tâm tốt như con,con không sai gì cả, mọi
tình ái trong cuộc đời này đã được an bài cho dù con muốn né tránh cũng không được,người ta bên nhau cả chục năm nhưng họ cũng chia tay, vậy thì chúng con bên nhau được bao lâu? Tại sao giữa chúng con có sự liên kết bởi đứa con? Con đừng đau lòng…tất cả bởi chữ Duyên Phận...nếu con thật sự yêu thương họ khi họ ra đi con vẫn còn điều gì đó để giữ lại, và chẳng phải con quá may mắn khi có 1 đứa con sao?....thì đó gọi là hạnh phúc...
- Đời người tu ngàn kiếp mới được đầu thai làm người có thể bây giờ con sẽ đau khổ nhưng trời không lấy của ai bất cứ thứ gì...1-2-3 hay 10 năm sau sẽ tự an bài sắp xếp để xoa dịu nỗi đau của con...tin ta đi...ngày hôm nay ta sẽ cưu mang lấy con...con cứ vững tâm mà sống!
Chia tay mẹ cô trong nước mắt, tay cứ nắm chặt mà không muốn dứt ra,cô sẽ ở đây 1 mình suốt năm tháng chờ đợi để sinh con...nghĩ tới làm sao cô trụ nổi?
- Mẹ sẽ lên thường xuyên, con đừng khóc, khóc đủ rồi, nghe lời sư thầy...mọi việc đã được an bài con cứ cố sống tốt!
- Mẹ...
- Đợi cháu lớn cứng cáp, mẹ đón mẹ con về nếu không thấy sẽ không thương nhưng khi con sinh nó ra rồi không ai nỡ vứt bỏ đâu,tin mẹ đi, mẹ là mẹ con mà....
1 tuần trôi qua đôi ta chẳng 1 lần gặp gỡ, gọi cho nhau cô mới chợt nhận ra là mình đã xa nhau thật rồi,cô phải chấp nhận sự thật... chúng ta không phải chung 1 thành phố, chung 1 đất nước...mà giờ đây chung 1 trái đất cách nhau xa rất xa cảm giác yêu mà ko đc bên nhau...nó tệ còn hơn muốn chết nữa...
Cô lấy điện thoại gọi cho chị giúp việc....
- Thiếu gia về Sin luôn rồi, thôi cô quên tất cả đi, rồi ai cũng có cuộc sống riêng rồi thời gian trôi qua cô cũng quên thôi...
- Anh ấy vẫn khoẻ hả chị?
- Vẫn khoẻ...sống tốt, cô đừng lo! Tôi và cô cũng hết trách nhiệm rồi, cô cũng đừng gọi tôi nữa nhé!
Tất cả rủ bỏ cô nhưng cô không hối hận với quyết định của mình mọi việc cô làm để cho gia đình cô có cuộc sống bình thường, êm điềm là cô vui lắm rồi sau cuộc nói chuyện với chị giúp việc cô bỏ điện thoại vào 1 góc riêng, tắt nguồn, gỡ sim...đến lúc dứt bỏ tất cả rồi...