Lấy hết can đảm cô mở cửa bước vào phòng,cô cúi đầu nhẹ nhàng bước vào..anh đang nằm trên giường..
-Là bạn em...em sẽ bảo nó về liền anh đừng la em..
-Tôi không quan tâm.. tôi đói bụng tôi cần 1 tô cháo..
-Em...
-Cô không biết nấu??
Giọng anh ta càng lúc càng ấm và yếu đi .
-Anh bệnh à??
-Cô lại sờ thì biết thôi..
-Sờ...sờ gì???
-Cô nghĩ sờ gì???
Bất ngờ anh nắm lấy bàn tay cô đặt lên trán anh..
-Tôi sốt rồi..
Bàn tay của anh ấp áp thật..cô vội rút tay về,cô lắp bắp..
-Em sẽ nấu cháo cho anh,đợi em 30 phút được không??
-30phút cô đợi tôi chết đói mới nấu xong..
Trời ạ cô còn phải nấu cháo chứ có phải có sẵn đâu..điên với anh ta thật..cô kìm nén..
-Anh... không thể nói nhẹ nhàng với em được à sao cứ thích cộc lốc thế??
-Vy Vy Cô...(anh ta cười cay đắng nhìn cô)
-Em đi nấu đây...
Cô quay mặt đi thì bất ngờ anh nắm tay cô kéo cô vào lòng.. người anh đang rất nóng.. ôm cô vào lòng cô cảm nhận được hơi ấm ấy cô cố nắm lấy đôi tay anh gỡ ra...
-Tôi không muốn ăn cháo nữa, tôi muốn em có được không??
Anh vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào mặt cô, phải nói là tâm trí cô lúc này đã bay đi đâu rồi cô không định hình lại được.. mặt cô và anh cận kề nhau..cô cố sức thoát khỏi anh vì trước giờ cô chưa ở hoàn cảnh này bao giờ..
-Muốn em... là muốn làm sao em không hiểu (Cô ngây thơ à nha)
-Sao cô thích giả vờ vậy?
-Anh điên à.. nói gì vậy.. thả em ra...(cô cố lấy tay anh ra)
-Cô thật lòng không thích tôi?(anh kéo cô càng lúc càng gần lại mặt đối mặt)
-Thích gì??? thích là cái gì tại sao em phải thích anh? Thích 1 người đã có vợ, có bồ và ăn tạp à?
-Ăn tạp???Cô biết gì về tôi mà nói tôi ăn tạp...
Lúc này cô suy nghĩ, thật ra anh đang nghĩ gì? Có vợ nhưng không có con với vợ, có bồ mà chẳng có con với bồ lại đi tìm người đẻ thuê ban đầu thì xua đuổi người ta,cô nhớ cô là người thứ 12 mà ,sao tới lượt cô thì thả thính cô...
-Nếu tôi nói tôi không phải loại người như cô nghĩ thì sao??cô có thích tôi không?
-Không..(Cô dứt khoát)
-Tại sao??
-Vì em không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình anh..
-......(Anh ta cười lớn làm cô giật mình)
Khải Minh ôm chặt cô vào lòng bất ngờ luồng đôi bàn tay qua tai cô cuối xuống cắn nhẹ môi cô.. người cô căng cứng tim đập loạn xạ.
-Cô là người đầu tiên tôi muốn ngủ lần thứ 2! trả lời giúp tôi, vì sao thế Vy Vy??
Cô sợ quá đẩy mạnh anh ta..cô sợ lắm đã cầm tiền của người ta rồi cho dù có gì đi nữa cô cứ giấu trong lòng và dặn lòng rằng không được yêu anh.. Chưa kịp định hình mọi chuyện vừa xảy ra thì cửa phòng bật mở..
-Vy Vy 2 người....(Là Bội Trân)
-Mày... tại sao lên đây??
-Tao lên cứu m mà,Vy m không thích phải không?
Khải Minh ngồi dậy đi nhanh lại phía Bội Trân.
-Bước xuống dưới và ra khỏi nhà tôi ngay ai cho phép cô làm vậy (anh chỉ vào mặt Bội Trân)
-Anh Minh em cũng là con gái mà...
-Thì sao.. gái trai thì liên quan gì đến tôi??
Anh ta lạnh lùng tuyệt tình kinh khủng,cô đẩy vội Bội Trân xuống lầu...
-Bội Trân về đi...mai gặp t xin mày đó..
-M có xem tao là tri kỉ không??
-Tất nhiên là có..
-Tại sao m giấu t nhiều vậy??
-Tao... chỉ là chua đến lúc để nói thôi..
-Nếu m không muốn thì m uống thuốc đi..t biết là m uống rồi phải không??
Nghe tiếng bước chân đi xuống cô biết là Khải Minh sẳn đó cô nói..
-Uhm..t uống thuốc rồi..t không muốn có thai nữa..
-Thật hả Vy (Mắt nó sáng rực)
Vừa nói xong Trình Tuyết Liên ở đâu từ cửa đi vào..cô ta liếc nhìn cô dần đi lại phía cô..thôi xong rồi cô chỉ nói dối với Bội Trân thôi mà!!
-Em nói gì?em uống thật hả Vy??(ánh mắt như muốn giết người)
-Em...(cô phải làm sao đây)
-Nhã Vy nó lỡ uống rồi chị à em khuyên nó nhiều rồi..
-M nói gì vậy Trân Trân (Cô chau mày nhìn nó)
-Mày cầm tiền của tao bây giờ m uống thuốc m đùa tao à Trần Nhã Vy..
Bây giờ nói cô nói dối có ai tin không??cô nhìn Khải Minh anh cau mày nhìn cô.. Trình Tuyết Liên đi vào phòng cô gom đồ cô lại..bỗng cô ta tát cô 1 cái thật mạnh.. đầu óc cô quay cuồng lần đầu tiên trong đời bị người khác đánh chứ không phải là cha mẹ cô.. chuyện này cũng do cô do cô chọn cô dường này mà..đành ngậm đắng nuốt cay vậy..
-Em làm cái gì vậy??(Khải Minh nắm tay Tuyết Liên giật lại)
-Để em dạy con rang này,em đối xử tốt với nó nhưng nó lại giỡn mặt với em.. nè con ranh biến ra khỏi nhà tao ngay...
-Anh nói đủ rồi...
Khải Minh giật tay cô ta ra làm cô ta điên thêm,cô muốn giải thích, thật sự không muốn như vậy ,cô không muốn sống cái cảnh này nữa, bị người ta dùng tiền sỉ nhục đủ rồi...cô ta ném mạnh quần áo cô ra ngoài...
-Bước ra khỏi nhà t ngay con rang t quá tốt với m rồi..
-Chị ơi trời đang mưa to,lỡ rồi chị đừng đuổi Nhã Vy nữa được không??(Bội Trân khóc lóc)
-Được em sẽ gửi lại đúng số tiền chị đã đưa em chưa bao giờ em muốn ăn 1 đồng nào cua bất cứ ai, chị nghĩ em cầm tiền của chị sung sướng lắm à..em trót ngu dại ngày hôm nay mới dính vào chồng chị , ngày mai e sẽ đưa đủ số tiền mà chị đưa em không thiếu 1 xu..
Bên ngoài trời đang mưa to sấm chớp liên tục ..cô sợ lắm cắn chặt môi rướm cả máu , chẳng phải m muốn thoát cảnh này lâu rồi sao Nhã Vy.. nhưng sao nước mắt cứ chảy vậy.. có lẽ là vì sự tủi nhục..1 cô gái tròn 20t lầm lỡ dính vào họ...cô bước chân ra ngoài mưa lạnh đến buốt tim, ôm lấy quần áo cô khóc lớn nước mắt hoà cùng nước mưa..cô lặng lẽ bước đi mà chẳng dám quay lại nhìn dù chỉ 1 lần..
-Nhã Vy ... chìa khóa phòng trọ cũ..m về đó đi..
-M đang làm trò gì vậy..??
-M tham tiền nhưng m ngu hiểu không... cầm chìa khóa rồi về đó đi coi như t với m hoán đổi vị trí cho nhau,sao m phải khóc??
-Tao khóc vì t nhận ra bộ mặt thật của m..m làm t đau quá Bội Trân à..
Cô nhận ra người bạn thân của cô lúc này không còn như cô nghĩ vì sao nó lại biết hết tất cả.. hình như nó và Trình Tuyết Liên đã biết nhau trước rồi.. ngày hôm bay chẳng phải nó cố tình thay vị trí của cô sao??
Điện thoại trong túi reo lên là số của mẹ cô ,cô không dám bắt máy...cô lang thang trong mưa..đi được 1 lúc cô chợt nhớ tấm thân ướt sũng lạnh ngắt của cô... thấy có mái hiên nhà người ta cô vào đó ngồi bệch xuống.. cô rất lạnh...cô run lên , cúi đầu cô khóc nất vì sự ngu ngốc của bản thân mình...!!