Mẹ cô bỗng rời đi, thả vội vàng tay cô ra. Cô chỉ kịp nhìn bước chân của cô cúi xuống nhìn sang phía bên trái cảm nhận được bước chân dần tiến tới. Là một người mang đôi giày đen, tay phải đeo đồng hồ hai tay chắp đứng nghiêm nghị cùng cô...là ai vậy? sao lại đứng cạnh mình? Người mà cô đang chờ đợi là Khải Minh mà? cô lật đật đưa tay lên kéo chiếc khăn trắng xuống, cô không thể chờ đợi được nữa bỗng người đàn ông đó nắm tay cô lại...Tiếng nhạc một lúc một to lên phá vỡ cái không khí này, cô vẫn còn nhớ như in:
- My whole world changed from the moment I met you!(Thế giới của anh...thay đổi kể từ giây phút gặp được em)
Cô vội rút tay xuống...là ai? Là ai mà làm tim mình loạn xạ lên vậy. Anh ta đưa hai tay lên dần dần giở chiếc khăn trắng chiếc khăn được kéo lên cô nôn nóng giây phút đó từ từ nhìn thấy bụng anh, ngực anh, chiếc caravat anh đeo cùng bộ vest đen dần lên cổ, cằm, môi...ôi không??? Cái mũi, đôi mắt...!!!
- Phương Khải Minh...! (cô bàng hoàng gọi tên anh)
Khải Minh nhìn cô ánh mắt hạnh phúc, nở nụ cười mỉm cùng má lúm đồng tiền bên phải đến chết người. Là anh mà, chính là nụ cười của anh mà có cần đẹp trai lịch lãm đến vậy không? Tại sao anh lại đứng đây? Trong phút chốc, trước mắt cô chỉ có hình bóng anh, cô sửng sốt không tin vào mắt của mình bao nhiêu cảm xúc cứ chèn lấn tâm trí cô, buồn...vui...khóc lẫn lộn nhau, cô cố dụi mắt vì sợ mình vì nhớ anh quá mà mơ mộng, nhìn thấy anh cô định ôm anh vì nhớ quá mà nhưng Khải Minh nắm chặt hai tay cô lại.
- Cô dâu của anh, vẫn chưa xong..Vy Vy xinh đẹp! (Anh nhìn cô vẫn cái nhìn trìu mến đó làm cô điên dại)
Cô dần đưa mắt xung quanh trời đất ơi...bên dưới cả hàng ngàn người trên cái bãi biển này đang tập trung vào cô và anh. Ba mẹ anh, ba mẹ cô, cả ông nội bà con của cô, Nhật Nam và Thảo đang vẫy tay cô, chuyện gì đang xảy ra??? cô đã bị lừa 1 cú thật ngoạn mục ư? cô khóc trong hạnh phúc nhìn anh...
Đột nhiên có giọng cha vang lên:
- Trần Nhã Vy con có đồng ý lấy Phương Khải Minh làm chồng của mình hay không? Dù có ốm đau hay bệnh tật, dù có nghèo khó, quan tâm chăm sóc anh ấy suốt cuộc đời này không?
Cô nhìn vào ánh mắt của anh, tay anh đang nắm chặt tay cô trong hạnh phúc cô rơi nước mắt nói:
- Con...đồng...ý!
- Phương Khải Minh con có đồng ý lấy Trần Nhã Vy làm vợ không? Dù có ốm đau hay bệnh tật, nghèo khổ, có quan tâm chăm sóc cô ấy, yêu thương chiều chuộng cô ấy đến suốt cuộc đời này không?
- Thưa cha...con...
Anh dừng lại nhìn cô không rời tại sao lại dừng lại, cô nhìn anh hồi hộp...
- Con...đồng ý, con muốn cưới Trần Nhã Vy làm vợ, con muốn mang hạnh phúc cho cô ấy, cho cô ấy những điều tốt đẹp nhất. Còn nỗi đau, con xin nhận giúp cô ấy!
Cô và anh ôm chầm lấy nhau, xiết chặt nhau hơn bao giờ hết. Anh mỉm cười hạnh phúc, cô thì lại khóc vì anh...đã lừa cô, tại sao lại lừa cô, tại sao lại làm cô cứ đau tim khổ sở vì anh???
Tiếng vỗ tay, tiếng hô hào đông vui, tiếng cười rộn rã tiếng bắn pháo rộn ràng nổ tung cả bầu trời. Tiếng nhạc vang to mọi người reo hò...Vậy là cô đã bị lừa, từ đầu đến cuối đến cái ngày kết hôn này, là anh lừa cô bị thương để âm thầm tổ chức lễ cưới. Nhưng rõ ràng hôm đó cô đã thấy Trình Tuyết Liên bắn vào vai anh máu chảy ướt cả bàn tay cô...vậy mọi việc là sao?
- Khải Minh em cần giải thích...
- So với việc em muốn nghe giải thích với việc anh còn sống bên em, em muốn nghe việc nào...?
- Phương Khải Minh...? Đồ độc ác!
Bạn bè anh dần tiến lên sân khấu, đông...rất đông, tất cả mọi người bạn ở Singapore cô từng gặp ở buổi party đều có mặt. Hẳn là đã có sự sắp xếp từ rất lâu, cô thật sự bất ngờ...
- Đi thôi Vy Vy...nếu không sẽ không kịp...(anh nhìn vào mắt cô nói)
Khải Minh đưa mắt về phía mọi người tay cầm ly rượu đang tiến lại phía cô và anh, cô nhìn anh cả 2 nắm chặt nhau, mắt hai người hướng về họ.
- Nghĩa là...mình phải chạy trốn tiếp sao anh? (Cô vừa thở, vừa nói trong hồi hộp)
- Đúng rồi...phải chạy trốn thôi Vy Vy, nếu tối nay em muốn có đêm tân hôn như trong mơ, anh không muốn say bia say rượu, anh muốn say tình với em!
Cô và anh nhìn nhau cười trong hạnh phúc, họ chỉ còn cách nhau 5 mét, nếu bây giờ không chạy thì cả 2 sẽ đắm chìm trong cơn say xỉn, say quá thì ngủ mất chứ còn gì đêm tân hôn?
- Chạy, chạy Vy Vy...(anh hét lên thật to rồi kéo tay cô đi)
Cô chỉ kịp kéo vội chiếc váy cưới, tay tháo vội đôi giày vứt lại đó. Cô chạy theo người đàn ông ấy, cho dù giây phút này có đau khổ hay sung sướng phía trước, chỉ cần bàn tay anh nắm tay cô băng qua những con đường góc phố, chỉ cần anh nắm tay thôi. Mọi chông gai hay nỗi đau phía trước cô sẽ mạnh mẽ bước qua cùng anh. Đơn giản vì cô yêu anh, rất rất yêu anh!......