Cố Thanh Hy càng đánh càng chậm, đã suýt chết vài lần.
Ôn Thiếu Nghi nghiến răng nghiến lợi đứng lên.
Hắn ta không có võ công, chỉ có thể dùng chiêu thức hóa giải cho Cố Thanh Hy một kích chí mạng.
“Cố Thanh Hy, mau giải phong kim vàng cho ta, nếu không sớm muộn gì ngươi cũng chết trong tay hắn ta”.
Cố Thanh Hy nghiến răng chống đỡ, nói: “Không giải phong kim vàng thì ta chỉ có một đối thủ, một khi giải phong kim vàng thì đối thủ của ta sẽ thành hai”.
Hơn nữa nàng làm gì có thời gian giải phong kim vàng cho hắn ta?
Tốc độ của sát thủ nhanh đến mức khiến cho nàng muốn thở còn không nổi.
Địa hình ở đây bằng phẳng rộng rãi, rất bất lợi cho bọn họ.
Muốn thoát khỏi sát thủ trước mặt thì chỉ còn cách tiến vào vùng đất Cực Bắc.
Vùng đất Cực Bắc là nơi hung hiểm, có lẽ khi chạy vào đó bọn họ còn có hy vọng giữ chân hắn ta lại.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Cố Thanh Hy thừa dịp Ôn Thiếu Nghi ra tay giúp đỡ thì vội vàng tung ra một hư chiêu, trong khi đó bản thân lại phóng vào vùng đất Cực Bắc.
“Bang…”
Ôn Thiếu Nghi bị đá đến nôn ra máu, may mà hung thủ nhắm vào Cố Thanh Hy, nếu không người chết hôm nay sẽ không phải là Cố Thanh Hy mà chính là hắn ta.
Sát thủ áo đen đuổi vào vùng đất Cực Bắc, Ôn Thiếu Nghi vừa cố chống đỡ thân thể đứng lên, cũng không chút do dự tiến vào vùng đất Cực Bắc.
Ngay khi bọn họ đi vào vùng đất Cực Bắc thì nhiệt độ đã giảm xuống.
Ôn Thiếu Nghi rùng mình.
Lọt vào trong tầm mắt của hắn ta lúc này là một nơi có địa hình quỷ dị, bốn phía đều là sông băng, còn có không ít thạch nhũ dựng đứng, nếu không cẩn thận sẽ bị chúng làm bị thương.