Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt, ngoài gió lạnh thét gào ra thì chỉ còn tiếng gặm thỏ nướng, yên lặng khiến người ta rùng mình.
Một lúc lâu sau Cố Thanh Hy mới nghiêng đầu, ánh mắt lạnh giá nhìn Ôn Thiếu Nghi: “Vì sao Thiên Phần tộc lại muốn nguyền rủa Ngọc tộc?”
“Nói ra thì chuyện này rất phức tạp”.
“Vậy thì nói ngắn gọn chút”.
“Trước đây Thiên Phần tộc là Trần quốc, Ngọc tộc là Ngọc quốc, hai nước có liên hôn đính ước khi đôi trẻ còn bé. Nhưng hoàng đế của Ngọc quốc tâm cơ thâm trầm, tiếp cận công chúa Trần quốc bọn ta chỉ vì chiếm lấy giang sơn Trần quốc, ông ta thiết lập tầng tầng cạm bẫy, không chỉ cướp mất Trần quốc mà còn thay lòng đổi dạ, hủy hoại khuôn mặt của công chúa Trần quốc, cắt đứt gân tay gân chân của bà ta, cuối cùng ném xuống vách đá vạn trượng”.
“May mắn chính là, công chúa đạt được kỳ ngộ ở dưới đáy vực, không những không chết mà còn học được bản lĩnh. Sau khi ra ngoài công chúa mới biết phụ mẫu huynh đệ mình đều bị Ngọc quốc giết chết, ngay cả một người thân cũng không còn. Dưới cơn thịnh nộ, công chúa dẫn dắt binh lính còn lại của Trần quốc ta, dùng bản thân làm vật tế, hạ huyết chú ác độc nhất cho toàn bộ thiên hạ Ngọc tộc”.
Cố Thanh Hy cười lạnh lùng: “Nói cứ như công chúa Trần quốc vĩ đại lắm vậy, không phải hoàng hậu, hoàng đế và tất cả hoàng thân quốc thích của Trần quốc là do bản thân công chúa Trần quốc giết hay sao?”
Ôn Thiếu Nghi nhíu mày.
“Nếu như bà ta lấy bản thân làm vật tế, vậy vì sao sau này bà ta vẫn còn sống sót? Mà Thiên Phần tộc các ngươi ra đời như thế nào?”
“Là tâm phúc thuộc hạ của công chúa kịp thời đuổi đến, cứu được công chúa, mang một chi huyết mạch còn sót lại rời đi, từ đó ở ẩn”.
“Ngươi tin không?”
“Vì sao ta không tin? Nếu như không phải hoàng đế Ngọc quốc vô tình vô nghĩa, Trần quốc bọn ta cần gì phải đi trên con đường không có lối về này”.
“Một vị công chúa ngây thơ hồn nhiên, trong sáng hoạt bát, cơm ngon áo đẹp, bà ta sẽ hiểu biết huyết chú tàn nhẫn như vậy sao? Theo như lời ngươi nói, lúc ấy Trần quốc cũng không còn nhiều tàn binh, ít người huyết tế như vậy mà lại có thể khiến cho tất cả con dân, thậm chí tất cả động vật gia súc của Ngọc tộc trúng huyết chú?”
Ôn Thiếu Nghi trầm giọng nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Cho dù công chúa Trần quốc chỉ cho thuộc hạ của mình lấy thân làm vật tế, thiết lập huyết chú, vậy bách tính của Trần quốc các ngươi đâu, chẳng lẽ đều bị Ngọc quốc giết? Nếu không thì cuối cùng bọn họ đi nơi nào?”
“Bách tính của Trần quốc vốn đã bị Ngọc tộc giết hại toàn bộ”.
Sau khi nói xong lời này, trong lòng Ôn Thiếu Nghi không nhịn được lộp bộp.