Tiểu Cửu Nhi tham ăn thành thói, ngửi thấy mùi thịt thì không thể nào không tỉnh dậy.
Sao giờ nó vẫn còn ngủ say?
Chẳng lẽ Cố Thanh Hy đã làm gì nó rồi.
Mặc dù không biết mục đích của Cố Thanh Hy là gì, nhưng Ôn Thiếu Nghi rất rõ một chuyện, đó chính là nàng tuyệt đối không tặng thỏ nướng cho hắn ta ăn.
Nàng sẽ chỉ sỉ nhục hắn ta.
Điều khiến Ôn Thiếu Nghi không ngờ được chính là, Cố Thanh Hy lại đang cầm một con thỏ nướng trong đó đưa đến trước mặt hắn ta.
Giọng điệu ôn hòa, nói: “Mấy ngày mấy đêm không ăn rồi, mau ăn đi, miễn cho chết đói trong núi tuyết này, không ai nhặt xác cho ngươi đâu”.
Ôn Thiếu Nghi sững sờ.
“Cho ta?”
“Nơi này ngoài ngươi ra thì còn có người nào khác à?”
Cố Thanh Hy nhét thỏ nướng vào trong tay hắn ta, mình cũng cầm một con khác lên: “Nơi này rất khó kiếm được thịt rừng, ta chỉ bắt được ba con, sắp phải chiến đấu một hồi ác liệt rồi, ta cũng cần bổ sung năng lượng, một con cho ngươi, một cho ta, còn lại để lại cho Tiểu Cửu Nhi”.
“Nhìn cái gì, chúng ta đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi, trong thời gian một chén trà, nếu ngươi ăn không hết, ta cũng không đợi ngươi nữa”.
Khóe miệng Ôn Thiếu Nghi lộ ra ý cười mà ngay cả hắn ta cũng không nhận ra, sau đó ưu nhã ăn thỏ nướng.
Đây là một hình ảnh cực kỳ ấm áp.
Một nam một nữ, một đỏ một trắng, ngồi bên cạnh đống lửa, im lặng ăn thỏ nướng, tựa như một bức tranh xinh đẹp yên bình trong tuyết.
Đôi nam nữ này có khí chất xuất chúng, tao nhã cao quý, lại có vẻ đẹp khuynh thành, bất kỳ người nào nhìn thấy đều không tránh được đắm chìm.
“Vì sao ngươi căm thù người của Thiên Phần tộc như vậy?”
Tiếng nói của Ôn Thiếu Nghi rất nhẹ, nhẹ như thể đang lẩm bẩm một mình.
Động tác ăn thỏ của Cố Thanh Hy chợt khựng lại, nhưng sau đó nàng lại lập tức ăn tiếp, nhỏ giọng trả lời hắn ta một câu: “Không phải ngươi đoán ra rồi sao?”
“Cho nên, ngươi thật sự là người của Ngọc tộc sao?”
Sau tai người của Ngọc tộc đều có ký hiệu, nhưng nàng không có.