Chỉ có trạng thái Cố Thanh Hy là khá hơn một chút.
Cố Thanh Hy lấy ra một bộ quần áo từ trong nhẫn không gian, đắp lên người Ôn Thiếu Nghi.
“Mặc đỡ đi, không gian của ta chỉ còn lại bộ đồ nam này thôi”.
Ôn Thiếu Nghi chỉnh lại quần áo rồi nói với giọng khàn khàn: “Ngươi đưa ta đến đây làm gì?”
Cố Thanh Hy xòe hai tay: “Không biết, tiện tay kéo theo thôi. Giờ xem ra đúng là cục nợ”.
Ôn Thiếu Nghi: “…”
Cố Thanh Hy lụm củi, dựng lên một đống lửa.
“Ngươi ở đây nghỉ ngơi một lát, ta ra ngoài một chút”.
Nàng nói xong rồi cũng không quan tâm tới việc Ôn Thiếu Nghi có nghe lời mình nói hay không, nàng đã rời khỏi đó, bỏ Ôn Thiếu Nghi tại chỗ sưởi ấm.
Ôn Thiếu Nghi chau đôi mày đen như, không hiểu tại sao Cố Thanh Hy lại bỏ đi.
Nàng nóng lòng lấy viên Long châu thứ sáu như vậy thì chẳng phải nên vào trong xem tình hình khi đến lối vào vùng đất cực Bắc sao?
Nàng bỏ lại mình ở đấy, không sợ mình bỏ chạy sao?
Cũng đúng…
Chỗ này tuyết phủ bốn bề, ngoài tuyết cũng chỉ còn băng, hắn ta có thể chạy đi đâu được?
Cố Thanh Hy đi một lúc lâu mới quay về.
Lúc nàng quay về thì môi đã lạnh đến tái nhợt, cả người dính đầy băng tuyết.
Trên tay nàng túm mấy con thỏ tuyết, sau đó thuần thục xử lý nội tạng, nướng trên đống lửa.
Dưới chân núi vẫn có thể tìm thấy được ít thú hoang.
Nhưng trên đỉnh núi băng giá này, căn bản không có bất cứ sinh vật nào sống được.
Chắc nàng phải mất rất nhiều công sức để bắt được mấy con thỏ hoang đó.
Mùi thịt thỏ nướng xông vào mũi cùng với tiếng nổ lốp bốp của đống lửa.