Cơ thể to lớn của Tiểu Cửu Nhi bỗng nhiên nghiêng ngả.
“Trở… trở về?”
Có nhầm hay không, khó khăn lắm nó mới đến được nơi này, bây giờ trở về làm gì?
Không tìm viên Long châu thứ sáu nữa sao?
Không cứu Ngọc tộc nữa sao?
Không cho nó heo nướng nữa sao?
“Bảo ngươi trở về thì cứ về đi, lảm nhảm nhiều vậy làm gì”.
Nói xong, Cố Thanh Hy níu hai thị vệ kia lại, kéo họ lên thân rắn.
Tiểu Cửu Nhi vẫn ngơ ngác: “Chủ nhân, cô đi tới đi lui thế này, không có thưởng là không được đâu nha”.
“Đi, bay lên nào”.
“Lòng của nữ nhân như kim đáy biển, câu nói này quả nhiên không sai tí nào”.
Không có ban thưởng, tốc độ của Tiểu Cửu Nhi chậm hơn vừa rồi rất nhiều.
Cố Thanh Hy tức đến mức muốn nấu nó lên ăn.
Thú cưng nhà khác nói gì nghe nấy.
Còn thú nuôi nhà nàng, lần nào cũng phải lấy thịt ra cò kè mặc cả!
Vất vả đi rồi lại về, đến chạng vạng tối ngày thứ hai bọn họ mới về đến Oa Nhân Quốc.
So với chuyến đầu tiên, lần này thị vệ bình tĩnh hơn nhiều, nhưng sau khi xuống khỏi người rắn, hai chân vẫn nhũn ra.
Thị vệ gác cổng nói cho họ biết.
Tối qua, sau khi trở về, Ôn công tử – cũng chính là phượng hậu đã trọng thương hộc máu, hôn mê bất tỉnh.
Cộng thêm việc hôn lễ quá gấp gáp, dù sao cũng không thể cử hành đại hôn vào ban đêm.
Cho nên hôm nay mới cử hành nghi lễ đại hôn, buổi tối đi vào động phòng.