Cố Thanh Hy nở nụ cười châm chọc, chuẩn bị thu hồi la bàn, đúng lúc này la bàn lại phát sáng. Trong lòng dấy lên hi vọng, nàng nhanh chóng chạy về phía la bàn cảm ứng được.
Chạy đến giao lộ, phương hướng la bàn chỉ dẫn là bên phải, nhưng bên phải ngoài một bức tường đá ra thì không còn gì khác.
Cố Thanh Hy gõ gõ, khóe miệng nở nụ cười tươi rói.
Nàng dùng sức đẩy tường đá, mà vừa đẩy, tường đá vốn nên kiên cố đã ầm ầm sụp xuống, lộ ra một gian căn phòng bí mật to lớn.
Độ dày của bức tường đá chắn ngang này chỉ mấy centimet, cho dù là một đứa trẻ, chỉ cần gắng sức cũng có thể đẩy ra.
Căn phòng bí mật rộng lớn, có một chiếc giường băng, trên giường băng có một người đàn ông đang nằm.
Một nam nhân trẻ tuổi mặc sa mỏng.
Nam nhân đeo mặt nạ bươm bướm, nhìn không rõ tướng mạo, chỉ thấy làn da hắn ta trắng nõn, trông còn non mềm hơn da thiếu nữ.
Cố Thanh Hy đến gần nhìn thử, suýt chảy luôn máu mũi.
Nam nhân trước mắt không phải ai khác mà chính là Ôn Thiếu Nghi.
Hơn nữa Ôn Thiếu Nghi còn chỉ mặc một chiếc sa mỏng, như ẩn như hiện, nơi cần che căn bản không che nổi.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, toàn thân không cách nào động đậy, nhưng cặp mắt kia lại lộ đầy nôn nóng nhìn chằm chằm nàng, toàn bộ cần cổ và mang tai đã đỏ rực.
Nhìn ra được, hắn ta cũng rất xấu hổ.
…
“Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ còn có thể gặp ngươi ở nơi này”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!