“Khoảng thời gian trước, đầu ta bị thương, quên mất rất nhiều chuyện, nếu ngày nào đó các ngươi nhận nhầm người thì đừng trách ta!”, Cố Thanh Hy đồng thời liếc sang Tịch Thấm và Bạch Cẩm.
“Môn chủ nói đùa rồi, trên thế giới này, ngoài cô ra còn ai có thể làm môn chủ Tu La Môn bọn ta”.
“Tộc trưởng, Bạch Cẩm tuyệt đối không thể nhận lầm, cô yên tâm đi”.
Mặc dù Tịch Thấm không nói gì nhưng miệng vẫn luôn mỉm cười, xem Cố Thanh Hy như một vị thần.
“Các ngươi vừa là người của Tu La Môn, sao lại ở Thiên Phần tộc?”
“Môn chủ, thuộc hạ che giấu tên tuổi ở Thiên Phần tộc đã hơn năm mươi năm, những người này cũng làm gián điệp ở Thiên Phần tộc từ nhỏ. Mười năm trước, bọn ta vô tình phát hiện ra con đường bí mật này nên lén phái người dọn dẹp sạch sẽ thông đường vì sợ một ngày nào đó môn chủ vào Thiên Phần tộc không thể rời đi, cũng may rốt cuộc con đường bí mật này vẫn có tác dụng”.
“Che giấu tên tuổi hơn năm mươi năm?”
“Đúng thế, Thiên Phần tộc và Tu La Môn có mối thù sâu đậm không thể hòa giải, lão môn chủ lúc còn trẻ đã sắp xếp hết mọi thứ”.
“Vậy các ngươi hiểu rõ Thiên Phần tộc đến mức nào?”
“Thiên Phần tộc quá phức tạp, dù ta làm gián điệp ở Thiên Phần tộc hơn năm mươi năm nhưng vẫn chưa thể đặt chân tới rất nhiều nơi, muốn tiêu diệt Thiên Phần tộc e là vẫn hơi khó”.
Từ lão nhìn Dạ Mặc Uyên và ma chủ không nói gì thêm nữa.
Ông ta chỉ nói với Cố Thanh Hy: “Môn chủ yên tâm, từ chỗ này cứ đi thẳng tới là có thể ra khỏi Thiên Phần tộc, có cao thủ Tu La Môn tiếp ứng ở bên ngoài”.
Ma chủ đột nhiên kêu lên: “Khoan đã, tỷ là tông chủ Tu La Môn, vậy chẳng phải chúng ta là kẻ thù sao? Chẳng phải tỷ đã bị ta giết rồi à?”
Mọi người đều nhìn ma chủ, ánh mắt hiện lên tức giận.
Cố Thanh Hy cũng không thể bình tĩnh được nữa, cơ mặt khẽ giật.