Đợi một lúc lâu, ngay cả một con bướm cũng không chịu đậu lại ngắm cảnh.
Trạch Vương không chịu nhận thua, lại đổ rất nhiều mật ong vào mực nước, vẽ lại một bức mẫu đơn.
Cố Thanh Hy thấy vậy, liền lùi lại, tránh xa Trạch Vương.
Diệp Phong cũng lùi lại phía sau cùng nàng.
Cố Thanh Hy nhướn mày.
Đang yên đang lành sao Diệp Phong cũng lùi lại?
Chẳng lẽ hắn ta đoán được điều gì?
“Hình như không có gì xảy ra mà?”, trong đám đông không biết ai lải nhải một câu.
“Đúng thế, biết bao nhiêu bươm bướm đậu trên bức tranh mẫu đơn của Cố Thanh Hy, tại sao trên bức tranh trăm loài hoa của Trạch Vương, lại không có đến một con bướm? Chẳng lẽ kỹ năng vẽ của Cố Thanh Hy giỏi như vậy?”
Dạ Hoàng sốt ruột, Trạch Vương càng sốt ruột.
Cô gái xấu xí đó lúc nào cũng sỉ nhục hắn ta, lần này bất luận thế nào cũng phải lấy lại thể diện.
Trạch Vương càng sốt ruột, nên càng đổ nhiều mật ong.
Bỗng nhiên, trong không khí hình nhưng truyền đến thứ gì đó.
Mọi người vui mừng: “Bươm bướm đến rồi, chắc chắn là bươm bướm đến”.
Trạch Vương thở nhẹ nhõm, yên lặng đợi bươm bướm bay đến thụ phấn trên bức tranh.
Nhưng dù thế nào hắn ta cũng không ngờ, không phải bươm bướm bay đến, mà là hàng trăm hàng ngàn con ong.
Bởi vì hắn ta cách cuộn tranh gần nhất, đàn ong liền bay đến chích phía đó.
Không biết Cố Thanh Hy nhảy đến từ lúc nào, lớn tiếng hô lên: “Ong đến rồi, mọi người mau chạy đi, nhiều ong quá”.
Nàng vừa hô lên, vừa hất cả bát mật ong lên người hắn ta, rồi co giò bỏ chạy.
Mật ong vừa được hất ra, tất cả đàn ong dường như tìm thấy chỗ trút hận, ào ào chích về phía Trạch Vương, hắn ta đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“A… bản vương đau chết mất, cút đi, cút đi”.
Trạch Vương không còn vẻ nho nhã lịch sự thường ngày, không màng hình tượng lăn lộn dưới đất, miệng hét lớn: “Cứu ta, mau cứu ta”.
Người gần với Trạch Vương cũng bị ong chích, mọi người chen chúc đua nhau tránh Trạch Vương thật xa.
Các thị vệ không thể không đuổi đàn ong đi, nhưng nhiều ong như vậy, bọn họ đâu thể dễ dàng đuổi được, không ít thị vệ cũng bị chích, đau đến kêu la oai oái.
Mọi việc xảy ra quá đột ngột, mọi người không kịp trở tay.
Cố Thanh Hy lấy trái cây trên bàn của mình, ngồi ăn ngon lành, đôi mắt long lanh mang theo ý cười rõ ràng, lạnh lùng nhìn Trạch Vương lăn lộn khắp đất.
Dịch Thần Phi không nhịn được cười.
Tiểu nha đầu này, một thời gian không gặp càng ngày càng nghịch ngợm.
Thượng Quan Sở cười khổ lắc đầu.
Trạch Vương cũng bị tức đến hồ đồ, cái bẫy này của Cố Thanh Hy quá rõ ràng, hắn ta lại không nhìn ra.
Dịch Thần Phi và Thượng Quan Sở đều quan sát Diệp Phong.
Người đàn ông này, e là không đơn giản.
“Dùng lửa để đuổi ong, dùng lửa…”, Từ phu tử hét lớn, các thị vệ đều mang lửa đến, mới đuổi được hết ong trên người Trạch Vương.
Trải qua việc này, Trạch Vương suýt mất nửa cái mạng.
Các thái y xách hòm thuốc đến khám và điều trị.
Tiêu Vũ Hiên nuốt nước miếng: “Nha đầu xấu xí, cô lại cố ý đổ mật ong lên người hắn ta”.
“Nói bậy, vì ta sợ, chỉ tự vệ trong lúc sợ hãi thôi”.
Sợ?
Nàng biết sợ?
Thì heo cái cũng biết trèo cây.
“Nha đầu xấu xí, tại sao bươm bướm lại đậu trên bức hoa mẫu đơn của cô? Chẳng lẽ không phải cô dùng mật ong để gian lận à?”
Cố Thanh Hy cười thích thú, uể oải nói: “Bởi vì ta có tài vẽ”.
“Ta mà thèm tin con quỷ nhà cô hả”, Tiêu Vũ Hiên học theo giọng điệu của nàng, không vui nói, cũng vui vẻ nhìn Trạch Vương chịu khổ.
Bởi vì không điều tra ra được Cố Thanh Hy có khả năng gian lận trên bức tranh mẫu đơn, nên cuộc thi công bố Cố Thanh Hy và Diệp Phong đều thắng, cùng đoạt giải nhất.
Cố Thanh Hy giả bộ đau lòng, ấm ức nói: “Trạch Vương gia, ta đã nói ta không gian lận, ngài lại không tin, xem đi, đàn ong cũng đến kháng nghị rồi”.
“Cố Thanh Hy, bản vương giết cô…”
Trách Vương tức giận bừng bừng bò lên, muốn bóp chết Cố Thanh Hy, nhưng bị ong chích quá ác liệt, hắn ta vừa bò dậy, lại sập thẳng người xuống đất, ngã chổng vó lên trời.
Cố Thanh Hy lắc đầu thở dài: “Xem đi, ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi”.
“Cố Thanh Hy… a…”
Trạch Vương phát điên, đâu còn màng đến hình tượng, đâu còn quan tâm đến sứ thần các nước đang ở một bên nhìn, đôi mắt hắn ta phun lửa giận, hận không thể chết cùng Cố Thanh Hy.
Lúc này, hắn ta như một người phụ nữ đanh đá, nếu không phải vì hắn ta bị thương nặng, lại thêm hạ nhân giữ chặt, e rằng sớm đã đánh nhau với Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy sợ hãi vỗ ngực mình, hoảng sợ nói: “Ta lại không biết Trạch Vương là người quyết không chịu thua, vì 200 vạn lạng bạc nhỏ bé mà lại không cần thể diện như vậy”.
Kỳ Thánh cũng suýt ngã ngửa.
Cô bé này, đúng là người ta tức chết rồi cũng không thể nói lý.
Trạch Vương đâu phải vì 200 vạn lạng bạc đó, rõ ràng là nàng giả làm heo ăn thịt hổ, cố ý đổ mật ong lên người hắn ta.
Lại thấy Trạch Vương bị ong chích thương tích khắp người, ngay cả khuôn mặt phong hoa anh tuấn đó cũng bị sưng phồng, Kỳ Thánh nhìn cũng thấy đau.
“Cố Thanh Hy, không báo thù này, ta không phải đàn ông”.